Người đàn ông đánh ánh mắt nhìn sâu hút vào góc phòng, phía sau mọi người. Từ bên trong bước ra là chàng trai mang mái tóc màu trắng như tuyết xõa dài đến tận gối, bộ vest da bó sát người cùng chiếc áo lông khoác ngoài càng khiến Hồ Hắc Thiên như thể lấn át đi hết thảy mọi sự nổi bật xung quanh mà hướng về phía chàng trai ấy. Rồi anh kính cẩn đáp lấy câu hỏi của chủ nhân mình.
“Vâng thưa chủ nhân.”
Thấy thế người phụ nữ cạnh bên chỉ khẽ cười. Nụ cười ấy tuy chỉ thoáng chốc tuy nhiên lại mang trong mình nỗi buồn vô tận.
“Con biết khi tỉnh dậy mọi người vẫn còn rất nhiều khúc mắc về con. Vậy nhân tiện đây con sẽ giải đáp cho mọi người luôn.”
Sau đó tôi chậm rãi triệu hồi hai vòng tròn phép thuật ở hai tay, phác họa lên không trung từng hồi ức mình đã từng trải qua từ quá khứ đến hiện tại bằng một màu vàng óng ánh tựa như muốn thắp sáng cả căn phòng. Thế nhưng đến khi ma pháp thi triển gần được thành hình thì bà Hân lại bất ngờ thốt lên:
“Cái này!”
“Dạ, chuyện gì thế ạ?”
“Ma pháp này! Ta chỉ thể hiện đúng một lần cho cậu xem, vậy mà cậu lại thi triển nó vô cùng hoàn hảo, thậm chí còn phát triển nó lên nữa. Cậu làm cách nào vậy?”
“Con cũng không rõ nữa.”
Tôi cười. Không thể nói với họ rằng từ ở kiếp trước mình đã có khả năng ghi nhớ và sao chép lại bất cứ thứ gì dù chỉ nhìn qua một lần. Tôi không biết đó là một khả năng bẩm sinh hay sao nữa, thế nhưng tôi nghĩ những dòng ma pháp này cũng giống như những con chữ vậy, nếu tách từng phần riêng lẻ ra thì chúng chỉ là những thuật thức cơ bản, chỉ cần sử dụng “dòng chảy” là có thể thi triển được ngay. Còn khi liên kết chúng lại bằng những cấu trúc câu phức tạp hơn sẽ tạo nên những ma pháp cấp cao mà ngay cả người thường cũng có thể sử dụng được.
Nhìn qua bố mẹ, hai người họ cũng bất ngờ đến mức không thể nói nên lời, chỉ có bóng người phía sau nơi bóng tối kia bỗng cất giọng lên:
“Kỹ sư ma pháp.”
“Kỹ sư ma pháp là gì thế ạ?”
Từ khi chuyển sinh đến đây dường như tôi chỉ mới tiếp cận “bề nổi” ở thế giới đầy rẫy ma pháp này. Nhưng ngay cả thế, tôi cũng thầm hiểu rõ một quy luật rằng: “Ở nơi đây chỉ chủ yếu sẽ trọng dụng những người mang trong mình ma lực và sẽ được giáo dục theo cách đặc biệt. Mặc khác một số người có khả năng thi triển các dạng ma pháp phức tạp cùng nguồn ma lực khổng lồ sẽ được chính phủ phân ra thành các tầng lớp gia tộc để phát triển nguồn lực cho đất nước. Đứng đầu các đại gia tộc chính là nhà họ Trần với nguồn nhân lực Ma Pháp Sư cấp cao không thể đếm xuể trải dài toàn thế giới. Ví như nhà họ Trần đứng thứ hai thì không có bất kỳ gia tộc nào trên thế giới dám tranh lên hạng nhất.”
“Họ...”
“Hồ Hắc Thiên.”
Quả thật trong mỗi gia tộc đều ẩn chứa mỗi bí mật khó có thể nói ra. Đặc biệt đối với Phạm Gia đây mặc dù trước mặt người khác vẫn xem nhau như thông gia thân mật, tuy nhiên bên trong thâm tâm mỗi người ở gia tộc đều cầm sẵn con dao tẩm kịch độc, sẵn sàng giết chết bất cứ ai dám hé nửa lời bí mật ấy.
“Ông chủ, mong ngài thứ lỗi.”
“Để ta giải thích cho con. Kỹ sư ma pháp là những người có khả năng sao chép và tái tạo lại ma pháp. Ví dụ cụ thể hơn, khi con thi triển Hắc Ưng thì ta chỉ cần dựa vào cấu trúc ma pháp để triệu hồi lên Ma Điểu để khắc chế và bẻ gãy nguyên tố con đang sử dụng.”
Ngoài khả năng sao chép và tái tạo ma pháp đối với các kỹ sư ma pháp phải đánh đổi một cái giá vô cùng đắt đỏ để có một nguồn “dòng chảy” khổng lồ, bên cạnh đó còn phải tùy vào loại ma pháp thi triển là loại nào, trong điều kiện ra sao. Chính vì thế để triển khai một chuỗi những khâu liên kết phức tạp đòi hỏi người thi triển phải là một người thành thạo các phép thuật cấp cao, ngoài ra còn phải học vô vàn điều lệ, lý thuyết khác thì mới được chính phủ cấp bằng và hỗ trợ thực tập trong các tập đoàn quốc tế sau này về phục vụ cho quân đội nước nhà.
Tuy nhiên ưu điểm của các kỹ sư ma pháp là họ chỉ có thể sử dụng kĩ năng này hai lần trong một ngày. Ngoài việc có lợi về mặt kỹ thuật thế nhưng nếu các kỹ sư cố gắng tái kích hoạt vượt quá số lần cho phép thì ngay tại khoảnh khắc tái kích hoạt đó họ sẽ bị chính ma pháp của mình phản lại ngay lập tức. Vì thế số lượng kỹ sư ma pháp ở đất nước chúng ta chỉ đếm trên các đầu ngón tay.
Khi các bức tranh kí ức đã dần bắt đầu thành hình, tôi cũng theo đó kể lại những gì mình đã trải qua cho mọi người về câu chuyện của mình, song đến tận lúc này tôi vẫn chưa thể công nhận hai người họ là bố mẹ thật sự của mình nên việc xưng hô vẫn có phần chưa thể tự nhiên được.
Kể mãi kể mãi cuối cùng bầu trời cũng đã mệt mỏi ngả sang ánh hào quang của nền đen, nhường lối cho thời khắc mọi người nghỉ ngơi. Từng tiếng chim ban chiều giờ đã không còn nữa, thay vào đó là tiếng oang oang đứt quãng, cứ vài tiếng vang lên lại ngưng một hai giây rồi lại vang lên, cùng với đó tiếng xào xạc xào xạc như có ai đó đang quét dọn vệ sinh ở ngoài nhà. Dường như ngay đến cả ánh đèn trong căn phòng khách đầy hiện đại cũng chẳng thể nào soi rọi được màn đêm đang bao trùm khắp cả Phạm Gia.
Còn tối nay gia đình tôi phải ở lại Phạm Gia một hôm, nhưng quả không hổ danh là một trong tứ đại gia tộc của thế giới, chỉ cần nói một câu tôi đã có một căn phòng đầy đủ tiện nghi mà cả đời tôi cũng không dám nghĩ đến việc mình sẽ sống tại một nơi sang trọng thế này cả.
“Chào Gia Bảo.”
“Ai! Ai đấy?”
Bóng người cao cao với mái tóc dài xõa quá eo từ từ đến gần chỗ tôi, mà trên tay cô ấy còn cầm thứ gì đó nhỏ nhỏ đang vùng vẫy, cố tìm cách thoát ra. Bước đến đủ gần, cô ném thứ đang cầm trên tay về phía tôi khiến tôi phải giật bắn mình vì ngạc nhiên.
“Cậu quen thằng nhóc này chứ?”
“Đây chẳng phải là...”
Đúng vậy. Đây chẳng phải là tên nhóc lúc nãy đã đấu cờ với tôi sao? Hắn là thần mà, sao lại ra nông nổi này chứ!
“Ta hỏi cậu có quen hắn không!”
Cô gái quát lớn rồi ngay lập tức triệu hồi năm sáu vòng tròn màu đỏ phóng kiếm hướng về tôi. Dường như nếu tên nhóc ấy không nhanh tay triệu hồi lá chắn bảo vệ tôi thì chắc cơ thể tôi lúc này đã có lỗ rồi, tiếp theo đó cậu nhóc liền di chuyển giang hai tay chắn ngay trước mặt tôi rồi nói:
“Bạch Tuyết, cô bình tĩnh lại đi, chuyện này không liên quan gì đến cậu ta!”
“Ha, vậy ta sẽ giết luôn cả hai ngươi.”
Khuôn mặt cô gái lúc này đã lạnh như băng, mái tóc đang xõa cũng phản vật lý bay lơ lửng lên, đuôi tóc phát ra vô vàn vòng tròn hướng thẳng về phía tôi và tên nhóc.
“Hắn không liên quan gì cả!”
Tại sao tên nhóc này vẫn ngoan cố bảo vệ mình thế? Chẳng lẽ hắn còn định ấp ủ âm mưu gì ư?
“Vậy sao?”
Cô gái tức tối hỏi, mặc dù vậy thần thái của cô gái đang đứng trước mặt tôi vẫn là một thứ gì đó vô cùng khó tả. Nhưng dù ở góc độ nào thì cô nàng tên Bạch Tuyết vẫn đẹp đến mức khiến người khác không dám nhìn vào vì ganh tỵ. Dù cô có đang nói chuyện hay tức giận, ánh mắt tôi vẫn không cho phép mình rời khỏi những biểu cảm của cô gái này.
“Ta... Ta...”
“Ngươi không nói được chứ gì.”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi chưa kịp định hình gì thì một tiếng “Keng” đã vang lên, kéo theo đó là vô vàn mảnh thủy tinh đa dạng kích cỡ và màu sắc lơ lửng giữa không trung rồi tan vào hư vô.
Đó là ma pháp sao! Nhanh thật! Cũng may mình đã ở phía sau tên nhóc này, chứ không thứ thay thế cho những mảnh thủy tinh kia mà tan vỡ chính là mình rồi.
Một lúc sau khi làn khói trắng xóa phai dần đi, tôi bắt đầu mở cặp mắt tưởng chừng như đã chết của mình ra và chợt giật bắn mình vì những cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, khiến tôi chỉ biết ú ớ chẳng nói nên lời.
“Thật tình. Tên nhóc này lúc nào cũng vui đùa được. Đã là Thánh vậy mà lúc nào cũng để trông nom hết. Đã vậy hắn còn làm đến mức này nữa chứ.”
Cô gái trước mắt chán nản nói như thể bản thân mình đã lường trước được hết rồi vậy.
“Haiz, loài người đúng là phiền phức thật.”
Vừa nói cô gái vừa tiến đến gần chỗ tôi hơn. Hương thơm, vóc dáng, ngữ điệu bỗng nhiên lại trở nên quen thuộc đến lạ thường. Đã từ rất lâu rồi dường như tôi đã dần quên mất đi dáng vẻ này, vậy mà ngay lúc này đây, hơi ấm ấy lại làm cho hai hàng nước mắt tôi tự dưng rơi lệ chẳng khác gì một đứa trẻ mà ôm chầm lấy cô gái trước mặt, òa khóc thật to, thật to... Như muốn xả hết những gì bất công mà bản thân phải trải qua suốt ngần ấy năm lên đôi vai bé nhỏ của người con gái bé nhỏ này.
“Không sao, không sao cả. Em ở đây rồi, chàng trai bé nhỏ của em. Nếu muốn anh hãy khóc đi, khóc để những muộn phiền trong lòng tan biến, khóc để bản thân cảm thấy nhẹ nhõm hơn, chàng trai yêu quý của em.”
Kim!
Là em sao!
Hình bóng này!
Lần này không thể nào nhầm được!
Kim... Đừng bỏ anh mà... Kim...
Tôi quát lớn như muốn níu kéo thứ hơi ấm mình hằng mong muốn bấy lâu nay. Chỉ một giây thôi. Tôi chỉ cần ôm em thêm một giây nữa thôi là đủ rồi. Tại sao! Tại sao ông trời lại luôn bất công với tôi như thế hả? Tại sao! Tại sao phải là mình? Bạn bè, gia đình, ngay cả đến bản thân mình còn không lo xong được huống hồ gì đến việc bảo vệ những thứ quan trọng với mình cơ chứ!
Aaa...
“Bảo! Bảo! Bảo!”
Cũng may mắn sao giọng nói của Ngọc đã đánh thức tôi khỏi thứ ác mộng kia. Mà dẫu không rõ những chuyện mình vừa trải qua là thật hay chỉ là cơn mơ nhưng lúc này mặt tôi đã kề sát ngay mặt với Ngọc rồi.
“Cô... Cô... Cô... Sao cô ở đây?”
Khuôn mặt tôi dần nóng ran lên, không hiểu sao một người con gái xinh đẹp như thế, ở trong một gia tộc quyền quý như thế, tại sao lại ở cùng với mình, chẳng phải nếu là con gái trong gia đình quý tộc thì phải biết giữ phẩm hạnh, tuyệt đối không được ngủ cùng bất kì người con trai nào sao?
“Đây là phòng tân hôn mà? Sao tôi không được ở đây chứ?”
“Phòng tân hôn? Nhưng chúng ta đã cưới nhau đâu?”
Quả thật người ta nói không sai, con gái luôn có một thứ hương thơm bí ẩn trên cơ thể. Chúng ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng mang trong mình sự vương vấn khó tả khiến người nằm cạnh bên như tôi chỉ muốn ở bên cô mãi không thôi, dù bản năng của một thằng con trai đã khuyên tôi phải giữ khoảng cách và kìm nén thứ thú tính trong người mình nên tôi đành nhanh chóng lái sang chủ đề khác.
“Mà có một chuyện tôi cứ thắc mắc mãi.”
“Chuyện gì?”
“Nếu như từ lúc sinh ra đến giờ tôi vẫn trong trạng thái người thực vật thì chẳng phải gia đình tôi nên kết thúc cuộc sống tôi ngay khi vừa lọt lòng chứ? Tại sao họ lại giữ tôi cho đến bây giờ làm gì?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ nữa.”
Vừa nói Ngọc vừa lựa trong tủ quần áo cho mình một bộ đồ ngủ ưng ý, sau đó cô xoay xoay vài vòng ướm thử rồi quay qua nhìn tôi, cô nói:
“Đừng quay lại, nếu cậu không muốn chết.”
“Ừm.”
Nói rồi tôi đành quay sang chỗ khác, nhưng tâm trí vẫn không tài nào không mường tượng ra viễn cảnh lúc cô gái đang ở cạnh mình không mặc đồ. Những đường cong đầy quyến rũ, vòng nào ra vòng nấy, không biết với cơ thể ấy Ngọc đã quyến rũ được bao nhiêu chàng trai phải chết mê chết mệt vì cô ấy nữa.
“Về chuyện vừa nãy cậu hỏi ấy.”
“À không, à không, tôi chỉ hỏi vu vơ vậy thôi à.”
Thật ra tôi cũng muốn biết thêm về mình ở thế giới này, mình là một con người như thế nào, đã sống ra sao, mình có gì mà gia tộc Trần lại không muốn mình chết đi,... Mà dù họ Phạm có là thông gia hay gì đi chăng nữa thì có những điều mà họ Phạm vẫn không hiểu hết được. Về phần mình, có lẽ không nên hỏi Ngọc quá nhiều, tự thân mình đi tìm kiếm đáp án vẫn hơn.
...