Chương 26: Tọa Hóa - Ai

.............

….…….

- Mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát?

Nhu Vĩnh ngồi ở trên ghế, hai chân vắt chéo, hỏi thư ký đứng bên cạnh mình, thư ký gật nhẹ đầu, Nhu Vĩnh dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, từng nhịp từng nhịp, nụ cười ấm áp trên mặt thay đổi, có vẻ như có người muốn gây sự chú ý, nhưng không biết là do đám quan chức già đó hay là do ai khác đây?

Nhu Vĩnh đang khá là bực bội, hệ thống nhà nước này mục ruỗng không chịu nổi, là một thân cây lớn, thì không tránh khỏi có sâu mọt bên trong, đạo lí này Nhu Vĩnh hiểu rõ, nhưng vẫn cứ cảm thấy khó chịu, một lũ người một chân bước vào quan tài, nhưng vẫn cứ bảo thủ, cứng đầu, luôn mềm mỏng với những kẻ ngoại lai, nhắm một con mắt, mở một con mắt để người khác đè đầu cưỡi cổ.

Tuy là một đại tướng quân, nhưng quyền nói chuyện của Nhu Vĩnh trong lục địa vẫn thấp hơn đám quan chức già đó, lần này, hiệp hội trưởng tổ chức trại huấn luyện sớm, nhưng bản thân lại phải đi diệt trừ một cấm địa sắp thoát khỏi khống chế, nếu không toàn bộ quái vật bên trong cấm địa mà thoát ra ngoài, không chỉ một mà có thể là hàng chục thành phố bị phá hủy, cho nên mới ra lệnh để một đại tướng quân không có nhiều chiến lực như Nhu Vĩnh trở về, cũng vì thế mà quyền chỉ huy rơi vào tay những lão già đó, cộng thêm Nhu Vĩnh là một kẻ khó điều khiển, những lão già đó muốn dạy cho Nhu Vĩnh một bài học, ở trong lục địa, bọn họ mới là người có quyền thế.

Thế là nguyên do Nhu Vĩnh có mặt ở đây, chỉ đơn giản là mệnh lệnh từ cấp trên, khiến anh ta cực kì khó chịu, nhưng bản thân chỉ có khả năng binh lược, sức mạnh thì gần như bằng không, cho dù thuộc hạ có trung thành cỡ nào, Nhu Vĩnh cũng chỉ đành chịu đựng, chờ cái chế độ mục ruỗng này bị thay thế.

- Để các học viên tiếp tục nhiệm vụ đi.

Nhu Vĩnh nói với thư ký, cô gái gật đầu, đi ra khỏi lều, đi một khoảng cách, nữ thư ký bỗng lách mình vào một cái lều, cởi bỏ quần áo, hai tay xoa mặt, gương mặt cô bỗng như một khối đất sét bị nhào nặn, gương mặt biến trở về gương mặt của Yến Nhi, cô thay quần áo, đem quần áo cũ đắp lên người nữ thư ký tội nghiệp đang hôn mê, Yến Nhi chỉ cần tiếp cận đối tượng, sau đó sử dụng kỹ năng Thính Tâm, từ đó nghe được những suy nghĩ trong lòng của đối tượng, nguyên do Nhu Vĩnh đến trại huấn luyện đã rõ, nhiệm vụ của cô không cần tiếp tục.

.....

- Hừm, đi rồi sao? Tính kiên nhẫn như thế thì không đủ làm kẻ buôn tình báo được rồi.

Nhu Vĩnh cười nhẹ, ngón tay đang gõ bàn cùng dừng lại, anh ta biết người bên cạnh mình không phải là nữ thư ký thân thuộc ngay từ giây phút đầu tiên, cho dù Nhu Vĩnh không có sức chiến đấu, thì cũng không nghĩa anh ta là kẻ không có năng lực, nên biết anh ta cũng là một đại tướng, thiên tính cấp S, Tầm Nhìn Chiến Lược, giúp Nhu Vĩnh nhìn thấu được những chi tiết nhỏ nhặt nhất, khi ràng buộc tất cả những chi tiết này lại, hàng trăm chiến lược có thể được vạch ra, Yến Nhi tuy có thể cải biến bản thân thành người khác giống đến 99%, đối với người khác, đó là sự hoàn hảo không có góc chết, nhưng đối với Nhu Vĩnh, 1% còn lớn hơn 100%.

- Haiz, nhiệm vụ lần này, nặng quá rồi đấy.

Nhu Vĩnh đứng lên, thở dài, sự thật là anh ta được điều trở về lục địa, không chỉ là lệnh của hiệp hội trưởng, mà còn vì nhiệm vụ của tổng bí thư, cấm địa TS1527 có dị động, cho nên mới điều tiểu đội Hoàng Sa và Nhu Vĩnh trở về, khi cấm địa mất kiểm soát, thì tiểu đội Hoàng Sa có thể nhanh chóng giải quyết hiểm họa, ngoài ra còn phải dùng kế hoạch huấn luyện để che mắt một số người có lòng lang dạ sói.

........

Mạn Bắc...

Nhóm của Huy tiếp tục làm nhiệm vụ, đến địa điểm nhiệm vụ định sẵn để thu thập di vật, giữa chốn núi rừng hoang vu lại còn một ngôi làng đã sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn lại móng nhà bằng đất bùn còn tồn tại, khắp nơi đều là vong linh lảng vảng, chỉ là bọn chúng không phải binh lính mà là dân thường.

Hai người Thanh Trúc và Gia Mẫn tiến lên, bắt đầu dọn dẹp những vong linh này, bởi vì vong linh bị khắc chế, cộng thêm thực lực cũng chẳng ra làm sao, chỉ có cấp D, chỉ mất khoảng 10 phút, cả nhóm chia ra để tìm di vật trong ngôi làng, theo mô tả thì nó là một chiếc hộp kim loại hình vuông, cho nên cả nhóm được cấp cho máy dò kim loại, mất khoảng nửa giờ, cuối cùng Hữu Nhân cùng tìm được di vật, tuy tò mò nhưng không ai mở hộp ra xem, cất vào túi, cả bọn lên đường trở về.

Sương mù ngày càng dày thêm, cả nhóm đi chậm để đề phòng vong linh tập kích bất ngờ, nhưng sương trở nên càng ngày càng dày, thậm chí không phân rõ phương hướng, thiết bị liên lạc cũng bị trục trặc, không thể kết nối, cả nhóm dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ đợi sương mù tan đi, khi cả nhóm đang chất củi khô nhặt được để đốt lửa, Huy bỗng nghe thấy tiếng bước chân, càng ngày càng rõ, càng ngày càng gần phía bên này.

- Các cậu nghe thấy gì không?

Huy cầm kiếm, giơ về phía cậu nghe thấy tiếng bước chân, những đồng đội của cậu cũng nghe thấy, nơi núi rừng hoang vắng, không có động vật mà chỉ toàn vong linh, thì tiếng bước chân rõ ràng rất bất thường, bọn họ mỗi người cầm vũ khí, nhìn chằm chằm về hướng phát ra tiếng bước chân.

Keeng....

Âm thanh của lưỡi kiếm bị rút ra khỏi vỏ kiếm vang lên giữa làn sương mù, một bóng người dần dần hiện lên sau làn sương dày đặc, một người tay cầm vỏ kiếm, tay kia giơ thanh kiếm ra ngang bên người, gương mặt của từng người trong nhóm thay đổi, họ biết người đến này không phải kẻ tốt lành gì.

- Dự toán 10010101010101001, trường hợp đối địch 1 vs 6.

Giọng nói lạnh như băng vọng ra từ chỗ người đó, tiếng bước chân vẫn tiếp tục, cuối cùng thì cả nhóm cũng nhìn rõ người đến là ai, một người đàn ông mặc vest đen, trên mặt đeo một cái mặt nạ màu trắng chỉ che đi nửa gương mặt bên dưới, lộ ra đôi mắt buồn nhưng lại lạnh ngắt, nhìn chằm chằm vào nhóm sáu người của Huy.

Leng keng...

Tiếng xích sắt vang lên bên tai Huy, cậu chợt ngẩng đầu lên nhìn, sau lưng người đàn ông bí ẩn, vô số sợi xích sắt treo một bức tượng đang ngồi xếp bằng, gương mặt buồn bã của bức tượng bị làn sương làm mờ mờ ảo ảo, Huy sững người, đây không phải là bức tượng của Tọa Hóa hay sao? Những người khác dường như không nhìn thấy gì, Phùng Gia Đức không nói hai lời, lập tức giương cung, tấn công người đàn ông lạ mặt, thân là một Cung Thủ, cậu ta có thể cảm nhận rõ ràng địch ý của người lạ mặt này.

Kỹ năng Tán Xạ Tiễn bay giữa không trung, năm mũi tên hóa thành mười, ào ào rơi xuống chỗ người đàn ông, ông ta lườm đôi mắt của mình lên không, mũi kiếm chỉ về phía mặt đất, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Phùng Gia Đức, người đàn ông vung kiếm lên, hời hợt như đang đùa giỡn, nhưng những mũi tên đang bay giữa không trung bỗng nứt ra, đồng loạt nổ tung, vụ nổ lớn khiến sương mù trở nên mỏng đi trông thấy, nhưng nhanh chóng bị lấp đầy lại như cũ.

- Đó là, quan chỉ huy khu số 13, Trần Lĩnh?

Hữu Nhân dường như nhận ra người đàn ông kia, Thanh Trúc cường hóa bản thân, cùng Gia Mẫn và Âu Hoài Thương đột kích người đàn ông, nắm đấm của Thanh Trúc nện về phía bụng của người đàn ông, Mạch số Ba, Phì, ánh sáng vàng nhạt trên nắm đấm chỉ còn cách Trần Lĩnh vài cm thì dừng lại, nói đúng hơn là rơi xuống, Thanh Trúc sững sờ nhìn cẳng tay bị chém đứt lìa, nhát chém nhanh và ngọt đến mức cô hoàn toàn không nhận ra.

- Aaaaaaaaaa....

Thanh Trúc kêu thành tiếng, cơn đau xộc thẳng lên não khiến cô không nhịn được, Trần Lĩnh xoay lưỡi kiếm, vung ra đằng sau, chặn hai thanh kiếm ngắn của Gia Mẫn đâm tới, ánh lửa tóe lên, Gia Mẫn còn chưa kịp phản ứng lại, nắm đấm của ông ta đã nện vào bụng của cậu ta, cú đấm mang theo sức mạnh khổng lồ xuyên thủng cơ thể của Gia Mẫn, máu tươi trào ra từ miệng của cậu ta, người đàn ông rút tay ra, Gia Mẫn ỉu xìu ngã xuống đất, không rõ sống chết.

- Cấm Thuật.

Âu Hoài Thương từ một hướng khác tập kích Trần Lĩnh, dán lá bùa của Hữu Nhân lên người ông ta, ngay lập tức, Hữu Nhân sử dụng bùa chú, ánh sáng đỏ rực phát ra từ lá bùa, hóa thành những sợi xích quấn lấy cơ thể của người đàn ông, Âu Hoài Thương nhanh chóng kéo Gia Mẫn lên, Phùng Gia Đức thì kéo Thanh Trúc, lập tức bỏ chạy, chỉ trong chưa đến hai phút giao thủ, chêch lệch giữa hai bên đã lộ rõ mồn một.

N : - Huy, chạy mau, còn chờ gì nữa.

H : - Các cậu chạy trước đi, ông ta đến tìm tôi, tôi mà chạy, tất cả đều sẽ chết.

Hữu Nhân lắc vai Huy, quát lên, Huy lắc đầu, nói, cậu đã thấy rõ, khi bức tượng Tọa Hóa của Trần Lĩnh lộ rõ khỏi màn sương, sau lưng Huy cũng hiện ra bức tượng Tọa Hóa của cậu, thông tin từ Tọa Hóa chảy vào đầu khiến trong giây phút đó, Huy không thể làm gì khác ngoài tiêu hóa những thông tin này, khác với những thiên tính cấp S, thì Tọa Hóa cấp SS, nó có một hướng đi quái dị, bảy loại cảm xúc tương ứng với bảy người sở hữu Tọa Hóa cấp SS, phải đoạt lấy thiên tính của những người còn lại, nếu không, thiên tính sẽ bị đẩy trở về cấp S, trở thành thiên tính vô dụng nhất trên đời.

N : - Cậu? Không cần, ông ta bị tôi trói lại rồi, không thể thoát ra ngay đâu,...

H : - Không cần quan tâm đến tôi, tự nhìn đi.

Còn chưa kịp nói hết câu, Hữu Nhân đã bị Huy ngắt lời, Trần Lĩnh lắc người, đám dây xích rơi xuống như là sắt vụn, bốc hơi ngay lập tức, sắc mặt của Hữu Nhân trắng bệch, cùng những người khác nhìn nhau, cắn môi, quay đầu chạy thẳng vào sương mù, trước khi đi còn không quên nói với Huy lời cuối cùng, “phải trở về đấy”.

.....

Còn tiếp.