Chương 47: Một Cân Thịt Một Điểm Thuộc Tính

“Ninh quán chủ, ta tới đây là muốn mượn thung pháp và tâm pháp của Thuần Dương công xem qua.” Tô Ly nói ra lai lịch của mình.

Nhìn thấy Ninh Tri Bạch mặt có vẻ khó khăn.

Tô Ly đưa ra một thỏi bạc, nhét vào trong tay Ninh Tri Bạch.

Ninh Tri Bạch trong lòng cả kinh, nữ tử này nhìn như dịu dàng, khí lực lại là cực lớn, bàn tay của hắn thế mà bị tuỳ tiện đẩy ra.

Quả nhiên...

Người Tô gia đều là quái vật.

Ninh Tri Bạch người này có chút háo danh, nhưng cũng không tham tài.

“Cô nương không thể!” Ninh Tri Bạch lại nhét thỏi bạc vào tay Tô Ly, cười khổ giải thích, “- Nhị công tử Tô gia Tô Hoành có ơn tái tạo võ quán Thuần Dương ta, ta không thể lại thu tiền tài Tô gia các ngươi. Thuần Dương công tâm pháp thung công này không phải bí mật bất truyền gì, cho các ngươi tự nhiên.”

Nhưng mà, tu hành Thuần Dương công vẫn phải từ từ tiến hành, phải tránh việc chỉ vì cái lợi trước mắt.”

Ninh Tri Bạch khuyên bảo.

Hắn cũng là bất đắc dĩ, từ khi chuyện Tô Hoành hàng phục Thủy Quái truyền ra trong huyện thành.

Mỗi ngày người trẻ tuổi đến trong Thuần Dương võ quán tu hành đếm không hết.

Nhưng những người này không có căn cốt, ngộ tính cũng kém hơn rất nhiều, cuối cùng chỉ là phàm nhân bình thường mà thôi. Ngược lại là trong quá trình luyện công nóng lòng cầu thành, kéo gân cốt bền bỉ, làm bị thương chính mình, động một tí là mấy tháng không xuống giường được, vô duyên vô cớ gây ra rất nhiều phiền phức.

Vừa rồi Ninh Tri Bạch do dự, cũng lo lắng Tô Ly phạm phải sai lầm tương tự.

Ninh Tri Bạch từ trong ngực móc ra một quyển sách nhỏ, đưa cho Tô Ly. Tô Ly đưa tay nhận lấy, nụ cười trên mặt chân thành tha thiết hơn rất nhiều so với vừa rồi. “Đa tạ Ninh quán chủ.”

“Ta có thể ở trong một gian tĩnh thất của võ quán tự mình nghiên cứu một phen hay không?” Tô Ly lại hỏi.

“Đương nhiên.” Ninh Tri Bạch gật đầu cười nói, “Trong võ quán có rất nhiều phòng trống, ta bảo đệ tử đến an bài cho ngươi.”

......

“Hô...”

Trong võ quán, một thiên viện yên tĩnh.

Chim chóc líu ríu, trong vườn hoa góc tường nở rộ một đóa hoa đón xuân màu vàng.

Mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời đỏ lên, Tô Ly cuối cùng cũng cẩn thận nghiên cứu thung công và tâm kinh của Thuần dương công một phen, thậm chí mấy động tác còn lặp đi lặp lại luyện tập. Có thể trở thành án thủ một quận, ngộ tính của Tô Ly là không thể nghi ngờ. Ngắn ngủi không đến nửa ngày, Thuần dương công đã coi như là nhập môn để nàng tu hành.

“Môn công pháp này như thế nào?”

Tiểu Thanh ở một bên mở miệng giòn tan, đặt một chén trà nóng lên trên bàn đá trước mặt Tô Ly.

“Ai... " Tô Ly thở dài một tiếng, nhìn lên bầu trời chiều hồng quang, có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương.

Nàng không nói chuyện, chỉ duỗi ra ba ngón tay trắng bệch. Tiểu Thanh nghiêng đầu, mặt đầy nghi hoặc.

“Tam lưu.” Tô Ly nói, “Ở trong Trấn Ma ti, công pháp như vậy cũng không có ai muốn đi nhìn. Chỉ có thể dùng để kê chân bàn, hoặc là tùy ý ném vào trong góc tích bụi.”

“Nhưng đệ đệ ngươi dựa vào một môn Thuần Dương công, xé sống một đầu yêu ma.” Tiểu Thanh nói.

“Nếu thật sự là chính hắn tu hành mà đến, căn cốt cùng ngộ tính của hắn đã không thể dùng yêu nghiệt để hình dung.”

Ở Trấn Ma ti, tư chất của Tô Ly được đánh giá là trăm năm khó gặp một lần.

Nhưng muốn tu hành một môn công pháp như vậy đến trình độ đối kháng yêu ma, Tô Ly vẫn là một chút nắm chắc cũng không có.

Huống chi...

Thuần Dương công này căn bản là không trọn vẹn, hơn nữa thiếu dược dẫn dùng để phá giới hạn.

Nhưng Tô Hoành làm được. Chỉ với ba tháng.

Hai khả năng, hoặc là Tô Hoành là kỳ tài khoáng cổ tuyệt kim, dẫn tới hệ thống tu hành đương thời ở trên người hắn hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì. Hoặc là Tô Hoành trong lúc lơ đãng tiếp xúc đến một loại yêu ma đặc thù nào đó, bị nó ảnh hưởng, cải tạo...

So sánh ra, Tô Ly hiển nhiên cho rằng khả năng sau lớn hơn một chút.

Nhất là phản ứng của Tầm Yêu Bàn, càng thêm chứng minh suy đoán này.

Dưới trời chiều,

Hồi tưởng lại những gì ngày xưa cùng Tô Hoành từng chút một.

Khuôn mặt Tô Ly âm u, không còn tiêu sái như trước.

“Có muốn báo cáo cho trưởng lão Trấn Ma ti hay không..." Tiểu Thanh ở một bên đề nghị.

“Không!” Tô Ly lắc đầu, “Tạm thời vẫn là quên đi.”

“Ngươi sợ các trưởng lão sẽ gây bất lợi cho đệ đệ của ngươi, nhưng ngươi làm như vậy, lại bại lộ bản thân trong hoàn cảnh nguy hiểm.” Tiểu Thanh thanh âm bình tĩnh, nhưng lại nhiều hơn một chút nghiêm khắc.

“Tin tưởng ta, Tiểu Thanh, ta sẽ xử lý tốt chuyện này.” Tô Ly đầu tiên là trầm mặc, sau đó đưa tay nhéo nhéo mặt Tiểu Thanh, trên mặt lộ ra nụ cười.

Nàng khoát khoát tay, nghênh đón ánh chiều tà, đi ra ngoài cửa.