Chương 6: Gặp Nhau Nhé

Màn đêm buông xuống bao trùm vạn vật. Trên cánh đồng cỏ rộng lớn, đom đóm bay lượn nhấp nháy ánh sáng dịu dàng như những vì sao. Hôm nay là ngày trăng tròn. Một bóng hình đứng lặng lẽ cô quạnh giữa không gian. Đó là một chàng trai. Người ấy khoác trên mình chiếc áo dài ngũ thân màu xanh ngọc, đầu đội khăn đóng, tay cầm quạt chắp sau lưng đang ngước mặt nhìn trời cao. Trông tướng mạo là một nam thư sinh tao nhã.

- Bùi Văn...

Tiếng nói của một cô gái cất lên từ phía sau chàng trai ấy.

Vừa nghe thấy tiếng gọi, người tên Bùi Văn liền từ từ xoay người lại. Bóng tối hòa cùng ánh sáng của vầng trăng khiến khuôn mặt của anh ta chỉ còn là một màn đen mờ ảo. Dù là vậy nhưng vẫn có thể nhận ra được anh ta đang nở một nụ cười.

- Nàng đến rồi! - Chàng trai bí ẩn lên tiếng, thái độ có chút vui mừng.

- Liệu… chúng ta có thể làm được không? - Giọng nữ đáp lại với vẻ lo lắng.

Bỗng mọi thứ bắt đầu nhòe đi không rõ ràng. Một cảm giác nhớ thương da diết hòa lẫn cùng nỗi lo âu dấy lên cuộn trào dữ dội như sóng biển. Hình ảnh cuối cùng còn đọng lại là bàn tay chìa ra và câu nói nhẹ nhàng của chàng trai:

- Chúng ta cùng đi thôi!


Tiếng chuông báo thức reo lên inh ỏi. Minh nhăn mặt tỉnh giấc. Cậu với tay mò mẫm điện thoại để tắt thứ âm thanh phiền phức ấy đi.

Hôm nay Minh sẽ có tiết học hình họa ở trường nên cậu phải đến lớp sớm để chuẩn bị một vài dụng cụ.

Minh đứng nhìn mình trước gương. Có lẽ đây là một thói quen hàng ngày của chàng trai trẻ. Thói quen để cậu tự chắc chắn rằng mình vẫn ổn.

- Lại mơ thấy cái gì vậy không biết… - Minh làu bàu mệt mỏi.

Vậy là đã một tuần trôi qua kể từ ngày nhập học đầu tiên. Sau cái hôm định mệnh giữa cậu và Phạm Thiên, Minh hầu như không còn gặp anh ta nữa. Có lẽ do lịch học của năm nhất và năm ba khác nhau nên hai người cũng không có cơ hội tiếp xúc. Minh vì vậy mà thôi không nghĩ ngợi nhiều về chuyện hôm ấy. Cậu bắt đầu bị cuống vào guồng quay học tập của những môn căn bản và đại cương. Mọi thứ không dễ dàng như cậu nghĩ. Sinh viên thiết kế lúc nào cũng phải chạy bài tập liên tục cho kịp tiến độ được giao, nên dạo gần đây Minh thường xuyên phải ngủ trễ.

Phòng họa thất là khu nhà nằm biệt lập với tòa nhà chính. Kiến trúc nơi đây mang hơi thở của sự trẻ trung và hiện đại. Những dãy tường được trang trí họa tiết nhiều màu sắc, các dãy ghế sô-pha đặt rải rác trong khuôn viên sảnh bên cạnh những chậu cây xanh, xung quanh không quên bày trí thêm những tác phẩm nghệ thuật nổi bật về hội họa, điêu khắc, thiết kế,... của các khóa đi trước. Có thể nói khu nhà này mang một không gian lý tưởng cho những con người đam mê nghệ thuật và cái đẹp.

Minh đặt giá vẽ của mình xuống vị trí đã được sắp xếp sẵn. Cậu chỉnh trang lại khung tranh sao cho thật ngay ngắn.

- Sao giờ này tụi nó vẫn chưa tới ta? - Cậu hỏi thầm.

Minh đang chờ Tuấn và Mỹ Anh, hai đứa bạn cậu thân nhất ở trường đại học. Tuấn thì khỏi nói, tụi nó thân nhau từ hồi học cấp 2 nên đi đâu làm gì Tuấn cũng muốn rủ Minh đi cùng cho có bạn. Mỹ Anh thì Minh chỉ mới vừa quen biết vào ngày hội tân sinh viên, nhưng cô nàng đã tỏ ra là một người bạn tốt bụng và hào phóng. Sau vài ngày tìm hiểu, Minh mới biết gia thế của Mỹ Anh không phải dạng vừa. Cô là con gái của chủ tịch tập đoàn giải trí Thịnh Phát, một trong những thế lực showbiz hùng mạnh hiện nay. Dù là con nhà quyền thế nhưng Mỹ Anh không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo mà trái lại cô rất quan tâm giúp đỡ bạn bè. Đặc biệt Mỹ Anh còn là một “hủ nữ” chính gốc luôn có sở thích truy tìm, nhìn ngắm các chàng trai tuấn tú trong trường và cáp đôi họ với nhau. Minh thật sự không hiểu nổi cái sở thích này của bạn mình nhưng vì thấy Mỹ Anh quá nhiệt tình nên cậu cũng không để ý.

- Hey! Chờ lâu không mày?

Một bàn tay đập vào vai Minh từ phía sau khiến cậu giật mình. Không ai khác là hai đứa bạn thân mà cậu đang trông ngóng.

- Làm hú hồn hà thằng quỷ! - Minh hét.

- Chà… Nay siêng dữ hen! Đi học sớm các kiểu con đà điểu. Coi chừng bị bắt cóc nha mày! - Tuấn cười trêu.

Minh nhìn điệu bộ chọc quê của thằng bạn thân mà phát ngán. Lúc nào chả vậy, dù cho Tuấn có luôn bên cạnh bảo vệ cậu đến đâu thì thi thoảng cậu vẫn là mục tiêu cho những câu đùa của nó. Lúc nào nó cũng coi cậu giống như một cô gái yếu ớt cần được chở che trước các thế lực “mỹ nam” trong trường. Ban đầu Minh cũng hơi khó chịu, nhưng riết rồi cũng quen. Mỹ Anh thì được dịp khóai trá ra mặt. Cô bạn cũng hay cáp đôi cậu với người này người kia rồi tự sung sướng đến “quắn quéo” cho thỏa đam mê hủ nữ. Nói chung trong mắt hai đứa bạn của mình, Minh như một bông hoa mỏng manh cần được bảo tồn chăm sóc.

- Bày đồ ra đi, giảng viên vô tới bây giờ! - Minh thúc giục hai đứa bạn lúc này đang cười tủm tỉm với nhau.

- Minh nè! - Mỹ Anh gọi. - Ông đã suy nghĩ về việc sẽ tham gia làm cộng tác viên cho Hòa Sắc chưa?

Minh chợt khựng lại, cậu không hề nhớ đến vấn đề này trong mấy ngày qua. Vào hôm lễ hội tân sinh viên, các anh chị trong Ban chấp hành có nói về việc sẽ kêu gọi và chiêu mộ cộng tác viên cho sự kiện Hòa Sắc sắp tới. Minh cũng đã từng suy nghĩ đến việc này vài lần nhưng vì tự nhận thấy điều kiện thể chất của bản thân không đủ để đáp ứng nên cậu cũng không màng đến nó nữa.

- À… tui nghĩ là mình không hợp đâu bà. - Minh trả lời giọng ngập ngừng.

- Ôi sao lại không hợp? Tui thấy ông hợp muốn chết! Giỏi như ông chắc chắn phải tham gia vào vị trí quan trọng của Hòa Sắc chứ! - Mỹ Anh kêu ca, mặt cô nàng có chút chán nản.

- Vị trí quan trọng? - Minh nhắc lại vẻ bối rối.

- Thì Mỹ Anh nó nghĩ là mày sẽ đăng ký vào Ban Thiết Kế. - Thằng Tuấn xen vào giải thích. Nãy giờ nó đang tập trung gọt mấy cây bút chì.

- Ban Thiết Kế? - Minh ngạc nhiên. - Tao tưởng làm cộng tác viên là làm mấy việc nặng nhọc như chạy hậu cần hay phụ các anh chị dựng sân khấu chứ?

Mặt của Minh thộn ra thấy rõ. Hình như sự hiểu biết của cậu về lễ hội truyền thống của khoa vẫn còn nhiều hạn hẹp.

- Trời ơi vậy là mày không biết gì rồi! - Tuấn xỉ xỉ cây viết chì mới gọt vào mặt Minh, lắc đầu chê bai. - Để tạo ra được ngày hội lớn như vậy, cần có sự kết hợp của nhiều Ban khác nhau lắm! Cái mày vừa nói chỉ mới có hai Ban là Hậu Cần và Sân Khấu thôi! Còn Ban Thiết Kế, Ban Nội Dung, Ban An Ninh, Ban Điều Phối,...

Minh nghe như muốn lùng bùng hai lỗ tai. Cậu không nghĩ mọi thứ lại phức tạp đến thế.

- Nhưng mà Ban Thiết Kế thì sẽ phải làm gì? - Minh thắc mắc.

Mỹ Anh nhanh nhảu trả lời, mặt cô nàng trở nên sáng rở:

- Ban Thiết Kế sẽ phụ trách lên ý tưởng về mặt nghệ thuật cho Hòa Sắc như thiết kế logo, các ấn phẩm truyền thông trước khi lễ hội diễn ra. Ông tham gia đi, nha… Tui đăng ký vào Ban Truyền Thông còn Tuấn sẽ vào Ban An Ninh đó! - Mỹ Anh kéo tay Minh năn nỉ ỷ ôi.

Điệu bộ của cô nàng khiến Minh khó xử. Cậu chưa sẵn sàng để quyết định vấn đề này. Hơn hết, có một chuyện khác khiến Minh cũng rối bời tâm trí mấy ngày nay. Đó là lời đề nghị của anh Thiên.

- Cậu có muốn vào Ban chấp hành không? - Mặt Minh đỏ bừng.

- Mày bị làm sao vậy Minh? Tự nhiên lại nhớ đến chuyện này? - Minh ngượng ngùng tự trách bản thân.

Cậu thật sự không hiểu nổi cảm giác ấy. Cái cảm giác trước giờ cậu chưa từng trải qua. Cảm giác khi ở cạnh anh Thiên...

Sau một hồi loay hoay với mớ dụng cụ vẽ. Giảng viên của lớp hình họa hôm nay đã bước vào. Đó là một giảng viên nữ, dáng người nhỏ thó, mái tóc xoăn buộc gọn gàng sau lưng. Cô tên là Xuân Thương. Một trong những giảng viên nữ được yêu thích của khoa.

Cô Thương đảo mắt quanh lớp một vòng. Khi đã chắc chắn số lượng học viên đầy đủ. Cô nở một nụ cười hiền hòa thông báo:

- Chào các em! Hôm nay lớp chúng ta có mặt cũng khá đầy đủ rồi. Trước khi bước vào buổi học, lớp mình sẽ dành khoảng 15 phút để các anh chị Ban chấp hành đến thông báo một số thông tin về Hòa Sắc nhé!

Cả lớp trở nên rộn ràng sau thông báo đó. Vẻ mặt ai cũng háo hức mong chờ. Riêng Minh, khi nghe đến cái tên Ban chấp hành, hình ảnh của anh Thiên liền hiện lên trong tâm trí.

- Bị điên rồi hả Minh! Chắc gì sẽ có anh Thiên chứ! - Minh ngượng ngùng nghĩ.

- Chào các bạn!

Một vài thành viên Ban chấp hành bắt đầu bước vào lớp. Minh nhận ra ngay anh Nam là người vào đầu tiên. Tiếp theo là hai anh chị khác và không thấy anh Thiên đâu cả.

- Thấy chưa đã nói là không có mà… - Minh tự thức tỉnh bản thân.

Nhưng cái suy nghĩ ấy của cậu không kéo dài được bao lâu. Người cuối cùng trong nhóm đã bước vào. Chính là Phạm Thiên. Anh chàng mặc chiếc áo thun đỏ Hòa Sắc như ba anh chị khác, mái tóc vuốt gọn gàng cùng nụ cười lạnh lùng nhưng đủ khiến bao cô nàng mê đắm.

Phạm Thiên đi lướt qua chỗ Minh khiến tim cậu đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Giống mọi khi, Hoàng Nam là người ăn nói lanh lẹ nhất nhóm nên cậu chàng sẽ thay mặt Ban chấp hành để phổ biến nội dung. Cụ thể thì cũng không có gì khác với lời Mỹ Anh và Tuấn đã nói. Nam thông báo đến các bạn tân sinh viên cơ chế tổ chức và hoạt động của các Ban thuộc Hòa Sắc. Sau đó anh nhờ lớp trưởng nhận một xấp phiếu đăng ký phát cho từng bạn.

Minh nãy giờ vẫn còn ngại ngùng. Cậu cứ ngồi cúi gằm mặt xuống lảng tránh ánh mắt của các anh chị đang nói chuyện phía trên. Minh biết rằng mình không cần thiết phải làm vậy nhưng cậu không thể kiểm soát được hành động của bản thân.

Đột nhiên, một tờ giấy chìa ra chạm vào tóc Minh khiến cậu giật mình ngước mặt. Ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt của người đó. Người đang đứng cạnh phát phiếu cho cậu.

- Cầm đi! - Phạm Thiên nhẹ nhàng nói khi thấy gương mặt ngơ ngác của Minh. Giọng anh ấm áp.

Minh như chết lặng. Cậu chỉ biết luống cuống nhận phiếu đăng ký bằng hai tay, gật đầu cảm ơn rồi lại cúi gầm mặt xuống.

Khi mọi người đã được phát đầy đủ, Phạm Thiên lên tiếng để kết thúc thông báo:

- Giờ trên tay các bạn đã có phiếu đăng ký. Hãy suy nghĩ thật kỹ Ban mà các bạn muốn vào và đánh dấu vào ô xác nhận sau đó nộp lại cho lớp trưởng tổng hợp. Anh hi vọng năm nay Hòa Sắc sẽ chào đón thật nhiều các bạn cộng tác viên nhiệt tình và năng động. Rất cảm ơn các bạn đã dành thời gian lắng nghe. Hẹn gặp các bạn vào buổi họp ra mắt thành viên mới.

Vừa dứt lời, cả lớp đồng loạt vỗ tay. Một vài bạn nữ không kìm được hưng phấn hét lên hâm mộ, vẫy tay chào các anh chị. Minh cũng hưởng ứng theo mọi người mặc dù trong lòng cậu vẫn còn cảm giác ngại ngùng.

Khi các thành viên ban chấp hành bước xuống lướt ngang qua chỗ Minh, cậu bắt gặp Hoàng Nam nháy mắt chào cậu vì đã lâu hai anh em không gặp sau lần anh ấy chở Minh đến trường. Tuy nhiên do giờ học đã bắt đầu nên Nam cũng không thể nán lại nói chuyện nhiều hơn với Minh được.

- Ê Minh! - Mỹ Anh ngồi bên cạnh khẽ gọi.

Minh quay sang nhìn cô bé lúc này đang cười tủm tỉm.

- Nãy giờ tui để ý... Anh Thiên đứng ở trên nhìn ông quá trời luôn đó!

- Hả? - Minh buột miệng thốt lên. - Là… làm gì có…

- Thiệt! - Cô nàng nói tiếp. - Ông lo nhìn xuống đất có để ý ai đâu. Tui tia được hết! Ảnh nhìn ông lâu lắm luôn! Chà... Kiểu này tui nghi lắm à nhen! - Mỹ Anh khóai chí trêu ghẹo Minh làm cậu ngượng chín mặt.

Minh nghĩ cô bạn chỉ đang đùa mình thôi. Việc gì anh Thiên lại phải nhìn cậu chăm chú như vậy chứ? Cậu cũng giống như bao sinh viên khác ở đây. Ngoại trừ việc cậu đã từng được anh Thiên cứu một mạng vào cái hôm ở tòa nhà họa thất cũ.

- Chắc là ảnh muốn nhìn xem mình ổn không thôi... - Minh nói thầm trấn an bản thân.

Nghĩ xong, cậu bắt đầu xem xét phiếu đăng ký. Ngoài phần điền thông tin cá nhân ra, phần còn lại của tờ phiếu là một bảng kẻ ô liệt kê tên và nhiệm vụ của từng Ban trong Hòa Sắc. Đến lúc này Minh vẫn còn đang phân vân liệu cậu có nên đánh vào ô đồng ý tham gia làm cộng tác viên hay không vì cậu không quen với các hoạt động mang tính tập thể như thế này. Nhưng nhìn thấy ánh mắt năn nỉ của Mỹ Anh cùng sự khuyến khích của thằng Tuấn, cậu đành tham gia cho biết. Ít ra thì cũng thử một lần trong đời để không bị nói là người khó gần, lạc hậu.

Minh rà soát một dọc tên các Ban trong tờ phiếu nhưng mãi vẫn không tìm thấy Ban Thiết Kế đâu. Cậu lật sang mặt sau của tờ phiếu.

Ngay lập tức Minh như đông cứng lại. Trên mặt giấy đăng ký, ngoài cái tên Ban Thiết Kế mà cậu đang tìm kiếm, còn có mọt dòng chữ khác ghi kèm:

- Gặp nhau vào giờ trưa nhé! Tôi mời cậu ăn cơm.