Chương 2: Dã Thú - Gặp Lại Người

Căn nhà trúc, một bạch y nhân thân người tỏa ra tiên khí đặt bút nhẹ nhàng vẽ vài nét khó hiểu liền tạo ra một lá bùa. Bên ngoài trời bắt đầu rơi những hạt mưa, mùi hương của đất tỏa lên cùng mùi hương của hoa mẫu đơn trong phòng hòa quyện với nhau tạo ra một mùi hương thơm nhẹ nhàng. Tiếng mưa róc rách bên ngoài, khiến tâm trạng bạch y nhân có chút thoải mái. Nhẹ ngã người ra sau ghế, mắt phượng nhắm lại.

Đã hơn 50 vạn năm rồi, ta ở đây đợi người 50 vạn năm. Chưa ngày nào ta không nghĩ đến người, còn nhớ năm mươi vạn năm trước ở núi Lạc Sơn tận mắt nhìn người chết trước mặt ta, ta đã tự trách mình suốt bao năm.

Một mảnh kí ức ùa về.

Hôm đó trời nổi sấm chớp, trời đất quay cuồng, yêu ma hoành hành khắp nơi giết người vô số. Một thiếu niên dùng thân mình làm bùa chú, phong ấn yêu ma. Trước lúc cùng lũ yêu ma đồng quy vô tận, thiếu niên đó nhìn ta.

– Đế Ly nàng yêu ta không…

– Yêu… ta yêu ngươi… chưa bao giờ ngừng yêu ngươi…

Hắn nghe được lời này liền mỉm cười rơi vào hư không. Hắn bảo ta đợi hắn, đợi hắn một lần nữa quay về yêu ta, bảo hộ ta.

Hắn và ta lớn lên cùng nhau, lại cùng nhau cầu sư học đạo, trải qua biết bao chuyện. Bản tính ta vô lo vô ưu, tình ái đối với ta mà nói chỉ là thứ phù phiếm, ta luôn chối từ hắn. Ta lúc đó chỉ xem việc trừ yêu diệt quái, bảo vệ nhân giới là chuyện ta phải dùng cả đời để làm. Chỉ đến ngày hôm đó, ta mới biết được ta thật sự đã yêu hắn, chỉ là trước nay ta đều tự dối người gạt mình. Nhìn hắn rơi vào phong trận, ta mới hiểu ta bảo vệ nhân giới, bảo vệ thiên địa lại không thể bảo vệ người ta yêu, phụ người ta yêu. Chỉ vì cố chấp nhân sinh ta bỏ lỡ người ta yêu, đợi hắn trải qua tam kiếp, đợi đã vạn năm.

Ta vốn đã muốn mặc kệ nhân giới này, nhưng ta không thể, ta không muốn nhìn sự hi sinh của hắn trở nên vô ích. Vạn năm đợi hắn, vạn năm ta tự dằn vặt mình, cứu một người như cứu lấy một cơ hội gặp lại hắn.

Nếu có thể làm lại, ta không mưu cầu nhân sinh này nữa. Ta nhất định nghe theo hắn, cùng hắn ngao du thiên hạ, sống cuộc đời của ta. Chỉ cần có người bên cạnh cho dù bỏ mặc tất cả ta cũng nguyện ý. Đáng tiếc trên đời này làm gì có chuyện nếu như… chỉ có hối tiếc…

Đế Ly từ từ mở mắt, gò má nàng đã ướt đẫm. Nàng từ từ bước ra ngoài, tiếng mưa ngày càng to. Nàng đưa mắt nhìn về phía xa, lại đưa tay hứng lấy nước mưa bên ngoài, lạnh đến thấu xương. Nàng có thể ủ ấm cho kẻ khác, lại không thể sưởi ấm cho chính mình. Lạnh lẽo đến thống khổ.

– Người sẽ trở về thật sao… ta ở đây vạn năm rồi cô độc vạn năm… người tại sao còn chưa đến tìm ta…

Lục Hoan ở thôn Lạc Hoa đã hơn một năm, nàng ta không thể trở về kinh thành, về kinh tức là tìm đường chết, gia phụ không cần nàng. Người trong thành sớm đã xem nàng là nương tử của quỷ, là kẻ xúi quẩy nàng quay về chắc chắn sẽ gây tai họa.

Ở Lạc Hoa cũng tốt, nàng có tiểu muội có nãi nãi, nàng cũng quen biết được rất nhiều bằng hữu. Người trong thôn ai nấy đều đối tốt với nàng, ở đây lâu nàng càng hiểu được người trong thôn đều là người có số phận bất hạnh, kẻ là góa phụ, có người là từ khi sinh ra đã bị vứt bỏ trong rừng, người là dân tị nạn, có người cũng giống như nàng vì thủ tục minh hôn, mà lâm vào đường cùng. Đều là được bạch y tử cứu được đưa đến đây.

Mà một năm nay Lục Hoan không ngừng nhung nhớ vị bạch y nhân đó, trâm nàng luôn đem bên người, khi có dịp ra khỏi thôn sẽ cố gắng tìm bạch y nhân đó. Tiểu Thất nói với nàng có tìm cũng không tìm được, chỉ khi người muốn gặp sẽ tự đến tìm ngoài ra chẳng ai biết bạch y tử ở đâu cả.

– Lục Hoan, hôm nay đến lượt tỷ ra ngoài hái thuốc. Tỷ đi cùng tiểu Lang, tiểu Mộc.

– Được.

Lục Hoan búi xong tóc, liền lấy giỏ cùng cuốc nhỏ mang lên vai rồi ra ngoài.

Đã một năm nay nàng đã quen với việc này rồi. Dù gì cũng không thể ăn không của người khác được.

Tiểu Lang thân người cao nhưng hơi gầy, đi bên cạnh nàng và tiểu Mộc cứ như một cây sào vậy đó.

– Này muội có nghe dạo này người ta đồn gì không?

– Cái gì?

– Ta nghe nói dạo này trong núi xuất hiện nhiều dã thú thành tinh, bọn chúng moi nội tạng người sau đó lột da người…

– Cái miệng thối của ngươi, muốn dọa tiểu Hoan sao. Im lặng đi.

Tiểu Mộc đi bên cạnh có chút sợ, liền quát tiểu Lang.

– Là đệ sợ hay muội ấy sợ.

Hai người không ngừng tranh cãi qua lại, Lục Hoan nghe xong vẫn còn ám ảnh chuyện trước đây, trong lòng có chút bất an sợ hãi, tay vô thức lấy chiếc trâm xuống. Chỉ có nhìn thấy trâm mẫu đơn nàng ta mới có thể bình tĩnh lại một hồi.

Bị tiểu Lang nhắc đến cả ba có chút sợ, liền nhanh chóng đào, hái thuốc. Muốn nhanh một chút trở về thôn.

Đang đào, bỗng cả đám cảm thấy có một luồng khí lạnh kéo đến rợn cả sống lưng ba người, đào thuốc càng nhanh hơn, cũng không dám quay đầu nhìn ra sau, dù là lạnh đến thấu xương nhưng mồ hôi của cả ba lại không ngừng tuôn ra. Một bàn tay vỗ vào bả vai tiểu Mộc khiến, hắn đang sợ hãi liền hét toáng lên.

– Ngươi bị điên sao tiểu Lang! Ngươi vỗ vai ta làm gì!!!

– Ta… ta không có, ngươi mới bị điên đó!!!

– Ngươi không vỗ thì ai vỗ! Tiểu Hoan là muội sao.

– Muội không có…

– Vậy…

Một tiếng rít lớn vang lên, khiến cả ba gần như nín thở, họ đều cảm nhận được thứ phía sau đang tiến lại rất gần, thứ này chắc chắn rất đáng sợ. Họ còn có thể nghe được tiếng nước rơi tóc tách nữa.

– Tiểu Mộc… ngươi… nhìn thử xem…

– Huynh… bị điên sao… ta…

Không đợi tiểu Mộc nói hết, tiểu Lang đã xoay đầu tiểu Mộc lại. Ai ngờ theo bản năng cả hai cùng xoay lại, trông thấy dã thú thân người đầu lợn rừng phía sau cả hai liền hét toáng lên không tự chủ liền cùng nhau bỏ chạy. Quên cả Lục Hoan.

Mà Lục Hoan cũng bị tiếng hét hai người dọa sợ cũng bỏ chạy tán loạn, dã thú phía sau lại không đuổi theo hai tên nhát cáy kia, thẳng thừng đuổi theo tiểu cô nương.

Lục Hoan vừa chạy vừa hét, cái miệng thối của tiểu Lang chỉ cần hắn nhắc đến cái gì xúi quẩy thứ đó liền xảy ra.

Nàng nhìn ra sau nhìn thấy dã thú vẫn đang theo sát nàng, nó muốn vờn nàng.

Chạy một đoạn dài, Lục Hoan đã kiệt sức ngã khụy xuống đất. Đầu gối bật máu không chạy được nữa.

Dã thú tiến lại, tay nó biến to ra, dùng móng vuốt vờn nàng ta. Y phục liền rách tả tơi. Nó lại dùng chân đá nàng bay thẳng cả người đập xuống vách đá. Phun ra cả ngụm máu tươi. Mùi máu khiến dã thú càng điên cuồng hơn, nó xông thẳng đến chỗ Lục Hoan. Hết cách, Lục Hoan liền nhảy thẳng xuống vực. Dã thú cũng nhảy theo.

Xem ra nó không có ý định buông tha cho Lục Hoan, nàng nhảy vực sẽ chết, nó có chết không? Đương nhiên là không!

Nó vươn cái tay dài ra muốn chộp lấy nàng, liền bị thủy kim bay đến đâm vào tay, tay nó lại bốc khói mùi thịt khét bốc lên, không may là vai phải Lục Hoan bị móng tay nó cào trúng.

Bạch y tử, bay tới bắt lấy được thân người đang rơi tự do của Lục Hoan, một dải lụa trắng quấn vào thân cây phía vách núi.

Ánh mắt sát khí nhìn về phía dã thú đang bám lấy vách núi bên trên, dã thú cảm nhận được sự chết chóc từ người phía dưới liền căm phẫn, bay lên trên bỏ chạy.

Mà Lục Hoan nằm trong lòng bạch y tử, mắt mở to, tim đập liên hồi. Tay ôm chặt lấy eo bạch y tử. Lúc này nàng thật sự cảm nhận được sự an toàn khi ở bên người này, tuy mạn đã che nhưng Lục Hoan chắc chắn đây là một nam nhân dung mạo hơn người. Nhất là thân hình này không phải quá hoàn hảo sao. Lục Hoan không chút ngượng ngùng, liền tự luôn đầu vào vai bạch y tử.

Đế Ly nhìn tiểu cô nương trong lòng không chút cảm xúc. Nắm chặt lấy miếng lụa, giật một cái liền đưa cả hai bình an lên tới vách núi.