.......
.......
- Đéo, muốn ăn tao hả, lũ chó chết, vậy thì nộp mạng ra đây.
Cảm xúc tuyệt vọng chuyển thành điên cuồng, Huy ném ba lô xuống đất, nghiến răng nghiến lợi, một tay xách đao, chạy vọt tới lũ Trùng Ăn Đá, vung đao, Trầm Kích +3, chém bay cái đầu tròn trịa của Trùng Ăn Đá, một con Trùng Ăn Đá phun ra dịch nhầy, Huy chỉ có thể đứng đó lãnh trọn, dịch nhầy ăn mòn làn da của cậu, đau đớn nhưng bao nhiêu đó thì không đủ giết cậu, thiên tính và thiên sinh kỹ như bánh răng của một cái máy móc được truyền động lực vào và bắt đầu vận hành, MP và LP của cậu đủ để chịu 20 lần sát thương như thế.
- Hahahaha...
Tình thế tuyệt vọng bỗng bị sự điên cuồng của Huy nhen lửa, những dị nhân khác lập tức xông lên, chết thì chết, liều một phen có là gì đâu, ai mà chẳng có hi vọng sống chứ, Phùng Gia Đức há miệng, kinh ngạc trước sự bất cần đời của Huy, Ngọc Yến vỗ vai cậu, cô ấy giương cung tên lên, bắn chết một con Trùng Ăn Đá, yểm trợ cho những người đang dùng mạng sống của mình để chống lại quái vật.
Nhưng cho dù là thế, số lượng của Trùng Ăn Đá chỉ giảm bớt đôi chút, hàng chục con khác nhào lên, bọn chúng cùng phun ra dịch nhầy ăn mòn, những người khác bắt đầu bị thương, không thể không lui lại, chỉ còn mình Huy vẫn đứng ở đó vung đao, thanh đao nặng nề kèm theo lưỡi đao sắc cắt chém mọi thứ nó lướt qua, mà cậu cũng vì những người khác rút lui mà chỉ còn một mình chịu trận, liên tục phải tránh né dịch ăn mòn phun tới, nhưng vẫn có những cái cậu không thể né, chỉ có thể chịu cứng.
- Hộc, hộc, hộc...
Huy thở hổn hển, ánh mắt của Phùng Gia Đức bỗng nhiên thay đổi, trở nên kiên quyết, sắc bén, không còn sự lo lắng, e dè nữa, cậu ta hiểu ra, đứng trước sự cố gắng không hề sợ hãi của Huy, thì nỗi sợ của cậu ta có là gì, Phùng Gia Đức đưa tay lên ngực, lẩm bẩm.
- Thần Kim Quy.
Ánh sáng vàng chói mắt phát ra từ lồng ngực của Phùng Gia Đức, từ ánh sáng chói mắt đó, cậu ta nắm ra một cái móng bằng vàng, sáng bóng như mặt gương, sự uy nghiêm khó tả tràn ra từ cái móng khiến tất cả mọi người ở đây phải cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào nó, Phùng Gia Đức đặt móng vuốt vào cung tên, như một màn ma thuật kì ảo, móng vuốt hòa vào cung tên, cung tên cũng thay đổi, trở nên dài hơn và lấp lánh ánh vàng, dây cung cũng biến thành tơ vàng, toàn bộ cây cung như được đúc bởi vàng nguyên chất.
- Thần ban cho ta móng vuốt, cho ta tri thức rèn ra thần khí, một lần có thể giết một vạn quân giặc, để ta có thể dọn dẹp giặc trong, thủ vững giặc ngoài, trị an một nước, chết hết cho ta....
Phùng Gia Đức từ tốn nói chậm, sau đó giọng nói càng ngày càng cao, cuối cùng là gầm lên, dây cung bị kéo căng, buông ra, giữa không trung có từng làn sóng mỏng manh nhấp nhô, rõ ràng trên cung không có mũi tên, nhưng khi dây cung buông ra, cảm giác như có một vạn mũi tên bay ra, Huy bỗng có cảm giác lạnh gáy, nhưng linh tính mách bảo cậu tuyệt đối không được di chuyển, lũ Trùng Ăn Đá bỗng nhiên đứng im, trên cơ thể chúng bỗng nhiều thêm một cái lỗ, máu tươi như suối phun trào ra từ chỗ vết thương, đến khi cơ thể chúng khô quắt, chết tức tưởi mới dừng lại, mà Phùng Gia Đức cũng khuỵu xuống, hai chân quỳ dưới đất, đầu đập xuống nền đá, cung tên vàng óng cũng tan biến thành những đốm sáng bay vào hư không.
Huy chống Trảm Tướng Đao xuống đất, thở hổn hển, ai mà biết thằng tró đó còn át chủ bài mạnh tới vậy, thế mà không chịu dùng sớm, làm cậu phải đứng chịu đòn từ nãy đến giờ, MP chỉ còn lại 3 điểm, LP còn 14, móc trong túi quần ra một bình thuốc trị liệu, Huy nốc ừng ực để cầm máu, da của cậu bị dịch nhầy ăn mòn nhiều chỗ, máu cứ thế mà theo vết thương chảy ra, cậu vác thanh đao lên, đi về bên cạnh balo, không quên đi ngang chỗ Phùng Gia Đức đá cậu ta một cái cho bỏ tức, từ balo lấy ra một ổ bánh mì, gặm ăn như ma đói.
Ngọc Yến nhìn Huy với ánh mắt giết người, Phùng Gia Đức rõ ràng đã cứu mạng Huy nhưng Huy lại có hành động như thế, Phùng Gia Đức đã ngất, hậu quả của việc sử dụng móng vuốt của Thần Kim Quy tệ hơn cậu ta nghĩ, Huy thì không quan tâm đến ánh mắt giết người đó của Ngọc Yến, tiếp tục gặm bánh mỳ để hồi phục MP và LP, những người khác thì không quan tâm nhiều đến vậy, trên gương mặt tuyệt vọng của họ nở ra nụ cười rạng rỡ nhất có thể, chí ít, họ đã có hi vọng sống.
- Đứng hết lên, giờ còn không lo chạy, đợi cả cái hang động sụp xuống chết hết cả đám à?
Huy xách balo lên, miệng vừa nhai vừa nói khiến lời nói của cậu không rõ ràng, nhưng cũng đủ để những người khác nghe được đại khái, bọn họ nhanh chóng bỏ chạy đến một lối đi khác, Huy đi đến trước mặt Ngọc Yến, cô ấy tưởng Huy định hành động ác ý gì với Phùng Gia Đức nên giang tay ra ngăn cản, Huy xì một tiếng với sự ghét bỏ hiện rõ trên gương mặt, nói.
- Không lẽ cô định khiêng cậu ta ra một mình à? Nhìn quanh đi, có ai muốn giúp cô ngoài tôi không?
- Ah, xin lỗi, cảm ơn cậu.
Ngọc Yến lúc này mới nhận ra, bên cạnh họ chẳng có ai có ý định giúp đỡ hai người, bọn họ đều bỏ chạy, sự ích kỷ của một con người khi đứng trước cái chết sẽ hiện ra rõ ràng nhất, Huy để ba lô ra phía trước, đặt thanh Trảm Tướng Đao qua một bên, cúi người xốc Phùng Gia Đức lên cõng sau lưng, một tay giữ cho cậu ta không tuột xuống, một tay nắm Trảm Tướng Đao lên, bước đi.
- Móa, nặng vãi.
Huy vừa đi vừa gặm ổ bánh mì mới được Ngọc Yến lấy giúp ra từ balo, vừa nhai vừa lầm bầm mắng, Ngọc Yến chỉ không biết nói gì, Thể Lực của cô không đủ để vác một người như Huy, cho nên cũng không có cách nào, chỉ đành im lặng.
Tất cả dị nhân cấp D đã thành công rút lui, còn lại mười dị nhân cấp C vẫn ở lại chống cự với năm con Rồng Giáp Sắt, khi tất cả thành viên của năm đội rút lui, cũng là lúc bọn họ thực sự buông lỏng tay chân, thả hết sức mạnh của mình.
- Nhảy múa đi, hỡi ngọn lửa!!!
Phạm Hùng cầm chặt kiếm, ánh mắt bỏng cháy như sắp bốc lên ngọn lửa rực rỡ, thanh kiếm của anh ta càng ngày càng đỏ, như nó không phải một thanh kiếm, mà là một mồi lửa đang bị dội thêm xăng, dị nhân cấp C, bọn họ không những có thiên tính và thiên sinh kỹ làm cơ sở, mà còn có nhiều kỹ năng lấy được từ quái vật, đắp xây lên một ngọn tháp chọc vào trời xanh.
- Hahaha, các đồng chí, lên thôi.
Mười người vui vẻ cười lớn, bùng nổ hết sức mạnh mà bọn họ có, khiến hang động rung chuyển càng thêm dữ dội, từng tảng đá lớn rơi xuống, các lối đi dần dần sụp đổ, Huy vác theo Phùng Gia Đức vừa chạy vừa mắng đám người điên kia, móa.
...
- Thu hoạch tốt hơn dự kiến, thằng nhóc thực sự có huyết mạch của An Dương Vương, ta còn tưởng chỉ là một tin tức giả chứ.
Một người đàn ông che mặt bằng một cái mặt nạ màu trắng tinh, đứng trên một mỏm đá trên vách núi dựng đứng, hướng ánh mắt nhìn về phía hang ngầm, cũng may hang ngầm có độ dốc vừa phải, không phải dựng đứng, Huy vác theo cục nợ trên lưng vẫn có thể chạy được.
- Một hạt giống không tệ, hẳn ả ta sẽ thích lắm.
Người đàn ông xoa cằm, nhìn Huy chật vật bò lên, trên người toàn là bụi đất, quẳng Phùng Gia Đức xuống đất một cách vô tình, nằm dài xuống đất thở hổn hển, móa nó, nếu biết có chuyện như hôm nay, có cho cậu tiền muôn bạc vạn thì cậu cũng không đi.
Đội hậu cần sau khi nhận thông tin từ đội đột kích thì lập tức thông báo cho hiệp hội, xe cấp cứu đã chờ sẵn, đưa những người bị thương trở về trong thành phố để chữa trị, Huy và Phùng Gia Đức cũng bị đưa lên cùng một chiếc xe cứu thương, Ngọc Yến cũng lên xe, cùng bọn họ trở về.
...
Hiệp hội sau khi xác nhận, đã gửi tiền thưởng lẫn tiền bồi thường tinh thần cho tất cả thành viên cấp D, trong đó người có đóng góp to lớn nhất là Phùng Gia Đức thì được vinh danh, mà không ai biết đến người thứ hai là Huy vẫn đang nằm trong bệnh viện nhăn nhó vì đau, những vết thương do dịch nhầy ăn mòn tưởng chừng không đau, nhưng khi chất dịch thấm vào máu, theo dòng máu chảy đến nội tạng, bắt đầu phá hủy tổ chức tế bào thì nó đau kinh khủng, những người khác đâu có bị dính nhiều dịch nhầy đến thế, chỉ có mình cậu chịu trận mà thôi.
- Đau, đau, đau...
Còn hơn thế nữa là bệnh viện vì chữa trị cậu mà dùng thuốc trị liệu để truyền thẳng vào cơ thể cậu, thuốc trị liệu chữa lành tế bào thì dịch ăn mòn lại tiếp tục phá hủy, rồi lại chữa trị, phá hủy, lặp đi lặp lại như thế, khiến băng vải trên người Huy bị nhuộm một màu vàng úa của dịch tương tiết ra từ vết thương trên người.
Ting... Ting...
Tiếng thông báo trên điện thoại khiến Huy phải với tay lấy nó từ trên bàn, xem thử tin nhắn là gì, gương mặt của Huy từ từ thay đổi, hai khóe miệng kéo rộng ra hai bên, một nụ cười không chút nhân tính hiện hữu trên gương mặt của cậu ta, bất kì đứa trẻ nào nhìn vào cũng phải khóc thét.
[Tài khoản của bạn nhận được +5000 đồng liên hợp]
Sự sung sướng chảy khắp cơ thể khiến cơn đau đang hành hạ cậu như biến mất, số tiền cậu nhận được còn lớn hơn nhiều so với dự tính của cậu, ah, cảm giác có tiền là đây sao?
...
[Trung bình nô lệ tư bản lương 5 triệu nhận lương]
...
Bốn ngày sau...
Huy cuối cùng cũng khỏi hẳn, chất ăn mòn trong cơ thể cuối cùng cũng hết, không còn cơn đau hành hạ, Huy có thể xuất viện, trở về với cuộc sống bình thường, tuy nhiên, trong thời gian nằm viện, một suy nghĩ mà cậu không thể ngắt ra được luôn hiện hữu trong đầu, trận đột kích + huấn luyện người mới này có gì đó không đúng, mọi thứ dường như đã sắp đặt sẵn, cùng nhắm vào một ai đó vậy, nếu thực sự là nhắm vào một ai đó, thì chắc chắn không phải nhắm vào mình rồi, loại trừ hết những thành viên chẳng có tý nổi bật nào thì chỉ còn lại tên đó, Phùng Gia Đức. Nhớ lại cái kỹ năng đáng sợ đó có của cậu ta, Huy bất giác rùng mình, cái cảm giác như cả thế giới trói buộc cậu phải đứng im, cử động nhẹ là sẽ chết đó, cậu không muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa.
- Cái kỹ năng đó, là kỹ năng bản mệnh trong truyền thuyết à?
Huy ngẫm nghĩ, với sự hiểu biết hạn hẹp của mình, cậu chỉ có thể nghĩ ra được lý luận thuyết phục như thế, nhưng mà lúc đó, cậu nghe loáng thoáng được Phùng Gia Đức gọi tên “Thần Kim Quy”, có phải là Thần Kim Quy đưa móng vuốt của mình cho An Dương Vương rèn nỏ thần? Như rõ ràng Phùng Gia Đức sử dụng cung mà.
- Nghĩ đéo gì, nhức cả đầu, không nghĩ nữa, nhưng mà mối thù này, tại hạ ghim rồi, móa, đau suốt bốn ngày liền.
Suy nghĩ thực sự làm đau đầu, quyết định không nghĩ nữa, nhưng mà nỗi đau thấu tim gan suốt bốn ngày qua, Huy ghim mối thù này vào sâu trong xương tủy, một ngày nào đó tìm ra kẻ đứng sau chuyện này, cậu quyết trả lại hết cho kẻ đó.
- Dìa dia, có tiền rồi, đi xả thôi, hú hú.
Huy xuất viện về nhà, tâm trạng vui vẻ khiến cậu nhảy chân sáo, vừa đi vừa phát ra những âm thanh kì lạ, không biết là do đây là tính cách của cậu, hay là do uất ức của chủ thể được giải phóng phần nào, khiến cho tính cách của cậu trở nên như thế, từ sau sự việc kia, Huy dường như trở nên tự do hơn theo một cách hiểu nào đó.
..........