.......
Ngày hôm sau, tổ đội chưa được đặt tên bao gồm Huy, Phùng Gia Đức, Đinh Gia Mẫn, Nguyễn Lý Ngọc Diễm, Huỳnh Thiên Kim cùng nhau tập hợp ở quảng trường theo chỉ lệnh của Đoàn Huyền Lam, dáng đi của Phùng Gia Đức vẫn còn hơi khập khiễng.
- Khục, theo cuộc tuyển chọn lần trước, năm người ở đây là năm người có số điểm cao nhất, cho nên phân bộ của hiệp hội sắp xếp mọi người lại để tạo thành một đội, hi vọng dành được thành tích xuất sắc trong khi huấn luyện, cho nên hôm nay, mọi người tập hợp ở đây, giới thiệu bản thân, làm quen với nhau, sau này sẽ hợp tác lâu dài.
Đoàn Huyền Lam nói, cả nhóm nhìn nhau, không ai nghĩ rằng ngày hôm nay bọn họ được gọi ra chỉ vì thế này, tất nhiên việc lập đội là không sai, nhưng việc áp nặng trọng trách thế kia thì hơi quá đáng, Huy thì không quan tâm đến, có tổ đội thì tốt, chỉ cần là việc có lợi cho mình, dĩ nhiên cậu sẽ không từ chối.
Sau một màn giới thiệu bản thân, năng lực, chức nghiệp của mình, tổ đội có Tanker là Thiên Kim, Berserker là Huy, Sát Thủ là Gia Mẫn, Cung Thủ là Phùng Gia Đức và Thuật Sư là Ngọc Diễm năm người bắt đầu phân chia đội hình, chia thành ba hàng, hàng đầu là Thiên Kim và Huy, hàng thứ hai là Phùng Gia Đức và Ngọc Diễm, cuối cùng là Gia Đức bảo vệ phía sau.
- Tốt, nhìn mọi người mau chóng hòa hợp như vậy là điều đáng mừng, bây giờ thì về nghỉ đi, ngày mai sẽ có một vòng khảo nghiệm nhỏ của trại huấn luyện để chia các lớp ưu tú và bình thường.
Đoàn Huyền Lam nói, ông ấy chào tạm biệt mọi người, trở về thành phố, thân là chủ phân hội, công việc rất nhiều, rời đi quá lâu là không được, chỉ có thể bỏ ra một chút thời gian để dẫn dắt tổ đội cho Thiên Kim mau chóng hòa nhập với những người khác, nhưng có vẻ như cũng không cần thiết lắm, may là giữa những thành viên cũng không quá xa lạ.
....
....
Ngày hôm sau...
Hai mươi khu vực sinh hoạt đều được điều động, những học viên trong đó đều tập trung trên quảng trường của khu vực, ở khu vực 20, gần năm trăm người đứng cùng một chỗ, sắp xếp ngay ngắn, chờ chỉ huy đến để mở ra vòng khảo thí.
Xoạt xoạt...
Bánh xe lăn trên đường dừng lại, một chiếc xe quân dụng dừng bên cạnh quảng trường, cửa xe mở ra, bốn người mặc quần áo quân đội chỉnh chu bước xuống xe, gồm ba nam một nữ, trong đó có một người đàn ông khoảng 40 tuổi, cơ thể cao lớn, khi bước xuống xe, ông ta phải khom người để vừa cửa xe, mặc áo thun ngắn tay, cơ bắp cuồn cuộn trên người cứ thế phô ra, trên bắp tay là chằng chịt vết sẹo, có vết cắt, có vết cào, lẫn vết cắn.
- Tân binh, chào.
Một giọng nam hô lớn, lập tức tất cả học viên đồng loạt làm ra động tác chào, chỉ huy Võ Hùng Phong, 39 tuổi, là một dị nhân cấp A, từng thủ vững rất nhiều chiến trận ở vùng duyên hải, được phân bổ làm chỉ huy khu vực 20 của trại huấn luyện lần này, ông ta nhìn một lượt các tân binh, khí thế hùng hồn của một bậc tướng quân tỏa ra, khiến những tân binh không dám nhìn thẳng.
- Tốt, khí thế không tệ, diễn văn gì đó, dài dòng, nội dung rất đơn giản, ai có thể đụng vào một trong ba phó chỉ huy ở đây thì có thể vào lớp ưu tú, còn không thì chỉ có thể ở lớp bình thường, thời gian là đến 11 giờ trưa nay, bắt đầu đi.
Hùng Phong nói, sau đó ba vị phó chỉ huy đứng sau lưng ông ta lập tức di chuyển, chia thành ba hướng khác nhau chạy trốn, cái tốc độ không kém một vận động viên chạy nước rút chuyên nghiệp, khi các học viên còn chưa kịp phản ứng, thì bọn họ đã chạy mất hút, bây giờ là 10 giờ 30 phút, tức là họ chỉ có 30 phút, ngay tức khắc, tất cả học viên đổ xô đuổi theo ba vị phó chỉ huy, nhưng rất nhanh, chêch lệch giữa những người có Nhanh Nhẹn và Thể lực cao - thấp lập tức lộ rõ, bọn họ dần dần bị thụt lùi ra sau, trong số này có cả Thiên Kim và Ngọc Diễm, chỉ còn lại khoảng 100 người đuổi theo kịp ba vị phó chỉ huy.
Đây là một trận chiến không phân biệt, ai có Thể Lực và Nhanh Nhẹn cao hơn thì giành được chiến thắng, thời gian trôi qua 15 phút, một nửa số người có thể đuổi theo ba vị phó chỉ huy không chạy nổi nữa, dần tụt lại phía sau, chỉ còn lại khoảng 50 người, vẫn tiếp tục duy trì truy đuổi, lúc này, ba vị phó chỉ huy cũng chậm lại, họ không cần phải chạy nữa, chỉ cần không để những học viên này chạm vào mình là được.
Ba nhóm học viên phân chia ra, lao về phía ba vị phó chỉ huy, trong đó nhóm tấn công phó chỉ huy nữ, Lưu Nguyệt Lam là nhiều nhất, bọn họ cho rằng, Nguyệt Lam dễ đối phó hơn hai người còn lại, dáng người cô ấy mảnh mai, tạo hình cho người khác cảm giác yếu đuối và mỏng manh, Huy thì không nằm trong số người này, mà cậu nhắm đến Trần Trọng Vũ, vị phó chỉ huy nam có dáng người khá thấp, nhưng cơ thể săn chắc, cũng là người bị ít nhắm đến nhất, cảm giác Trọng Vũ không khác Hùng Phong là mấy.
- Đến đây nào lũ nhóc!!!
Trọng Vũ hai tay cầm lấy quần áo, xé toạc nó ra, để lộ bờ ngực rắn rỏi đầy vết sẹo của mình, tuy nhiên những vết sẹo này hầu hết là vết chém, đâm, Trọng Vũ nắm chặt nắm đấm, hai tay giơ lên cao, đập xuống, sức mạnh khổng lồ đánh vỡ mặt đất, sóng xung kích cuốn lên bụi đất như một cơn bão cát đánh về phía tân sinh trước mặt Trọng Vũ.
Bịch bịch...
Trong nội dung khảo thí, không có nói phó chỉ huy không được phản kích, chỉ cần không để mình bị chạm vào bởi học sinh, thì dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng được, cơn bão cát hất bay đám tân sinh lên trên không, sau đó rơi xuống đất, cơn choáng váng xâm nhập đầu óc, cả người ê ẩm, nhưng bọn họ vẫn đứng lên, tiếp tục xông tới, Trọng Vũ nở nụ cười, khi khói bụi tan hết, Trọng Vũ sững lại một giây, một thanh kiếm to lớn đang cắm dưới đất, một thanh niên đang nấp phía sau nó, bởi vì có thanh kiếm nặng nề chặn lại, cộng thêm chỗ bám, Huy không bị hất văng ra như những người khác, tuy nhiên, cậu vẫn bị Choáng.
- Phụt, phụt, móa, toàn cát trong miệng.
Huy phun hạt cát trong miệng ra, từ sau thanh kiếm vọt ra, Trọng Vũ thân chinh bách chiến, cho dù sững người một giây, thì cũng đã ngay lập tức di chuyển lùi về, Huy vì thế cũng bị kéo ra khoảng cách lần nữa, tuy nhiên so với những người khác, cậu có khoảng cách gần hơn, những người khác khi gặp thanh kiếm của Huy cắm sâu vào lòng đất thì giật mình, hầu hết mọi người đều không mang vũ khí, một phần vì không cần thiết, một phần vì nó cản trở hành động, đây là khảo thí giữa người với người, chứ không phải vật lộn với quái vật, mang vũ khí theo làm gì.
Vị phó chỉ huy nam còn lại tên Nguyễn Nhàn, tướng người gầy, cao, trên mặt đeo một cái mắt kính tròn, bộ dạng thư sinh yếu đuối đó khiến nhiều người nhắm đến, trong đó có Phùng Gia Đức, nhưng cậu ta không vội, mà cầm cung tên, đặt một mũi tên lên cung, hít thở đều đặn, vào tư thế phục kích, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào khi có cơ hội phù hợp, trong nội dung, không có nói là phải dùng tay để chạm vào phó chỉ huy, chỉ cần là chạm đều được, gây sát thương cho phó chỉ huy là xong rồi, Phùng Gia Đức suy nghĩ như thế và Đinh Gia Mẫn cũng nghĩ thế, cậu ta cầm kiếm ngắn, rong ruổi vòng quanh Nguyễn Nhàn, thân là một sát thủ, cậu ta cần tìm điểm mù của đối phương, từ nơi đó đột kích.
Hú....
Tiếng sói kêu làm bầu không khí căng thẳng trở nên càng căng thẳng, có người đã nhịn không được, bắt đầu sử dụng thiên tính và thiên sinh kỹ, một thanh niên trên người mọc ra lông sói, gương mặt cũng dài ra, biến thành mặt sói, thiên tính cấp A, Người Sói, tiêu hao MP để biến hình, từ đó tốc độ và công kích vật lý được tăng lên, cậu ta xông về phía Nguyễn Nhàn, vượt qua những người khác, móng vuốt đâm về phía mặt của Nguyễn Nhàn.
Nguyễn Nhàn dùng tay nâng mắt kính, đồng tử màu đen bỗng biến thành màu đỏ, con ngươi khép lại chỉ còn một đường dọc như mắt rắn, ánh mắt đó cứ thế nhìn thẳng vào mắt của Người Sói, khi ánh mắt cả hai chạm nhau, động tác của Người Sói chậm lại, móng vuốt từ từ hạ xuống, từ giữa không trung hạ xuống, bước chân từ từ chậm lại, biến thành đi bộ, từ bên cạnh Nguyễn Nhàn đi qua, như một con rối vô hồn chỉ biết đi về phía trước.
...
Thiên sinh kỹ : Mắt Rắn Huyễn Hoặc.
Cấp bậc : S.
Mô tả : Tấn công ma thuật diện tinh thần, thiên phú đặc thù của Huyễn Xà Rãnh Nứt.
Hiệu quả 1 : Nếu miễn giảm của mục tiêu thấp hơn người sử dụng, tùy theo độ chêch lệch sẽ khiến đối phương bị thôi miên, kéo dài từ 1 giây đến nửa giờ.
Hiệu quả 2 : Tâm Xà, tấn công tinh thần đối thủ, khiến ác nghiệp cho dù nhỏ nhất bên trong đối phương lộ ra, gây sát thương lớn đến não bộ của đối thủ.
...
Nguyễn Nhàn nhìn lướt qua tất cả tân sinh, những người vẫn chưa nhận ra bất thường, hình bóng của một con rắn khổng lồ ngẩng đầu lên sau lưng Nguyễn Nhàn, bộ vảy của nó mờ ảo, như có như không, chỉ có đôi mắt là rõ ràng, đôi mắt đó cuốn hút và đẹp đẽ một cách lạ thường và đó cũng là hình tượng cuối cùng mà họ thì, 8, 9 tân sinh ngay lập tức bị thôi miên, đi về phía trước như anh chàng Người Sói lúc nãy, ngay lập tức, gần 20 người đuổi theo Nguyễn Nhàn bị giảm một nửa số lượng.
Ở chỗ Nguyệt Lam cũng chẳng khá hơn, nhìn Nguyệt Lam là một cô gái, nhưng sức chiến đấu thật đáng sợ, một khu vực quanh cô ấy, ánh sáng bị bóng tối thôn tính, giữa trưa lại có một vành trăng khuyết treo trên đầu Nguyệt Lam, ánh sáng chạm đến khu vực ánh trăng mờ nhạt chiếu rọi thì tránh đi, không muốn tiếp xúc khiến khu vực quanh cô ấy trở thành đêm tối.
Những học sinh không hiểu sự đáng sợ của màn đêm này khi bước vào, lập tức không nhìn rõ phía trước có cái gì, chỉ có một màn đêm, nhưng khi bước lùi ra sau, thì lại trở ra, nhìn rõ được ban ngày và vùng ban đêm đó.
....
Thiên sinh kỹ : Chu Nguyệt.
Cấp bậc : S.
Mô tả : Thiên phú đặc thù của Nguyệt Điểu, loài chim sống dưới ánh trăng, tùy theo chu trình của mặt trăng là trăng tròn, trăng khuyết và không trăng, hình thái của Chu Nguyệt cũng đổi theo.
Trăng Tròn : Nguyệt Điểu tỏa ra ánh sáng rạng rỡ, khiến sinh vật trong Chu Nguyệt được cường hóa, tăng thêm các loại thuộc tính và hồi phục một phần HP.
Trăng Khuyết : Nguyệt Điểu thiếu khuyết ánh trăng, khiến ánh sáng trong Chu Nguyệt bị nó hoàn toàn hấp thu, biến Chu Nguyệt thành một mảnh đêm tối, sinh vật ở trong Chu Nguyệt sẽ bị mất phương hướng và dần bị ăn mòn tinh thần, miễn dịch toàn bộ vũ khí tầm xa đơn mục tiêu.
Không Trăng : ???
....
Cứ thế, trong vòng 10 phút chẳng có ai có thể tiếp xúc được với Nguyễn Nhàn và Nguyệt Lam, nhưng họ cũng chẳng dám chuyển mục tiêu sang Trọng Võ, bởi vì Trọng Võ đã chạy mất hút, muốn đuổi cũng không biết đuổi hướng nào, khu 20 quá rộng, lúc này, khi Nguyễn Nhàn vừa ngắt Mắt Rắn Huyễn Hoặc vì không có học sinh nào dám nhìn vào anh ta nữa thì một mũi tên từ đâu đó giữa đám người bay ra, một mũi tên bỗng phân thành hai, không biết thật giả cũng không biết uy lực của nó, Nguyễn Nhàn lựa chọn tránh né, anh ta lùi về sau, tránh xa chỗ mũi tên bay xuống, công kích tầm thường kiểu này, quá dễ đoán.
Ầm...
Nhưng khi mũi tên rơi xuống đất, bỗng nhiên nổ tung như một quả lựu đạn, khói bụi tung lên khiến Nguyễn Nhàn đứng gần đó hứng đủ, ho sặc sụa, lúc này, một bóng người từ bên người một tân sinh, nhắm vào điểm mù của Nguyễn Nhàn xông về phía trước, từ phía cạnh bên phải vòng ra sau lưng Nguyễn Nhàn, nhanh đến mức những người quan sát thấy hoa mắt, lưỡi kiếm đã gá vào cổ Nguyễn Nhàn, kèm theo đó là một mũi tên không có mũi bay ra, trúng ngay ngực của anh ta.
- Kết hợp tốt đó chứ.
Nguyễn Nhàn hất cánh tay của Gia Mẫn ra, dùng khăn lau kính, nói, Gia Mẫn cười trừ, cất kiếm đi, Phùng Gia Đức thở phào, kế hoạch xem như thành công, bọn họ đã thông qua khảo thí, chỉ còn Huy nữa thôi.
....
Phía bên kia, Trọng Võ chạy khá xa, ước lượng thời gian, chỉ còn khoảng năm phút, nhìn phía sau, chỉ còn lác đác 3 người tân sinh đuổi theo, dẫn đầu là thằng nhóc vác theo thanh kiếm khủng đó, chạy xa như thế mà Thể Lực của nó vẫn còn khá tốt, mặt chỉ đỏ lên, hơi thở vẫn đều đặn, không như hai người phía sau, bước chân chạy đều đã loạng choạng.
- Tốt, tới đây thôi !!!
Trọng Võ bỗng dừng lại, vung vẩy hai cánh tay như hai cánh quạt, phát ra tiếng vù vù, anh ta lắc cái cổ vang lên tiếng rôm rốp, Huy cũng ngừng lại, giữa cậu và Trọng Võ cách nhau khoảng 5m, cậu không gấp, cậu muốn xem Trọng Võ định làm gì, từ nãy đến giờ, anh ta hình như còn chưa dùng đến thiên tính và thiên sinh kỹ, hầu hết là kỹ năng.
Rắc... rắc...
Đất đá trồi lên từ mặt đất, Trọng Võ đưa tay ra chạm vào đống đất đá đang trồi lên, cứ thế đất đá bám vào cơ thể anh ta, dần dần tạo thành một bộ áo giáp kín người, bao bọc toàn bộ cơ thể Trọng Võ, chỉ chừa lại gương mặt, kể từ đó, muốn chạm vào cơ thể anh ta thì chỉ đi chạm vào mặt.
...
Thiên sinh kỹ : Đại Địa Trọng Vũ Giáp.
Cấp bậc : S.
Mô tả : Thiên phú đặc thù của Vua Lục Địa, khiến cơ thể được đất đá bao bọc, trở thành bộ giáp cực kì cứng rắn.
Hiệu quả 1 : Tạo giáp bao bọc cơ thể, khiến phòng ngự và công kích vật lý tăng lên.
Hiệu quả 2 : Các hiệu ứng tiêu cực liên quan đến hạn chế di chuyển sẽ bị vô hiệu hóa.
Hiệu quả 3 : Vua Lục Địa Phẫn Nộ, phá hủy bộ áo giáp, tiến vào trạng thái Điên Cuồng, tăng mạnh tấn công vật lý và bạo kích, nhưng sẽ không còn khả năng điều khiển tâm trí, điên cuồng đập phá, không phân địch ta.
....
- Móa, game cho chó chơi à?
- Hộc, hộc, mệt vãi...
Hai người còn đuổi kịp Trọng Võ sau Huy khi chứng kiến Trọng Võ biến hình thì nằm phịch xuống đất, mắt nhắm tay buông, thực sự là quá mệt, bọn họ đuổi theo Trọng Võ không nghỉ, LP cũng sắp cạn, giờ còn phải đánh nữa, họ muốn cũng chẳng còn sức đâu mà đánh.
...
[Vật chủ đang có 4 tầng Làm Nóng]
...
Huy cũng chẳng khá hơn là mấy, chỉ một trận rượt đuổi đã tiêu hao một nửa LP, tuy nhiên cũng vì thế mà Làm Nóng được cộng dồn lên 4 tầng, 12 công kích vật lý và 8% bạo kích được cộng thêm vào, tuy không có vũ khí, nhưng nếu đánh giáp lá cà với Trọng Võ, cậu vẫn có cơ hội chạm vào mặt anh ta, Trọng Võ xông tới, bước chân của anh ta nặng nề, nhưng tốc độ cũng không chậm, tay phải giơ lên, đấm ra, Huy không ngần ngại đón tiếp bằng nắm đấm của mình.
Ầm...
Như một vụ nổ giữa hai người, bụi cát bị sóng xung kích hất lên, như bão cát cuốn qua chỗ hai người nằm trên đất, hất văng cả hai lăn đi cuồn cuộn, bọn họ còn chưa kịp tỉnh táo, thì nắm đấm của cả hai lại va chạm, một lần nữa cả hai bị hất ra, ăn một miệng toàn là đất cát.
- Hahaha...
Trọng Võ cười lớn, liên tục tung nắm đấm đầy uy lực, Huy cũng không kém cạnh mà tung nắm đấm đón đỡ, tuy nhiên, chỉ sau vài lần, Huy bắt đầu bị áp chế, nắm đấm của Trọng Võ vừa mạnh vừa cứng, mà nắm đấm của cậu chỉ là da thịt bình thường, cho dù có thể chất mạnh, thì cũng không chịu nổi lâu, làn da bắt đầu bị rách ra, máu tươi bắt đầu chảy, nhưng cũng vì thế, LP bắt đầu tuột nhanh hơn, nắm đấm thứ năm, thêm một tầng Làm Nóng.
Ầm...
Nắm đấm thứ bảy, toàn bộ nắm đấm không còn lớp da nguyên vẹn, máu tươi phun ra tung tóe.
Ầm...
Nắm đấm thứ tám, mô thịt bên ngoài bị phá hủy, Làm Nóng thêm một tầng, cùng lúc, Trọng Võ cũng bắt đầu chậm lại, LP của anh ta cũng chỉ còn khoảng 30%, vừa chạy lâu vừa sử dụng thiên sinh kỹ, LP còn nhiều mới lạ, nhưng Huy cũng chẳng khá hơn, cậu bắt đầu thở hổn hển.
- Không ổn.
Trong đầu Huy suy nghĩ như vậy, chỉ còn lại không đến 20 LP, nhưng Trọng Võ vẫn còn khá dai sức, hai nắm đấm đã rách toạt, máu tươi nhỏ xuống đất qua kẻ hở giữa ngón tay, thời gian không còn bao lâu, chỉ có thể dùng Cuồng Nộ mà thôi, ánh mắt của Huy thay đổi, tơ máu đỏ vằn vện trong mắt khiến đôi mắt của Huy đỏ chót, khí thế hung hăng bộc lộ trên người Huy khiến Trọng Võ giật thót.
- Aahhhh...
Huy gào lên, khói trắng phun ra từ mũi và miệng như một cỗ máy hơi nước vận hành, nắm đấm của Huy tung về phía Trọng Võ, nhìn như chẳng có gì thay đổi, nhưng Trọng Võ lại hết sức cẩn thận, tung nắm đấm hết sức để đón đỡ.
Rầm...
Lần này nắm đấm của Huy trở nên khác biệt, có thể nói là khác xa so với lúc trước, lớp giáp đất đá bao bọc trên cánh tay của Trọng Võ bung ra, bay lên không trung trước sự ngỡ ngàng của Trọng Võ, khi anh ta đang ngạc nhiên, Huy tung một đấm nữa ra, nhắm ngay mặt của Trọng Võ, tuy nhiên, thân là binh lính, giác quan của Trọng Võ lập tức cảnh báo, anh ta giơ tay trái ra, ngăn cản nắm đấm này của Huy, một lần nữa, bộ áo giáp trên bàn tay Trọng Võ bị phá hủy, anh ta cảm giác được sự đáng sợ của Huy lúc này.
Huy thu hai tay về, bước tới, tung nắm đấm về phía bụng của Trọng Võ, Trọng Võ tất nhiên sẽ không để cậu như ý, dùng đầu gối ngăn chặn cú đấm của Huy, đất đá bắn ra, theo sau đó là nắm đấm của Trọng Võ phản kích, đấm về phía đầu Huy, Huy không thể tránh, chỉ có thể chịu cứng, máu tươi từ trán chảy xuống, chảy qua má của Huy, chảy xuống khóe miệng đang nở nụ cười như ý của cậu ta.
- Hả???
Trọng Võ giật mình, Huy bỗng dùng hai tay nắm chặt tay của Trọng Võ lại, lúc này, hai người đang nằm trên đất lúc nãy nhào tới, một người nhảy lên lưng Trọng Võ, từ trong người rút ra một tờ giấy nhỏ màu vàng, bên trên vẽ gì đó khá lộn xộn, người này dán tờ giấy lên lưng Trọng Võ, theo đó, ánh sáng lan tràn trên tờ giấy, xâm nhập vào bộ giáp.
- Giải Giới !!!
Một người khác hô lên, ầm một tiếng, bộ áo giáp của Trọng Võ bị giải trừ, chỉ còn cơ thể trần trụi và cứ thế, Huy và hai người kia đồng loạt chạm vào Trọng Võ ngay khi thời gian sắp hết, trước sự ngỡ ngàng của Trọng Võ.
....
Năm phút trước...
Ba người là Huy, Âu Hoài Thương, một thanh niên thon gầy, tốc độ chạy song song với Huy nhưng vẫn rất ung dung, có thể nói đây không phải là tốc độ cao nhất của cậu ta, một người khác là Hà Hữu Nhân, dáng người hơi phúc hậu, nhưng tốc độ cũng ngang hàng Huy, rõ ràng ba người chạy song song nhau, nhưng khi Trọng Vũ sắp quay đầu lại nhìn, đội hình lại biến thành một trước hai sau.
- Anh bạn, hợp tác không?
Hà Hữu Nhân chạy lên ngang hàng với Huy, nói, Âu Hoài Thương cũng chạy song song với hai người, gật đầu nhẹ, Huy gật đầu, hợp tác là một chuyện không tệ, dù sao thì cậu cũng không biết rõ về Trọng Vũ, nếu hai người này hiểu rõ, thì càng tốt.
- Ngắn gọn, Trọng Võ là một Tanker, thiên sinh kỹ là bọc giáp, tuy nhiên tôi đã biết trước, chuẩn bị sẵn một tấm bùa Giải Giới cho Hoài Thương.
Hà Hữu Nhân nói, bỗng cả hai người lùi về sau, Trọng Võ quay đầu lại nhìn, không có gì lạ, tiếp tục chạy, hai người kia lại chạy lên, Hoài Thương nói.
- Tôi thấy cậu cầm kiếm nặng, chắc là một người chơi cận chiến, chỉ cần cậu có thể kéo lại Trọng Võ, tôi và Hữu Nhân ở phía sau giả bộ đuối sức, sau đó tôi sẽ dán bùa lên người Trọng Võ, Hữu Nhân phá giáp của anh ta, cả ba liền có thể thông qua khảo thí.
- OK.
Huy ra hiệu và cứ thế kế hoạch đã được dựng lên, khi Trọng Võ dừng lại, đội hình một trước hai sau vẫn giữ nguyên, khi Huy dừng lại, hai người Hoài Thương và Hữu Nhân nằm phịch xuống đất, hô hào mệt mỏi.
- Thằng nhóc, từ nhà họ Hà?
Trọng Võ nhìn Hữu Nhân hỏi, Hữu Nhân chấp tay lại, cúi người, kính lễ nhưng không nói, Trọng Võ xem như hiểu, lại nhìn Hoài Thương, thằng nhóc này tốc độ thật kinh người, cho dù là ở sau lưng tập kích, anh ta cũng không thể phát giác, có thể nói là không một tiếng động, như viên đạn đột kích khiến người ta trúng đòn mới hay biết, đấy không phải là ẩn giả nhà hạ Âu đó à?
- Còn mi, đừng nói với ta là hạng vô danh?
Trọng Võ nhìn Huy vẫn còn giữ cổ tay của mình, hỏi, Huy im lặng, nói thật, cậu đúng là hạng vô danh, bị hỏi như thế, Huy chỉ có thể cười nhạt, không thể trả lời, buông tay của Trọng Võ ra, ngã phịch xuống đất, thở hổn hển mệt mỏi.
.........
Còn tiếp.