Chương 1: Siêu Phàm

Thời gian đã đến giữa trưa, ánh mặt trời vàng xẹt qua tường thành, lưu lại bóng mờ trong thành thị cổ xưa của huyện Trường Thanh.

Mặc dù ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nhưng lúc này vừa mới đầu xuân, thời tiết lại chưa chắc khắc nghiệt .

Trên con phố tên là Quả Tử Nhai, theo thường lệ có rất nhiều chủ quán bán hàng rong đang rao hàng dọc phố. Đầu đường còn có một số người giang hồ lớn tiếng hò hét, hấp dẫn không ít người đi đường vây xem.

Trên con đường lát đá xanh xám, một chiếc xe ngựa rộng rãi màu nâu nhạt chậm rãi lướt qua, bánh xe nghiền ép mặt đất, phát ra tiếng kẽo kẹt.

Trong xe, Tô Hoành chậm rãi mở mắt.

Hắn mới vừa dùng xong bữa sáng chưa tới một canh giờ, nhưng lúc này ngồi trong xe ngựa, ngửi được mùi trái cây bánh rán tràn ngập trong không khí, vị điểm tâm tươi mới còn có mùi vị các loại thực phẩm chiên dầu, lại mơ hồ cảm giác được trong bụng có chút đói khát, nhịn không được lại lần nữa nuốt một ngụm nước miếng.

Bất tri bất giác, xuyên việt đến thế giới tên là Đại Chu vương triều này đã hơn năm năm, hắn cũng bắt đầu dần dần thích ứng cuộc sống nơi này.

Lúc vừa mới xuyên qua, Tô Hoành cũng hùng tâm vạn trượng.

Dựa vào tri thức trong trí nhớ chế tạo xà phòng thơm, muối tinh, tinh luyện rượu cao độ, trợ giúp gia tộc khai thác sản nghiệp, kiếm lấy một khoản bạc xa xỉ. Còn hào hứng muốn tập võ, khát vọng có thể tung hoành võ lâm, làm một cao thủ giang hồ...

Ừm,

Đáng tiếc chính là.

Mộng đẹp Tô Hoành làm một cao thủ võ lâm chỉ kéo dài ba tháng.

Thế giới này mặc dù cũng có cái gọi là võ học, trang công, ý cảnh các loại, nhưng họ tập trung vào là điều trị thân thể, mà không phải là cùng người đấu. Trên giang hồ những cái gọi là nhất lưu cao thủ, tay không tấc sắt cũng rất khó đánh qua một mãnh sĩ mặc giáp cầm trường thương trong tay.

Sau khi biết thế giới này thậm chí còn không được coi là võ đạo cấp thấp, tâm tư nhiệt liệt muốn trở thành võ lâm cao thủ của Tô Hoành cũng chậm rãi dập tắt. Hắn cũng đã nỗ lực thời gian dài như vậy, bây giờ thật vất vả xuyên qua, trở thành công tử ca nhà giàu một hồi, nhưng hắn vẫn không thể tận hưởng cuộc sống.

Cuộc sống hưởng thụ này đã trôi qua ròng rã năm năm.

Cho đến ba tháng trước, một chuyện phát sinh, Tô Hoành mới kinh ngạc phát hiện hắn thật ra là...

“Két….!"

Ngoài thùng xe truyền đến tiếng rít cắt ngang suy nghĩ của Tô Hoành, xe ngựa vốn vững vàng chạy trên đường cũng chậm rãi ngừng lại.

"Phát sinh chuyện gì?" Tô Hoành cách màn xe mở miệng dò hỏi.

Ngự thủ điều khiển xe ngựa tên là Lý Tứ, dáng người thấp bé, nhưng khôn khéo tài giỏi, rất được phụ thân Tô Hoành, Tô lão gia tử tín nhiệm. Bởi vậy trở thành cận vệ của Tô Hoành, lúc ở bên ngoài cơ hồ như hình với bóng.

Lý Tứ đứng trên xe ngựa, ngẩng đầu quan sát một hồi.

Một lát sau, giọng nói của Lý Tứ truyền đến, "Có người phát hiện một thi thể ở giếng nước, người của nha môn đang điều tra. Rất nhiều người đều đang vây xem náo nhiệt, bởi vậy mà chặn đường."

"Đi vòng qua là được." Tô Hoành nghe xong, cũng không suy nghĩ nhiều.

"Đi!"

"Đi!"

Lý Tứ vung roi dài, lái xe ngựa, vòng qua con đường phía trước.

Xe ngựa rời khỏi phố Quả Tử, tiến vào một phố Ngô Đồng khác có vẻ hơi lạnh lùng, hai bên trồng rất nhiều cây đại thụ.

Trong một trận tiếng rít, xe ngựa lại lần nữa dừng lại.

Lần này không phải phát sinh bất ngờ, mà là bọn họ đã đến mục đích chuyến đi này.

Lý Tứ xoay người xuống ngựa, kéo màn cửa ra, Tô Hoành lúc này mới chậm rãi từ trong xe ngựa đi xuống, vững vàng đứng trên mặt đất. Trước mặt là một sân viện màu xám trắng cao lớn, trước cửa có một tấm biển chìm trong bóng cây ngô đồng, trên đó viết bốn chữ to rồng bay phượng múa "Võ quán Thuần Dương".

Trước cửa lớn,

Một nữ võ sư mặc quần áo luyện công màu trắng đã sớm chờ ở chỗ này.

Nữ võ sư đại khái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tướng mạo tuy không tính là kinh diễm xinh đẹp, nhưng khuôn mặt trắng nõn cũng coi như là ưa nhìn. Nhất là dáng người có lồi có lõm, cách quần áo luyện công rộng thùng thình, đều có thể nhìn thấy hình dáng trước ngực sau mông, lộ ra mười phần tiền vốn, khí chất thành thục.

“Tô sư đệ." Nữ võ sư tên là Ninh Uyển Đồng, là nữ nhi của quán chủ võ quán Thuần Dương.

Võ quán Thuần Dương này, ở trong huyện Trường Thanh cũng từng có một đoạn thời kỳ thịnh vượng, nhưng bây giờ vương triều Đại Chu, tập tục chỉnh thể trọng văn khinh võ, hơn nữa tập võ quả thực khó có thể trong khoảng thời gian ngắn nhìn ra manh mối gì. Võ quán Thuần Dương, tự nhiên chậm rãi mà xuống dốc.

Đến những năm gần đây, thậm chí ngay cả duy trì tiếp cũng đều vô cùng gian nan.

Vẫn là Tô Hoành gia nhập, cùng với tiện tay giúp đỡ một khoản bạc, lúc này mới trợ giúp võ quán vượt qua cửa ải khó khăn.

Lúc này nhìn thấy đại kim chủ của mình đến, trên mặt Ninh Uyển Đồng tự nhiên là tràn đầy tươi cười, thái độ cũng lộ ra thập phần háo hức.

"Ninh sư tỷ." Tô Hoành khẽ vuốt cằm, coi như chào hỏi.

Dưới sự dẫn dắt của Ninh Uyển Đồng, hai người xuyên qua Huyền Quan, đi qua một vườn hoa phong cảnh tuyệt đẹp, sau đó đến một biệt viện ở phía tây. Dưới sự hầu hạ của Ninh Uyển Đồng, Tô Hoành thay quần áo, cũng mặc một bộ quần áo luyện công màu trắng thuần.

Hai người đi tới phòng luyện công.

Phòng luyện công chia làm hai tầng, tọa bắc nam, rộng lớn sáng ngời.

Trong phòng luyện công, sàn nhà được lát bằng gỗ, trên góc đặt các loại cọc gỗ, bao cát cần để luyện khí lực vân vân. Lúc này giữa trưa vừa qua, trong phòng có bảy tám đệ tử trẻ tuổi đang luyện tập công phu, còn có một sư huynh khuôn mặt chất phác nghiêm túc chỉ ra tư thế của bọn họ không đủ.

Từ một động tác tĩnh thái này đến một động tác tĩnh thái khác.

Mỗi một lần động tác biến hóa, đều kèm theo tiếng hừ hừ ha ha, bảy tám người đồng thanh đều nhịp vang lên, cũng có thể coi là vang dội.

Tô Hoành hơi dừng lại ở tầng thứ nhất, ánh mắt lướt qua trên người những đệ tử trẻ tuổi này.

Sau đó cùng Ninh Uyển Đồng đi lên tầng thứ hai.

So với tầng thứ nhất.

Tầng thứ hai của phòng luyện công liền muốn khoáng đạt hơn rất nhiều.