.......
- Cậu đi vệ sinh à?
- Hức...
Đang rón rén đi đến nhà vệ sinh, âm thanh của Bích Vân vọng đến từ sau lưng khiến Huy giật nảy mình, cậu nở một nụ cười khó coi nhìn Bích Vân, lắc đầu, nói.
- Không có, em không có đi vệ sinh, chỉ đi dạo thôi.
Bích Vân dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Huy, tạm tin lý do nghe có vẻ chẳng có chút đáng tin này của cậu, cô quay về phòng bên cạnh để chăm sóc bệnh nhân khác, Huy thở phào nhẹ nhõm, đi dọc theo hành lang, nhìn kỹ thì nơi này là tầng 3 của bệnh viện, bất đắc dĩ nhìn hai tay của mình, Huy đành đi xách hai chân lên mà đi thang bộ, thực sự thì cậu muốn ra khỏi lầu bệnh này, mùi đặc trưng của bệnh viện khiến cậu cảm thấy khó chịu, không muốn ở lâu nên là muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
- Hừm hưm hứm...
Huy đi khá chậm, vừa đi vừa ngân nga gì đó, khi đi đến tầng hai, cậu bỗng sững sờ, vì ngay gần cửa thoát hiểm, đang có một đôi trai gái ôm ấp, người con trai tựa lưng vào tường, còn người con gái thì đang dùng hai tay ôm lấy gương mặt của bạn trai, say sưa hôn hít hoặc gì đó vì cô ta đang quay lưng lại với cậu.
Làn da trắng muốt lộ ra bởi chiếc áo hở lưng táo bạo, đôi chân dài đang cọ đầu gối vào vị trí giữa hai đùi cậu trai, với vóc dáng này thôi thì Huy cho cô ấy 8/10 điểm, nhưng mà trọng điểm không phải ở đó, đầy mặt Huy là biểu cảm ghét bỏ, mẹ nó, bán cơm chó.
- C, c, cứu...
Huy lẳng lặng đi qua hai người họ, khi vừa đi qua, chân trái còn chưa chạm xuống bậc thang, thì bên tai của cậu vang lên tiếng thì thầm, cảm giác lạnh sống lưng chạy thẳng lên não, âm thanh của giọt nước nhỏ xuống từng giọt từng giọt, Huy nghiêng đầu nhìn về phía sau, cảnh tượng trước mắt khiến cậu mở to mắt, chỗ nào là cặp đôi đang bán cơm chó chứ, cô gái kia là một con quái vật, gương mặt không có ngũ quan, chỉ có một cái miệng tròn đầy răng nhọn, cả cái miệng đang gặm gương mặt của người con trai, máu tươi từ những vết thương đã tróc da thịt chảy ra ồ ạt, con quái vật kia thè lưỡi hứng lấy máu tươi, những giọt máu rơi vãi xuống đất tạo thành âm thanh mà Huy vừa mới nghe được.
- Móa, thế giới này có thực sự đẩy lùi quái vật không vậy?
Huy vác chân lên cổ mà chạy, hiện tại hai tay không thể sử dụng, đụng độ quái vật không chạy thì ở lại làm người nộm cho quái vật đánh à? Trong lòng chửi ầm lên, không nói ở ngoại ô, quản lý lỏng lẽo, người ở thưa thớt, xuất hiện quái vật cũng là bình thường, ngay ở bệnh viện trung tâm thành phố cũng có quái vật xuất hiện, rất là bất thường đấy.
Gào...
Tiếng gầm gừ đuổi sát theo phía sau, Huy nghiêng đầu nhìn về sau, không có ai, nhưng rõ ràng cậu nghe tiếng gầm gừ kia mà, bất giác, cậu ngẩng đầu lên, con quái vật kia giống như nhện dùng bốn chân bám ở trên trần nhà, bốn chân bò với tốc độ không kém gì cậu, thiết bị cầu cứu, bốn chữ này hiện lên trong đầu Huy ngay tức khắc, nhưng khi cậu nhìn lên cánh tay phải, trống trơn, cậu nhớ ra là mình đã đặt nó trên bàn trong phòng bệnh.
- Chết tiệt.
Cắn răng chạy hết sức, từ đầu này của hành lang chạy đến đầu bên kia, Huy lách người qua góc rẽ xuống thang bộ, bởi vì chuyển hướng đột ngột, cộng thêm hai tay băng bó, trọng tâm không ổn định, Huy ngã xuống cầu thang, lăn một vòng tròn xuống, đụng vào vách tường, va chạm khiến vết thương trên người nứt ra, cơn đau khiến Huy nhăn mặt, nhưng cậu không quan tâm đến chúng, vội vàng đứng lên, chạy xuống tầng một, con quái vật đuổi tới, nó đứng ngay chỗ Huy vừa ngã, nó không tiếp tục đuổi theo, mà quay lại tầng hai.
- Ah, ah, mệt chết mình rồi.
Huy chạy một mạch ra khuôn viên bệnh viện, thở hổn hển, khóe miệng rỉ ra máu, cậu vội vàng lau đi, khập khễnh đi tới trước cổng bệnh viện, đi vào nơi gác của bảo vệ, dùng điện thoại gọi tới hiệp hội dị nhân, bước đầu, nhân viên bên kia không tin ở trung tâm bệnh viện có quái vật, nhưng theo mô tả của Huy, bọn họ mới dần tin, con quái vật cậu gặp ở bệnh viện là một loại quái vật khá hiếm.
Thực Nhân Ma, cấp bậc thấp nhất là D, bọn chúng thông qua việc ăn máu thịt con người mà tự tạo một vỏ bọc không khác gì con người, tuy nhiên, ngũ quan của chúng thường thường sẽ có chút sai lệch, chuyên ẩn nấp trong xã hội con người để dụ dỗ và ăn thịt con người.
Ngay lập tức, hai dị nhân cấp C được điều đến bệnh viện, tiến hành lùng sục tất cả nhân viên trong lầu bệnh, quả nhiên, bọn họ tìm được một người kì lạ, mang mũ, kính râm và đeo khăn che mặt, quần áo lẫn vóc dáng đều khá tương tự mô tả mà Huy cung cấp, Phạm Hùng, dị nhân từ hiệp hội lập tức sử dụng thiết bị kiểm trắc, đo lường chỉ số của đối tượng khả nghi, quả nhiên, tổ chức trên cơ thể cô ta không giống của người, hoàn toàn là đồ giả.
- MCW, mức hai, ngay lập tức.
Phạm Hùng ra lệnh cho người còn lại, người kia lập tức lấy ra một thiết bị có hình bầu dục, khi ấn cái nút ở giữa thiết bị, khí trắng phun ra ồ ạt, thiết bị mở ra, từ bên trong thiết bị là một con dao găm, trên lưỡi dao có những rãnh nứt ngăn nắp, bên trong rãnh nứt là dòng điện màu xanh lam đang chạy dọc trong đó, người nhân viên lập tức cầm cán dao, nhắm ngay đối tượng kia ném mạnh, con dao găm cắm xuống sàn nhà dưới chân Thực Nhân Ma, ánh sáng xanh lam bùng nổ, một bức màn năng lượng bao phủ cô ta, gương mặt cô ta dần dần biến đổi, mũ trên đầu, kính và khăn che mặt đều rơi xuống, lộ ra gương mặt với ngũ quan lệch lạc, hai mắt nhỏ như hạt đậu, nằm lệch sang hai bên thái dương, sống mũi cực ngắn, miệng rộng hoác ra, đẩy ngũ quan khác đi, gương mặc dị hợm chỉ còn lại cái miệng tròn đầy răng nhọn.
MCW, Monster Control Weapon, vũ khí khống chế quái vật, được phát minh để bộc phát ra nguồn năng lượng được cho là khắc chế quái vật, khiến các chỉ số của chúng bị hạ thấp, có 6 mức độ từ 1-6, tương ứng với 6 cấp độ của quái vật, khi quái vật chịu hiệu ứng khắc chế, chỉ số của chúng sẽ tụt giảm 20%.
Gào....
Thực Nhân Ma kêu gào, nó đã chịu ảnh hưởng của trường năng lượng, khiến nó vô cùng khó chịu, triệt để xé bỏ vỏ bọc, cơ thể của nó cuối cùng cũng lộ ra, mặc dù khuôn mẫu nhìn rất cân xứng, có lồi có lõm, nhưng chất liệu đắp nặn lên thì vô cùng hỗn tạp, như một bức tượng sáp được nặn bởi một kẻ không hiểu chút gì về nghệ thuật.
- Tiến lên, tôi bên phải, cậu bên trái.
Phạm Hùng vừa nói vừa đưa tay xuống thắt lưng, nơi dắt chuôi của thanh kiếm anh ta mang theo, một món trang bị dành cho dị nhân, quái vật cấp cao sẽ có tỉ lệ nhất định kết tinh kỹ năng hoặc đá tiến hóa, ngoài ra chúng còn có thể rơi ra [mã] nâng cấp và cơ thể chúng là những nguyên liệu tốt, có thể dùng cho nhiều lĩnh vực khác nhau, những nguyên liệu này kết hợp với nhau, dưới bàn tay của thợ rèn sẽ tạo những trang bị mạnh mẽ.
...
[Kiếm Lửa Đỏ]
Cấp bậc : C.
Độ bền : 50/50.
Yêu cầu : Thể Lực C, Sức Mạnh C.
Công kích vật lý : 10 - 15.
Công kích ma pháp : 1 - 3.
Bạo kích gia tăng + 2%.
Kỹ năng chủ động : Lửa Đỏ.
Hiệu quả bị động : Bỏng Cháy.
...
- Rõ.
Lê Phương lên tiếng, cậu ta xoa hai tay đang đeo một đôi bao tay bằng da, mặt ngoài là lớp vảy màu xám bạc, nhỏ như vảy cá, xếp lên nhau phủ kín găng tay, Lê Phương siết chặt nắm đấm, đuổi theo Phạm Hùng đang xông tới Thực Nhân Ma.
...
[Găng Vảy Sắt]
Cấp bậc : C+.
Độ bền : 60/60.
Yêu cầu : Thể Lực D, Sức Mạnh C.
Công kích vật lý : 13 - 17.
Công kích ma pháp : 2 - 4.
Bạo kích gia tăng +3%.
Kỹ năng chủ động : Gai Ngược.
Kỹ năng bị động : Vảy Cứng.
....
Vũ khí có tận 12 cấp bậc là E, D, D+, C, C+, B, B+, A, A+, S, SS và SSS, cấp bậc càng cao, chỉ số cộng thêm càng lớn, kỹ năng kèm theo càng nhiều, tuy nhiên, trang bị cấp A trở lên, đã vượt qua phạm trù vũ khí, chúng đã là sinh vật sống, có ý thức riêng, không phải ai cũng có thể sử dụng, trừ khi cùng ý thức của trang bị đó ký kết một giao dịch, trả một cái giá để sử dụng chúng.
....
Phạm Hùng chạy băng băng tới Thực Nhân Ma, hai cánh tay của nó rủ xuống, sau đó đột ngột duỗi dài, bắn ra, như hai mũi lao đâm qua không khí, xuyên tới trước mặt Phạm Hùng, thiên tính Bản Năng Kiếm Khách phát huy, anh ta cúi người, hai tay đưa ra cạnh hông, thiên sinh kỹ Rút Kiếm đẩy nhanh quá trình sử dụng kỹ năng của Kiếm Lửa Đỏ, lưỡi kiếm bỗng biến thành màu đỏ, tia lửa chớp tắt trên lưỡi kiếm như những tinh linh đang nhảy múa, MP tuột giảm, ngọn lửa đỏ rực lập tức bùng lên, chỉ trong chớp mắt, hai bàn tay của Thực Nhân Ma đã tới trước người của anh ta, nhưng Phạm Hùng cũng đã sẵn sàng, lưỡi kiếm nóng bỏng lướt qua, mang theo sức mạnh từ hai cánh tay của vị kiếm sĩ, chém rụng hai bàn tay nhớp nhúa bẩn thỉu của Thực Nhân Ma.
- Ahhhhh...
Thực Nhân Ma không ngờ được sự đáng sợ của thanh kiếm đó, nó kêu lên thảm thiết, thiên tính Võ Sư giúp Lê Phương áp sát người nó một cách bất ngờ, lớp vảy trên găng tay rung động ở tần số cao, sau đó dựng ngược lên, trở thành những mũi gai sắc bén, thiên sinh kỹ Đả Kích phát động, Sức Mạnh được cường hóa lên 1 bậc, cánh tay vận sức, cơ bắp căng lên dưới lớp quần áo mỏng, nắm đấm đầy uy lực đấm ra.
Thịch...
Một cú móc trái tuyệt đẹp, trên những mũi gai dính đầy hỗn hợp của máu và thịt vụn, răng nhọn từ trong miệng Thực Nhân Ma văng ra, nó còn chưa kịp tỉnh táo thì vùng bụng truyền đến cơn đau, Lê Phương tung một cú đấm thẳng vào bụng nó, sức mạnh bùng nổ khiến Thực Nhân Ma trong trạng thái choáng váng bị đánh bay ra sau, ngã xuống sàn, Lê Phương lập tức xông tới, bồi thêm một cú đấm thẳng vào mặt nó, Phạm Hùng ngay lập tức chạy nước rút, Lê Phương ngay lập tức tránh sang một bên, mũi nhọn của thanh kiếm chĩa xuống, đâm thẳng vào miệng Thực Nhân Ma, ngọn lửa trên thanh kiếm bùng cháy, kèm theo hiệu quả của Bỏng Cháy, thiêu cháy từng tấc tổ chức trong miệng Thực Nhân Ma, khói đen mang theo mùi khét bay ra khiến Phạm Hùng nhăn mặt, cơ thể Thực Nhân Ma co giật, HP tuột dốc không phanh, rồi từ từ bất động, bất ngờ là phần đầu của Thực Nhân Ma bỗng tan rã, một viên thủy tinh có hình thoi tinh xảo rơi ra, Phạm Hùng nhặt lên, là một viên kết tinh kỹ năng, cấp bậc chỉ có E.
- Xong, gửi thông báo cho đội hậu cần đi.
Phạm Hùng nói với Lê Phương, đội hậu cần là những dị nhân có chức vụ thu gom xác quái vật và dọn dẹp chiến trường, sau đó sẽ chuyển giao cho nhà xưởng cắt đi những phần nguyên liệu hữu dụng, sau đó lại chuyển những nguyên liệu này đến nhà máy sản xuất thuốc, thực phẩm hoặc xưởng rèn.
Huy từ đầu tới cuối đứng ở một góc quan sát, ánh mắt cực kì hâm mộ, thiên tính và thiên sinh kỹ của người khác đều thuộc dạng chiến đấu, còn của mình thì chẳng buồn nói thêm, ngoài ra, trang bị mà hai người họ dùng khiến cậu thèm thuồng, lau vội nước bọt trên khóe miệng, Huy đứng nghiêm, nhìn hai người Phạm Hùng và Lê Phương đi tới.
- Làm tốt lắm, kịp thời thông báo cho hiệp hội, giảm thiểu thương vong, cái này cho cậu.
Phạm Hùng búng viên thủy tinh hình thoi cho Huy, vừa nói vừa vỗ vai cậu, Huy chụm hai tay lại mới có thể hứng lấy viên thủy tinh mà không làm rơi, cậu ngẩng đầu nhìn Lê Phương, anh ta không có ý kiến gì, cậu lập tức cúi đầu rối rít cảm ơn, nhìn hai người đi xa, lúc này cậu mới kiểm tra viên thủy tinh.
...
[Kết tinh kỹ năng] : Nuốt Sống.
Cấp bậc : E.
Mô tả : Kỹ năng đặc thù của Thực Nhân Ma, thông qua việc ăn thịt tươi của sinh vật sống để hấp thụ năng lượng, tích trữ LP.
Hiệu quả : Có thể tích trữ tối đa 10 LP.
...
- Nai xừ...
Huy ném viên kết tinh vào miệng, dùng răng cắn nát, thực ra chỉ cần bóp nát viên thủy tinh là được, viên thủy tinh sau khi bị cắn nát thì lập tức biến mất, không cảm nhận được mảnh vụn thủy tinh đâm vào miệng hay gì cả, giống như nó chưa từng tồn tại vậy, thế nhưng, trong đầu của Huy lại thêm ra một chút kiến thức mới, mở bảng thuộc tính xem, phần kỹ năng thêm ra hai chữ Nuốt Sống.
- Nghĩ lại thì ăn thịt sống, dạ dày mình chịu nổi không nhỉ? Là dị nhân chắc không sao đâu ha?
Suy nghĩ lộn xộn trong đầu, bất chợt Huy nhận ra mình đã đi về lầu ba của lầu bệnh nhân, không biết là vô tình hay sao, cậu bỗng cảm thấy phần bên dưới trở nên rộn ràng, bàng quang như đang phất cờ biểu tình đòi quyền lợi, đã qua khá lâu, cậu vẫn chưa đi vệ sinh, chạy vội đến nhà vệ sinh, đứng trước cái bồn tiểu, Huy sững sờ, quên mất hai bàn tay vẫn còn băng bó, nhưng mà nhờ chị Bích Vân thì, móa, ngại lắm luôn đấy, nhìn quanh nhà vệ sinh, chẳng có một ai, cảm giác như mình bị cả thế giới ruồng bỏ vậy.
- Cậu, muốn, đi, vệ, sinh, à?
Giọng nói êm ả phát ra chầm chậm sau lưng, sắc mặt Huy bỗng tái đi, quay đầu lại nhìn thì đó không ai khác là Bích Vân đang tủm tỉm cười, rõ ràng nụ cười rất đẹp nhưng đối với Huy lại khiến cậu nổi gai óc, thế nhưng, đầu dưới cần được giải thoát, đầu trên chỉ có thể bất lực buông xuôi, Huy gật nhẹ đầu, bặm môi.
Xoạt...
Hai bàn tay thon nắm kéo quần bệnh nhân xuống, bên trong chỉ còn một cái quần cộc đang nhô cao một túp lều, Bích Vân kéo nó xuống đến đầu gối, dụng cụ tăng dân số của Huy bật ra, sung sướng đung đưa khi được giải thoát, nước ấm lập tức phun ra như đập thủy điện xả lũ khi gương mặt của Huy đã đỏ tới mức nặn được ra máu.
Sau khi xả xong, Bích Vân dùng khăn giấy lấy ở cửa, lau dọn tàn dư sót lại trên dụng cụ tăng dân số, cảm giác nhột khiến nó như con mèo xù lông, dựng người lên hù dọa kẻ địch, Bích Vân cười mỉm, giúp Huy kéo quần cộc lên, cực kì cẩn thận, sau đó kéo quần bệnh nhân lên, không quên thì thầm bên tai Huy.
- Có cần đi vệ sinh thì gọi tôi nhé, công việc của tôi mà.
- D-Dạ, vâng, em cảm ơn ạ.
- Hì hì, không cần câu nệ thế đâu, nhưng mà kích thước không tệ đâu đó. (nháy mắt)
........
Còn tiếp