Chương 1: Kí ức về cô.

Có lẽ với Trường An , hình bóng người con gái mỉm cười rạng rỡ cùng cậu trải qua tháng ngày thanh xuân ấy luôn ở trong trái tim cậu . Nếu thời gian có thể khiến con người ta có thể lãng quên , cậu cũng nguyện quên cô nhưng phải chăng vì yêu cô , vì cô đã đem đến cho cậu ánh sáng mà thoát ra khỏi bóng tối khiến cậu hết lần này đến lần khác không thể ngừng yêu cô , bảo vệ cô khỏi nguy hiểm chăng ?

Cái tên Trường An mà ba mẹ cậu đặt cũng bởi lẽ mong muốn cậu có thể trải qua tháng ngày bình an , hạnh phúc nhưng bởi cha mẹ cậu quan tâm công việc mà bỏ quên cậu khiến cậu rơi vào cảnh cô đơn , cậu trở nên sống nội tâm, tự ti nhưng khi ấy cô gái mang tên Diễm Phượng đưa bàn tay ấy , mang đến ánh sáng giúp cậu thoát khỏi tăm tối mà nhà 3 người Trường An 1 lần nữa được vui vẻ , hạnh phúc .

Năm ấy cậu 8 tuổi , ba mẹ khi ấy biết cậu mắc chứng tự kỉ vô cùng đau lòng mà tìm khắp các bệnh viện để điều trị tâm lí cho cậu nhưng cậu chính là phản kháng , thu mình trong bóng tối . Năm ấy , nhà hàng xóm chuyển đến là nhà 3 người mà cô bé ấy gương mặt thực đáng yêu , trong sáng.

Họ đến nhà cậu nhiệt tình chào hỏi , nhân lúc ba mẹ cậu cùng nhà cô bé nói chuyện , cô lén mở cửa phòng cậu. Căn phòng ấy vô cùng tối, mà cô khi nhìn thấy cậu liền đứng trước cậu mang giọng ấm áp, tươi sáng chào hỏi :

-Mình mới chuyển đến , liệu chúng ta có thể trở thành bạn tốt không ?

Cậu lúc ấy vẫn rụt mình vào góc tường không nói gì nhưng giọng nói ấm áp của cô bé khiến cậu ngẩng đầu lên mà gương mặt cô cũng thu vào tầm mắt của cậu . Đó là gương mặt tươi cười ấm áp pha lẫn ngọt ngào . Mọi người lúc này ở ngoài thấy cửa phòng mở cũng đi đến , cô lại 1 lần nữa ấm áp chuyện với cậu :

-Mình tên Diễm Phượng , sau này sẽ trở thành hàng xóm cùng cậu .

-Mình...Mình tên Trường An .

Phải chăng sự ấm áp của cô khiến cậu không còn lo sợ nữa.

Ba mẹ Trường An đứng ngoài cửa thấy chuyện này cũng vô cùng vui sướng ,họ không khỏi xúc động . Họ biết sai lầm của họ vô cùng lớn khiến cậu trở nên như vậy , họ vì công việc mà lãng quên đi cậu , tình cảm họ đối với cậu không đủ .

Lúc này , cô bé tên Diễm Phượng đưa bàn tay đến trước mặt cậu , khuôn mặt vui vẻ cùng ánh mắt long lanh ngồi trước mặt cậu . Cậu cũng đưa bàn tay lên , cô tiếp nhận bàn tay cậu mà kéo cậu ra khỏi căn phòng u tối ấy . Ba mẹ Trường An xúc động mà ôm cậu , cứ thế 3 người nhà họ 1 lần nữa đoàn tụ trong hạnh phúc . Thay vì trách móc con gái mình , ba mẹ Diễm Phượng cũng ôm cô không khỏi khen con gái mình .

Trải qua thời gian , Trường An cùng Diễm Phượng từ hàng xóm đến bạn bè thân thiết cùng nhau trải qua tuổi thơ đến cấp 3 cùng lớp .

-Trường An cậu không nhanh , chúng ta sẽ muộn học đó !

-Cậu mau ngồi chắc đi .

Đáp lại thiếu nữ lời nói vội vàng là câu trả lời ôn nhu , nhẹ nhàng .

Từ đằng xa có thể thấy hình ảnh chàng trai cùng cô gái trên chiếc xe đạp lời nói cười trong mùa thu ấm áp thật hòa hợp .