Chương 39: Cây Địa Tàng

.........

.........

Đảo Tây Tử, khu vực rìa phía Bắc, Huy đẩy ra đám dây leo trước mặt, phía trước là một vực thẳm, sương khói mù mịt, không biết bên dưới có gì, nhìn chằm chằm vào nó khiến cậu cảm thấy khó chịu, tốt hơn là tránh nó ra, cậu men theo đường rìa vực thẳm, đi đến bên một vách núi, vô tình, Huy nhìn thấy bên vách núi có một cái rễ cây di chuyển, mà nhìn nó khá là quen mắt, trên thân cây có một loại trái cây óng ánh.

- Địa Tàng quả?

Đôi mắt Huy tỏa sáng, cậu biết là trên đảo có Địa Tàng thụ, nhưng không biết vị trí chính xác ở đâu, rễ cây của nó xuất hiện một cách ngẫu nhiên, gặp được một lần đã là may mắn, nhìn cái rễ cây đung đưa như đang nhảy múa trước ánh mặt trời, Huy âm thầm quan sát, khi ánh mặt trời không còn gay gắt, rễ cây Địa Tàng rút về trong vách núi, Huy thò người ra, ở đó có một hang động, nếu như suy nghĩ của cậu là đúng thì có thể cái hang đó nối liền với cây Địa Tàng trong lòng đất.

Nếu có thể tìm được cây Địa Tàng, đó sẽ là một kho báu khổng lồ, cho dù là những người có thực lực mạnh mẽ, muốn tìm được cây Địa Tàng cũng khó nếu không biết vị trí chính xác của nó, đào bới cả một hòn đảo hay một khu rừng sẽ gây ra kinh động lớn, khiến quái vật sống bên trên bạo động, mất thời gian xử lý, đối với những người đó, thời gian còn quý giá hơn một cây Địa Tàng không rõ trốn ở đâu.

Thế là Huy quay về căn cứ, yêu cầu một ít trang thiết bị như đèn pin, bình và mặt nạ dưỡng khí, một chút nhu yếu phẩm, nhét tất cả vào balo, Huy chờ đợi đến sáng ngày hôm sau, mới bắt đầu lên đường, đến vị trí cũ, rễ cây Địa Tàng xuất hiện lần nữa, có vẻ là do quả của nó chưa chín, cho nên chẳng thu hút quái vật đến tranh giành, Huy cố định móc neo, cột dây quanh người, bắt đầu thả người xuống bên vách núi, dùng đinh sắt đóng vào vách núi, tạo ra một chỗ đứng đơn sơ, dần dần tiến gần về phía rễ cây Địa Tàng, cậu chờ đợi hai tiếng đồng hồ, rễ cây yên lặng thụt lùi về trong hang động, cậu mới đi theo nó, cái hang động không quá rộng nhưng cũng không hẹp, vừa đủ một người bò bên trong, Huy đi theo rễ cây Địa Tàng là vì cậu không chắc hang động là một đường thẳng hay rắc rối như một mê cung, có kẻ dẫn đường không phải tốt hơn sao?

Quả nhiên, hang động càng vào sâu thì càng nhiều ngã rẽ, đi theo tiếng động xào xạc mà rễ cây tạo ra khi ma sát với thành hang động ở hai bên, Huy cố hết sức bò theo nó, quanh co uốn lượn không biết bao nhiêu lần, cuối cùng, rễ cây không còn phát ra tiếng động, tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai.

Huy bò nhanh về phía trước, thò đầu ra khỏi miệng hang, cậu kinh ngạc với khung cảnh trước mắt, một hang động đá khổng lồ với những trụ nham thạch màu đen đang chống trần hang đá lên, những cái hang lớn nhỏ giăng chằng chịt khắp trần hang và ở những bức tường khác, chỗ Huy là một trong số đó, từ trần hang có rất nhiều miệng hang đang phun ra nước trong vắt, những dòng nước đổ xuống một cái hồ lớn giữa hang động, nơi có một thân cây khổng lồ trơ trọi lá cây, nhưng rễ cây thì chằng chịt, bọn chúng như những cái xúc tua đung đưa giữa không trung, vừa quái dị lại vừa đẹp đẽ.

- Cao quá.

Huy ước lượng chiều cao của cây Địa Tàng, ước chừng có ba, bốn mươi mét, khó thể tin được ở dưới lòng đất lại tồn tại một thân cây khổng lồ như thế, trên thân cây không có cành cây, lại mọc ra hàng trăm ngàn viên trái cây đỏ mọng, chi chít trên thân cây, hơn xa so với trên rễ cây của nó, Huy nuốt nước bọt, cậu chui ra khỏi hang động, đổi chiều cơ thể, lại nhanh chóng chui trở về, trước khi đi theo rễ cây, Huy để lại đánh dấu trên đường đi, cho nên quay về không sợ lạc đường, cậu tất nhiên không ngu đến nỗi một mình ôm hết kho tàng này, cậu hiểu mình không có năng lực đó, đừng nhìn cây Địa Tàng là thực vật chỉ ở một chỗ, nó cũng là một loại quái vật, cấp bậc hẳn là không thấp, quay về báo cáo cho đại tướng quân, đến lúc đó cậu có công lớn, được chia một ít trái cây chắc không phải chuyện khó gì.

...

...

- Cái gì? Cậu tìm được vị trí của cây Địa Tàng?

Phạm Hoài Đông vừa nói lớn vừa vỗ bàn đứng lên, tiếng lớn đến nỗi lấn át cả tiếng sóng vỗ bên ngoài, Du Linh đang ôm theo tài liệu đi vào cũng bị làm giật mình, làm rơi tài liệu xuống đất, Huy ở bên kia đầu dây im lặng, sự thật là cậu vừa bị điếc tạm thời, Phạm Hoài Đông thở ra một hơi, bình tĩnh ngồi xuống, hỏi Huy thông tin này có chính xác hay không, Huy nói mình không có can đảm đi lừa một đại tướng quân, Phạm Hoài Đông mới tin cậu nửa phần, anh ta gõ ngón tay trên bàn, suy nghĩ gì đó, Du Linh sau khi nhặt tài liệu thì để nó lên bàn, cô không nghe rõ vừa nãy Phạm Hoài Đông hét lớn như vậy là vì lí do gì, cô không do dự gì mà hỏi anh ta.

- Chậc, cậu trai trẻ kia vừa ném cho tôi một thông tin cực khủng, cô muốn nghe thật à?

Phạm Hoài Đông nói, Du Linh gật đầu, ngay sau đó, nét mặt của cô ấy cũng thay đổi khi Phạm Hoài Đông nói ra chuyện mà Huy báo cáo, cô chống hai tay lên bàn, không để ý đến cấp bậc giữa cả hai, chất vấn Phạm Hoài Đông thông tin đó có đúng là sự thật không?

- Tôi cũng không biết, gọi Tuấn Khang với Khắc Huy đến đi, điều động một lữ đoàn luôn, tôi dẫn đội đến xem xem, cậu ta cho chúng ta bất ngờ này là thật hay giả.

.........

.........

Huy cúp máy, Văn Dũng ngẩng đầu lên, anh ta không nghe rõ cuộc trò chuyện của cậu với Phạm Hoài Đông, cứ nghĩ là chuyện gì đó cần báo cáo thôi, nên cũng không quan tâm lắm, cúi đầu tiếp tục làm việc, Huy không có việc gì làm, đành ngồi đó chờ đợi, một giờ sau, một binh sĩ hớt hải chạy vào văn phòng, nói với Văn Dũng, đại tướng quân mang theo lữ đoàn lên đảo, Văn Dũng bật ngã khỏi ghế, ôm trán đứng lên, lấy áo mặc vào, vội vội vàng vàng chạy đến bên ngoài căn cứ, nhìn ra ngoài biển, một đoàn tàu chiến đang dần dần tiếp cận, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán của Văn Dũng, anh ta không hiểu chuyện gì xảy ra cả, cứ thế đứng như trời trồng ở đó, nhìn đoàn tàu vào cảng, từng hàng binh lính chỉnh tề đi xuống, đếm sơ cũng phải có một đại đội, con số lên đến một tiểu đoàn nhưng vẫn chưa dừng lại, mồ hôi như mưa chảy xuống khỏi cằm Văn Dũng, bây giờ anh ta đang tự hỏi rốt cuộc căn cứ của mình ra vấn đề gì, mà đại tướng quân lại mang theo binh lực lớn đến vậy đến đây.

Để Văn Dũng như được cứu rỗi là binh lữ kia không vào căn cứ mà lập tức đi theo một hướng nào đó, anh ta nhìn quanh, không phát hiện bóng dáng của Huy đâu, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, quay về phòng tiếp tục công việc của mình, sự có mặt của một đội quân hùng mạnh khiến quái vật trên đảo nháo nhào, bọn chúng cật lực tránh né quân đoàn, Huy dẫn đường cho Phạm Hoài Đông, đi đến bên vách núi, sau đó cả hai chui vào trong hang động, theo đường cũ đã đánh dấu, đi đến chỗ cây Địa Tàng.

Chứng kiến tận mắt, bàn tay của Phạm Hoài Đông siết chặt và thứ anh ta đang nắm là vai của Huy, khiến cậu kêu lên đau đớn, vội vàng bịt miệng mình lại, Huy hướng đôi mắt đau khổ nhìn Phạm Hoài Đông, lúc này anh ta mới bình tĩnh lại, bảo Huy theo đường cũ trở về, bảo Tuấn Khang đào một đường hầm xuống lòng đất, còn anh ta sẽ ở lại xử lý cây Địa Tàng, sự xuất hiện của Phạm Hoài Đông đã gây ra sự chú ý của cây Địa Tàng, nó giơ toàn bộ rễ cây lên, kết thành một sợi rễ khổng lồ, quật về phía Phạm Hoài Đông.

Phạm Hoài Đông đưa tay, từ chốn hư không lôi ra một cây đinh ba, bước chân nhẹ nhàng giẫm lên không trung, chầm chậm ném cây đinh ba ra, nhìn như cực kì chậm nhưng trong một cái nháy mắt, cây đinh ba trong tay của Phạm Hoài Đông biến mất ngay tức khắc, ngay sau đó là tiếng của chất gỗ bị xé nát vang lên, gỗ vụn bắn tung tóe kèm theo dòng nước màu xanh lục vẩy ra, Huy bò trong hang động nghe rõ ràng tiếng rú lên đau đớn của cây Địa Tàng, cậu không hiểu nó làm sao có thể phát ra âm thanh nhưng mà cậu không có thời gian cho suy nghĩ đó, nhanh chóng bò lên trên, chấn động mạnh của cuộc chiến khiến đá vụn rơi xuống, gây cản trở không nhỏ.

- Phù, ra ngoài rồi.

Huy thò đầu ra, thở phào một hơi, nhìn tướng quân Tuấn Khang đứng bên cạnh vách núi, thông báo mệnh lệnh của đại tướng quân cho anh ta, nhưng Tuấn Khang lại nói mặc dù anh ta có thể cải tạo đất đá, nhưng không biết vị trí chính xác thì hơi khó, chưa để Tuấn Khang nói xong, âm thanh như một mũi khoan xuyên qua lòng đất phát ra, mọi người sợ hãi nép mình sang một bên, một cây đinh ba xuyên ra khỏi lòng đất, để lại một cái hố sâu không thấy đáy, Tuấn Khang lau mồ hôi trên trán, biết đây là phương hướng mà đại tướng quân cung cấp, anh ta liền sử dụng Địa Thuật của mình, đem đất đá nén lại, từ đó tạo ra một đường hầm có những bậc thang thông xuống lòng đất.

........

Còn tiếp.