......
Đảo Thập Tự....
Huy ngơ ngác nhìn quanh, Thương Sơn đang xách cậu như xách một con gà, mới một lúc trước cậu còn ở căn cứ, thì bây giờ cậu lại ở đây, một hòn đảo hoang không thuộc thẩm quyền của bất cứ quốc gia nào, là thiên đường của quái vật sinh sống, bọn chúng đấu đá với nhau, xâu xé nhau để mạnh hơn, khiến nơi này không có quân đội nào đóng giữ.
- Ông già, đưa tôi đến đây làm gì thế?
Huy hỏi, Thương Sơn cười nhạt, buông tay ra khiến Huy ngã xuống đất, sự có mặt của Thương Sơn dường như khiến những con quái vật mạnh nhất trên đảo chú ý, ngay sau đó, hai người lập tức bị chúng bao vây, bốn con quái vật gồm một con đại bàng có mỏ vàng, đôi mắt đỏ và bộ lông đen như mực, chiều cao khi đứng bằng hai chân gần 10m, một con báo lông trắng với đốm đen, bước đi của nó nhẹ nhàng như là không giẫm lên bất cứ thứ gì, cơ thể nó như là phi vật chất, mờ ảo và khó nắm bắt, một con tê giác có bộ áo giáp đồ sộ, bước đi của nó trái ngược hoàn toàn con báo, nặng nề và ầm ĩ và một con bọ ngựa có màu tím kì lạ, sau lưng còn mọc cánh, nó có chiều cao chỉ khoảng 2m3, khá nhỏ so với những con quái vật khác.
- Con người, các ngươi đến đây muốn làm gì?
Con đại bàng mở miệng nói, nó dường như là kẻ có uy quyền nhất trong bốn con quái vật, Huy hít thở khó khăn, bốn con quái vật này cho cậu áp lực hơn xa Gra’goan, mặc dù lúc đó nó đã chết và cậu chỉ uống máu của nó sau này, tuy kém Blaste nhiều nhưng chỉ một con thôi cũng đủ làm gỏi cậu, Thương Sơn cười, đưa tay ra một cách hòa nhã, nói.
- Không có gì, chỉ là thằng nhóc này cần ở trên đảo một thời gian, cho nên muốn mời các ngươi ra đây thảo luận một chút.
- Ngươi muốn bọn ta làm vú em?
Từ câu chữ của Thương Sơn, ai cũng nghe ra được ý muốn của lão già này, con đại bàng tức giận thét lên, sóng âm như biển lớn cuốn lên gió lốc, khiến Huy suýt thì bị thổi bay, cũng may được Thương Sơn kéo lại, cảm thấy nói chuyện không giúp ích gì, Thương Sơn thay đổi sắc mặt.
- Nếu các ngươi không đồng ý, vậy thì đơn giản hơn rồi.
Quốc Độ - Tản Viên Sơn Cảnh.
- Nhân loạiiiiii....
Một tấm màn chụp xuống, con đại bàng chỉ kịp thét lên một tiếng, cả bốn bọn nó đã bị Thương Sơn kéo vào trong Quốc Độ, chỉ còn mỗi mình Huy cô đơn lẻ bóng ở bên ngoài, một là Thương Sơn không muốn kéo cậu vào, hai là vì cậu quá yếu, Quốc Độ tự động bỏ qua cậu như một vật thừa thãi, Huy thở dài, tìm một nơi có bóng râm cạnh bờ biển mà ngồi xuống, chờ đợi cuộc chiến kết thúc, bất ngờ, bức màn bỗng nứt ra một vết nứt nhỏ, nhìn kỹ, thì có một vật nhọn đã đâm ra từ bên trong, trông giống một cái lưỡi hái màu tím?
...
[Hư Không Giảo]
Xoạt.....
Vết chém hình thập tự bị hai cái lưỡi hái màu tím rạch ra trên bức màn, con bọ ngựa màu tím từ bên trong đi ra, sau lưng nó có thể nhìn thấy một ngọn núi cao vút đang rung chuyển, nhưng nhanh chóng bị che đi khi bức màn liền về chỗ cũ, hoàn hảo như từng có vết rách nào trên nó vậy.
- Đùa hả lão già thúi kia?
Huy đứng lên, gương mặt căng thẳng, tự lẩm bẩm một mình, nhìn sơ cũng biết cậu không phải đối thủ của con bọ ngựa này, cấp bậc của nó ít nhất là Boss cấp B, hoặc là tinh anh cấp A, tệ nhất có thể là Boss cấp A, không phải là thứ mà một dị nhân cấp C như cậu có thể tự mình đối phó.
Kréccccc....
Con bọ ngựa ngửa mặt lên trời gầm rú, từng đợt sóng âm dập dờn trong không trung, khiến không gian như một tấm vải bị bàn tay nào đó làm nhàu nát, con quái vật này vậy mà có hệ không gian hiếm thấy, chẳng trách nó có thể xé ra không gian bên trong Quốc Độ, từ đó thoát ra ngoài, con bọ ngựa cúi người, bốn cái cánh trong suốt sau lưng động đậy, ngay sau đó, nó biến mất, nhanh đến mức không nhìn thấy nó di chuyển lúc nào.
Máu tươi vẫy lên không trung, Huy sững sờ nhìn con bọ ngựa đã đến trước mặt, phần ngực cảm thấy đau và khó chịu, một vết cắt sâu đã cắt hỏng một bên phổi của cậu, khiến cậu hô hấp khó khăn, LP cứ thế xuống dốc không phanh, mất máu và bị trọng thương, Lửa Bất Diệt tự động cháy lên, thắp sáng sự phẫn nộ của Huy.
- Nộ Ngục Minh Vương.
Huy biết mình sẽ không có nhiều cơ hội, lập tức sử dụng kỹ năng bản mệnh của mình, cho dù không thể đánh bại được con bọ ngựa thì cũng phải câu giờ đến khi Thương Sơn hoàn thành cuộc chiến, ngọn lửa xanh trên người cậu bị hút đi, bám lên thanh kiếm, Huy không hạn chế lại chút nào uy lực của nó, bùng nổ hết cực hạn của mình, cắm thanh kiếm xuống đất.
Vù...
Một bóng đen xoẹt qua, Huy cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, hình ảnh trước mặt đảo lộn, không còn cảm giác gì đến cơ thể, hình ảnh cuối cùng cậu có thể thấy là cơ thể không đầu của mình vẫn còn giữ động tác cắm kiếm xuống đất, con bọ ngựa thu lưỡi hái trên tay lại, cúi đầu nhìn xuống Huy.
.....
.....
Linh hồn và cơ thể, liệu hai thứ này có thực sự tồn tại gắn liền với nhau, hai bên không thể tồn tại độc lập nếu thiếu thứ còn lại? Điều này không ai có thể giải thích được, vì rất ít người có thể cảm nhận đến thông tin linh hồn và thông tin cơ thể, huống chi tìm hiểu với chúng, chỉ có những kẻ đã đặt chân đến cái chết mới có thể cảm nhận chúng một cách rõ nhất, nhưng cũng cực kì ngắn ngủi.
- Ôi trời, lão già thúi này....
Một đôi bàn tay đem cái đầu rơi trên đất nhặt lên, miệng của cái đầu nhúc nhích, nói chuyện với một chất giọng xa lạ, đôi bàn tay đem cái đầu đặt lên cái cổ trống rỗng, gắn nó về như cũ, chỗ vết thương phun ra máu, biến thành vô số sợi chỉ, kết nối hai vết thương lại với nhau, một bên khác, con bọ ngựa đã bị xé thành hai nửa, máu màu xanh lá chảy đầy đất, trong đôi mắt dã thú của nó vẫn còn vẻ khó tin hiện hữu.
Quốc Độ của Thương Sơn sụp xuống, ba con quái vật kia đều đã chết từ lúc nào, bọn chúng chỉ là cấp A tinh anh, kỹ năng bản mệnh thì có nhưng Quốc Độ thì lại chẳng thế thức tỉnh, làm sao có thể là đối thủ của Thương Sơn, ông ta cố tình để con bọ ngựa thoát ra, cho dù nó có thuộc tính không gian thì sao chứ? Không có Quốc Độ cản trở, nó sẽ bị Quốc Độ của Thương Sơn chèn ép bất cứ lúc nào.
- Quả nhiên, suy nghĩ của ta không sai, mi mới là thằng ôn con.
Thương Sơn nhìn “Huy”, nói, cho dù suốt nhiều năm không gặp lại đứa cháu của mình, Thương Sơn vẫn nhận ra sự khác biệt, ông ta quan sát Huy suốt thời gian qua, mặt ngoài ân cần chăm sóc, cung cấp tài nguyên cho cậu, nhưng thực chất là tìm hiểu sâu hơn về cậu, là một đại tướng quân, không có cẩn trọng, đa nghi, suy nghĩ thấu đáo thì ông ta đã không sống đến bây giờ.
- Chậc, giấu diếm kỹ thế rồi mà, hành động này của ông gây phiền phức không nhỏ đến kế hoạch của tôi đấy.
Huy của thế giới này, tức chủ thể, chậc lưỡi nói, cậu ta đúng là đã chết, linh hồn biến mất, nhưng cơ thể thì vẫn là của cậu ta, từ thông tin nhỏ nhất là mã gen đến cấu trúc từng bộ phận trong cơ thể, đó vẫn là của cậu ta, suốt 10 năm chật vật sống sót, không có lý gì cậu ta lại dễ dàng tìm đến cái chết như thế, cậu ta tìm đến một tổ chức thần bí, học tập một kỹ năng giữ lại sự tồn tại của cơ thể, hiến tế linh hồn mình để đạt được nghi thức tiến hóa.
[Lục Đạo Hoán Sinh Thức]
Cậu ta thất bại, nhưng cũng không hoàn toàn thất bại, một linh hồn khác chiếm hữu cơ thể cậu ta, cùng nhau cộng sinh, từ đó tiến hóa thiên tính của cậu ta lên một cấp cao hơn, tuy nhiên, sự cộng sinh này không hoàn mỹ, thi thoảng vẫn có sự bài xích giữa cả hai, linh hồn của Huy quá mạnh, là thành phần ảnh hưởng lớn đến thiên tính, cho nên chủ thể chỉ có thể ẩn mình, tìm một cơ hội nuốt chửng đối phương.
- Cho nên hôm nay, không thể để người ông đã biết bí mật này tiếp tục tồn tại rồi.
Chủ thể nhẹ nhàng nói, như thể đó là điều hiển nhiên, Thương Sơn nheo mắt, rốt cuộc thì đây mới đúng là đứa cháu của ông ta, một kẻ ác từ trong tâm, sự độc ác, tàn nhẫn hằn trong đôi mắt đó dù đó chỉ là một đứa trẻ con, là thứ ông ta ghi nhớ rõ nhất về cậu ta, càng là thế, ông ta lại càng thích đứa trẻ đó hơn.
Vì người nhà họ Nguyễn, chẳng có ai là người tốt cả.
.......
Còn tiếp.