Chương 58: Chương 58

Khó khăn lắm Lâm thị mới bắt được một điểm sơ hở lớn như vậy của Ngu Tương. Nghĩ cho dù có mở miệng muốn đuổi nàng về thôn trang sống một mình, lão thái thái cùng Ngu Phẩm Ngôn cũng không thể có ý kiến nào khác. Nào có đạo lý nữ nhi ngầm chiếm đồ cưới của mẫu thân đâu, khẩn trương tới mức ấy sao?

Nói cách khác, ngay cả đồ cưới mẫu thân cũng có thể xâm chiếm, còn cái gì có thể ngăn cản được sự tham lam của nàng?

Phẩm hạnh thấp kém như thế, cũng đủ chèn ép Ngu Tương vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nổi! Cho dù lão thái thái và Ngu Phẩm Ngôn có khăng khăng muốn bảo vệ nàng lại, sau này nàng cũng không thể càn rỡ được nữa!

Lâm thị càng nghĩ càng đắc ý, bước chân càng nhanh chóng, trong nháy mắt đã đến cửa chính viện, Ngu Diệu Kỳ theo sát phía sau.

Mã ma ma đang đứng ở hành lang thấy hai người liền vội vàng vào phòng, thấp giọng nói: “Lão phu nhân, quả nhiên các nàng đến đây.”

“Hừ ~” Lão thái thái vẫn khẽ niệp phật châu, chậm rãi mở miệng:“Chỉ mới một canh giờ đã nhanh chóng chạy đến, quá gấp rút rồi nhỉ! Sợ là cũng không thèm xem cho hết đống sổ sách ấy.”

Mã ma ma cúi đầu không dám trả lời, trong lòng biết rõ theo tình hình này, lát nữa trong phòng sẽ có một trận tranh cãi ầm ĩ, quay sang đưa mắt ra hiệu cho Vãn Thu, ám chỉ nàng đuổi sạch người hầu ra viện ngoại.

“Nháo a nháo, nháo a nháo, vừa trở về hai ngày đã muốn gây bao nhiêu chuyện ầm ĩ nữa đây? Cứ để ta ngồi nhìn cho rõ.” Bàn tay cầm phật châu của lão thái thái bóp chặt lại, nụ cười càng thêm lạnh lẽo: “Quả nhiên là đứa Tang Môn tinh, vừa đón trở về là cái nhà này không có ngày yên. Ta còn nghĩ rằng nàng có thể khuyên Lâm thị yên tĩnh một chút, lại không ngờ đây cũng là loại người càng không muốn yên tĩnh, tâm tâm niệm niệm muốn tranh giành tình cảm tranh giành gia nghiệp.

Lâm thị yêu thương nàng còn chưa đủ hay sao? Gia nghiệp này nàng cũng dám nhìn chòng chọc vào, thế đặt Ngôn Nhi của ta chỗ nào? Sớm biết như thế, lúc trước ta không nên đón nàng trở về.”

Lão thái thái lắc đầu thở dài.

Mã ma ma nhẹ giọng an ủi: “Người cũng không phải kiểu người lòng gang dạ sắt, sao có thể nhìn tôn nữ ruột thịt lưu lạc bên ngoài không đón trở về. Cũng có thể nàng còn trẻ nên suy nghĩ nông nổi, người đánh một cái cho nàng tỉnh táo, ngày sau lại chậm rãi dạy dỗ, không quá một hai năm sau có khi sẽ trở thành bộ dáng khác thì sao!”

“Dạy dỗ? Chỉ bằng với thấp kém phẩm tính kia của nàng, dù ta có cố dạy dỗ mấy trăm năm cũng vô dụng. Đây là gốc rễ không tốt, được Lâm thị chân truyền đấy. Nói đi nói lại tất cả sai lầm đều là của ta, trách ta năm đó nhìn người không rõ, đón một kẻ không biết điều như vậy vào cửa, chính vì thế mới sinh ra một đứa nhỏ Tang Môn tinh, mới khiến cho nhà cửa ngày nào cũng gà bay chó sủa.” Lão thái thái càng nói, tâm tình càng tức giận, chỉ chờ Lâm thị tiến vào là lập tức xử lí bà ta.

Mã ma ma đang muốn nói thêm, Vãn Thu đứng ngoài cửa bẩm báo: “Lão phu nhân, phu nhân và nhị tiểu thư đến đây, nói là có việc gấp tìm người.”

“Cho các nàng tiến vào.” Lão thái thái phất tay, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

Sau khi hai người vào nhà cũng chậm rãi hành lễ.

“Được rồi, có chuyện gì thì nói thẳng ra, đừng có hành lễ với ta, ta sợ bị giảm thọ.”

Lâm thị còn chưa cáo trạng, lão thái thái đã cau mày quắc mắt trước, trong lúc nhất thời bà ta có chút do dự. Ngu Diệu Kỳ biết lúc này không có chỗ cho mình xen mồm vào, hé mắt tìm một chiếc ghế muốn ngồi xuống, lại vụng trộm kéo nhẹ ống tay áo của Lâm thị.

Lâm thị nhanh chóng trấn định tâm tình, nhanh chóng cùng nữ nhi ngồi vào chỗ của mình, nói: “Mẫu thân, vẫn nên chờ Ngôn Nhi và Ngu Tương đến rồi nói sau. Chuyện này hết sức trọng đại, con sợ đến lúc đó có người nói con oan uổng sau lưng nàng.”

Lão thái thái nở nụ cười, hỏi: “Muốn kêu luôn Tư Vũ cùng đến đây hay không? Chuyện hết sức trọng đại, vậy thì cũng nên kêu cả nhà đến nghe một chút.”

“Như thế cũng tốt.” Vốn Lâm thị còn có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến sổ sách bị đào một lỗ thủng lớn tới mức đó, hiếm khi cũng tỏ vẻ kiên cường.

Lão thái thái xua tay sai Vãn Thu đi gọi người, sau đó nhắm mắt khẽ niệp phật châu.

Mã ma ma đứng ở cạnh cửa dùng loại ánh mắt vừa thương hại vừa trào phúng nhìn hai mẹ con, lại lập tức cúi đầu thu lại cảm giác tồn tại của chính mình. Ngay cả Hầu gia cũng gọi tới, muốn chết cũng không cần tìm cái phương pháp như thế chứ. Ẩn cư mười bốn năm, tất cả sự khôn khéo cùng bản lĩnh đều tiêu biến sạch sẽ, chỉ còn lại đầu óc đầy tương hồ vô dụng!

Trong phòng im lặng tới mức có thể nghe tiếng kim rơi, lượn lờ trong không khí mùi phật hương nhạt mà thanh nhã, vốn ngửi thấy cũng khiến người ta sảng khoái, lại vô duyên vô cớ khiến mọi ngươi cảm thấy có thêm vài phần áp lực. Ngu Diệu Kỳ xoa nhẹ ngực, trong lòng dâng lên một thứ cảm giác bất an dù rất nhỏ lại không thể khinh thường.

Rõ ràng cái gì đến sẽ đến, chậm rãi đứng vững gót chân ở Hầu phủ, không ngờ mới ngày hôm sau liền cướp quyền chưởng gia, sau đó cùng Ngu Tương tranh giành hơn thua, động tác này có phải quá lớn rồi không? Sợ là trong mắt những người khác sẽ rất khó nhìn phải không?

Nàng cảm thấy rùng mình, bây giờ mới phát giác được bản thân đã bị ghen tị làm mờ tâm trí, chính vì thế cũng đã đi nước cờ sai lầm. Hẳn là nên chậm một chút , ít nhất phải chờ sau khi đã lung lạc được lão thái thái và Ngu Phẩm Ngôn mới đúng. Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể tiến hành cho xong sai lầm này. Đơn giản vì Ngu Tương đã phạm phải một lỗi lớn đến mức ấy, lão thái thái và Ngu Phẩm Ngôn biết được nhất định cũng không thể dung túng nàng ta.

Ngay cả đồ cưới của Lâm thị cũng có thể xuống tay, vậy tất nhiên cũng đã ngầm chiếm không ít trong việc bếp núc. Sớm biết vậy thì nên kiểm tra cho xong đống sổ sách việc bếp núc rồi hãy đến đây cáo trạng luôn mới đúng.

Ngu Diệu Kỳ càng cân nhắc càng thấy nhiều chỗ sai, sắc mặt hồng nhuận dần dần trắng bệch, nhịn không được mân mê chiếc hà bao bên hông.

Tiếng mân qua vò lại vang lên khiến lão thái thái trợn mắt nhìn, nhíu mi nói: “Rốt cuộc ngươi cũng đã chịu mang lá bùa bình an này bên cạnh rồi à?”

“Vật bà nội đưa, tự nhiên phải là vật tùy thân của con rồi. Lúc trước con mang bên người xong, lại có chút luyến tiếc, biết rõ dùng nhiều sẽ khiến hà bao mòn đi (? em chém đó ạ, đoạn này không biết edit sao!), làm sao bà nội có thể con xin thêm một cái mới nữa chứ? Tấm lòng trân trọng yêu thương này của bà nội, cháu gái không bao giờ dám quên.”

Lời này nói ra thật sự rất ngọt, quả thật có thể chảy mật. Trên mặt lão thái thái lại không tỏ vẻ vui sướng chút nào, chỉ dùng một loại biểu cảm âm trầm áp lực, ánh mắt bình tĩnh lại đủ khiến người ta sởn tóc gáy nhìn nàng ta.

Ngu Diệu Kỳ giống như bị điện giật lập tức cúi đầu, nhất thời trái tim đập dồn dập như trống sấm gõ. Nàng mơ hồ phát giác bản thân đã nói sai lầm chỗ nào đó, nhưng càng nghĩ lại càng không tìm ra rõ ràng. Chẳng lẽ bà nội đã sớm biết mình đốt lá bùa bình an đó từ lâu rồi, cho nên mới thử mình vài lần như thế?

Ý tưởng này bất chợt hiện lên liền khiến nàng như ngừng thở. Như vậy, sợ là sau này nếu muốn lung lạc được bà nội sẽ gặp phải muôn vàn khó khăn! Chỉ sợ bản thân mình trong cảm nhận của bà nội đã là kẻ hai mặt dối trá lại cố làm ra vẻ chân thật ! Sai sai sai, vì sao mỗi một bước đi đều là sai? Chẳng lẽ nước cờ lần này cũng là một sai lầm?

Trong lòng trải qua một hồi cân nhắc, Ngu Diệu Kỳ có cảm giác giống như đang ngồi trên bàn đinh, hận không thể phóng thân bỏ chạy.

Đúng tại lúc này, Ngu Tương được hai nha đầu đẩy vào cửa, nhất nhất gật đầu chào từng người trong phòng.

Lâm thị hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén bay qua muốn xẻo nàng từng miếng. Lão thái thái vỗ nhẹ nhuyễn tháp bên cạnh mình, kêu: “Tương Nhi lại đây ngồi chung với bà nội này.”

Hai nha đầu đỡ nàng ngồi lên nhuyễn tháp, lại giúp nàng sửa sang lại làn váy.

Ngu Tương nghiêng người về phía chiếc kháng trên bàn, một tay chuyển động bình kháng nhỏ, một tay nâng má, lười biếng hỏi: “Bà nội, trong nhà xảy ra chuyện gì lớn vậy? Con đang chuẩn bị ngủ trưa mà, lúc này mắt con đang muốn díp cả lại không mở nổi.”

Nàng chớp chớp đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh, một tầng hơi sương nồng đậm thấm đẫm hàng lông mi, bộ dáng vừa vô tội vừa đáng yêu. Lão thái thái xoa xoa đầu nàng nói: “Cố chờ ca ca và tỷ tỷ con đến đây rồi mới nói. Mẫu thân con có chuyện quan trọng cần tuyên bố.”

Giọng điệu lão thái thái nghe như bình thản, kì thật giấu giếm ý lạnh âm trầm, khiến Lâm thị và Ngu Diệu Kỳ bất an giật mình.

Ngu Tương gật đầu, kéo một đĩa đậu phộng lại gần chỗ mình, bắt đầu cắn đậu phộng rắc rắc. Lột ra cũng không ăn, chỉ mân mê môi đỏ mọng thổi đi lớp vỏ mỏng bao ngoài hạt đậu, giữ hạt đậu phộng tròn vo một bên.

Nhất thời trong căn phòng yên tĩnh lại vang lên tiếng vỡ vụn của vỏ đậu phộng, còn có lớp vỏ bao màu hồng nhạt bị vứt bay lả tả rơi xuống đất, giống như một đám tuyết nhỏ rơi nhẹ. Ngay tại lúc này không khí nghiêm túc lạnh lẽo bị chính tiếng vang khe khẽ này lặng lẽ xua tan không còn một mảnh.

Lão thái thái nhìn cháu gái vô tâm vô phế đang vùi đầu làm việc, khuôn mặt khắc nghiệt hơi hòa hoãn. Lại thấy nàng nhét toàn bộ những hạt đậu mình tân tân khổ khổ bóc ra vào tay bà, khuyên bà nên nhanh chóng ăn hết, lúc này mới mở miệng cười, yêu thương xoa véo mặt nàng. Tuy nói Ngu Diệu Kỳ mới là cháu gái ruột huyết mạch tương liên, nhưng rốt cuộc vẫn còn quá kém với đứa cháu gái chính bà nuôi lớn này, chung quy cảm tình vẫn còn cách một tầng xa.

Đến giờ phút này, cuối cùng Ngu Diệu Kỳ cũng đã nhìn ra, nếu nàng ta muốn lướt qua Ngu Tương giành lấy niềm vui của lão thái thái sợ là không có khả năng. Vốn ngày đó vừa trở về còn có cơ hội, nhưng mà nàng ta đã đốt lá bùa bình an lão thái thái tặng, cũng đã vô tình đốt sạch hình tượng dịu dàng ôn nhu vất vả lắm mới xây dựng được.

Muốn trách càng nên trách nàng không để ý kĩ càng tình huống Hầu phủ. Lâm thị không phải đương gia chủ mẫu gì cả, ngược lại địa vị cũng xấu hổ nửa vời. Tiểu viện kia của bà, trừ bỏ Kim ma ma, sợ là những người còn lại đều đã sớm trở thành cơ sở ngầm của lão thái thái và Ngu Tương.

Chẳng qua cũng chỉ là một phu quân đã chết từ lâu, nhưng lại cứ làm như trời sụp không bằng, thật quá mức vô dụng!

Ngu Diệu Kỳ càng nghĩ càng hận, cuối cùng hận luôn cả Lâm thị.

———————————————————————-

Kim ma ma vâng mệnh đi mời Hầu gia, lúc này đang nơm nớp lo sợ đứng trước cửa thư phòng, vừa muốn há mồm đã bị ánh mắt lạnh như băng của Hầu gia khiến thân thể đông cứng, vội vàng cúi đầu, khóe mắt liếc nhanh thoáng nhìn những bức họa treo đầy trong phòng, trái tim lập tức run lên dữ dội.

Bà ta vô cùng quen thuộc với người trong tranh, tất cả đều là dung nhan xinh đẹp đến cực điểm của Ngu Tương, lần lượt từ mười tuổi mãi cho đến mười bốn tuổi, khóc, cười, vui buồn, ngồi hay nằm, các loại biểu tình, các loại tư thái, quả thật sống động lại giống như đúc, càng có một tình cảm quyến luyến nồng đậm toát lên trong từng nét bút của người họa ra nó, cho dù là người hoàn toàn không biết thưởng thức cũng không thể bỏ qua.

Kim ma ma nghĩ đến việc hôm nay chủ tử muốn đối phó với Ngu Tương, nhưng lại cho mời Hầu gia đến quyết định, sợ là không thể như nguyện. Chẳng những không thể như nguyện, chắc chắn lại càng tạo thêm khoảng cách với Hầu gia.

Vốn dĩ hai mẹ con đã không thân thiết, e rằng say này sẽ càng lún xuống nông nỗi tranh giành đấu đá.

Nghĩ đến đây bà ta càng cảm thấy hối hận, nhưng mà chủ tử có lệnh lại không thể không theo, chỉ đành cắn răng tiếp tục chờ đợi.

Ngu Phẩm Ngôn đứng ở sau bàn án, trước mặt đang bày ra một bức họa vẫn còn dang dở, một đôi mắt đẹp dưới nét bút khái quát của hắn đã hiện ra thần quang trầm tĩnh, duy chỉ còn một làn môi anh đào vẫn chưa được tô màu.

Hắn pha loãng chu sa, dính một chút lên tờ giấy bên cạnh thử màu, cảm thấy vẫn còn đậm rực rỡ quá mức liền tiếp tục pha loãng một chút, mỗi lần pha lại là một lần thử màu, ổn thỏa xong mới dám nhẹ nhàng trau chuốt màu chu sa vừa chọn thỏa đáng lên làn môi anh đào trong tranh.

Trong hiện thật đã có vô số lần dùng ngón tay vuốt ve lên làn môi anh đào nhỏ nhắn xinh đẹp ấy, nhưng đến cả trong bức tranh cũng có thể dụ dỗ khiến hắn đui mù như thế.

Hắn bình tĩnh nhìn ngắm một lúc lâu, chờ đến lúc thuốc màu trên ngòi bút sắp khô mới nhìn sang phía Kim ma ma, hỏi: “Chuyện gì?”

Kim ma ma run lên, thấp giọng nói: “Bẩm Hầu gia, phu nhân mời ngài đến chính viện một chuyến, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”

“Không đi.” Ngu Phẩm Ngôn cự tuyệt vô cùng rõ ràng, vừa nói vừa đặt bút vẽ vào lọ nước rửa khuấy nhẹ.

Kim ma ma thở sâu, tiếp tục nói: “Bẩm Hầu gia, sự tình liên quan đến tam tiểu thư, mong ngài cần phải……”

Không đợi nàng nói xong, thanh niên tuấn mỹ đã ném bút khoanh tay bước ra, thời điểm đi ngang qua bên cạnh bà mới thản nhiên liếc mắt một cái, ánh mắt thâm thúy kia, giống như đã rèn luyện vô số năm đến mức không còn một tia nhân khí, chỉ còn sự lạnh lẽo như một thói quen còn sót lại.

Kim ma ma thật sự hối hận, co đầu rụt cổ, trong lòng run sợ chạy theo phía sau hắn, mắt thấy đã sắp đến chính viện, nhưng lại sinh ra rất nhiều ý nghĩ khiếp sợ.