Cách ngày chúng tôi rời khỏi bệnh viện trở về nhà chính, Ninh Hiên mang đến một hộp thuốc rồi cùng tôi ngồi ở phía trước cửa sổ phòng sách nhìn ra bên ngoài, Cận nhi và Dung Soạn đang ngồi nhặt lá rụng ở trong sân, trên đùi cậu đầy ắp lá cây khô vàng, Ninh Hiên đi đến trước cái ghế dựa bên cạnh bàn, thanh âm nhã nhặn có chút trầm trọng.
“Diệp, tiểu Cận lúc nào cũng có thể đi, anh tốt nhất chuẩn bị tâm lý.”
Ánh mắt Dương Diệp nhìn Cận nhi đậm sâu quyến luyến cùng không đành, Ninh Hiên lo lắng sau khi Cận nhi đi, Dương Diệp cũng sẽ chịu không nổi đả kích mất đi tình cảm chân thành này.
“Tôi đã đáp ứng cậu ấy, phải chiếu cố hai đứa trẻ kia. Anh không cần lo lắng, đến khi nào hai đứa trẻ kia trưởng thành thì tôi mới có thể cùng Cận nhi ra đi.”
Tôi tin tưởng cậu ấy sẽ không nhẫn tâm như thế để tôi lại chơi vơi giữa cuộc đời này, chỉ cần cậu còn khắc tôi tận sâu đáy lòng thì giữa chúng tôi sẽ thật sự không có cái gọi là chia ly.
“Lễ Giáng Sinh này, tôi cùng Cận nhi mời anh tới ăn lễ, anh sẽ đến chứ.”
Lam Ninh Hiên ảm đạm cười, ánh mắt nhìn bóng dáng ba người hạnh phúc bên ngoài cửa sổ, đối với Dương Cận, hắn lần đầu có ý niệm vô luận như thế nào cũng phải cứu vớt sinh mệnh quý giá đó, nhưng hắn lại vô lực xoay chuyển trời đất, phiền muộn như vậy vẫn ở trong lòng hắn không thể nhạt đi, “Tôi nghĩ Hàn cũng ở trong danh sách mời, đúng không?”
Người như vậy, sao có thể không khiến hắn hết lòng muốn cứu chứ?Tại sao sinh mệnh của cậu ấy lại ngắn ngủi tựa như đóm lửa vậy?
Ninh Hiên còn có công việc ở bệnh viện, trước khi trở về cũng không quên gói kỹ thuốc dinh dưỡng, một ngày phải tiêm hai lần. Ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đang dần dần tối sầm lại còn có chút gió lạnh, đi đến giữa sân, cánh tay trắng nhỏ của Cận nhi đang ôm một đống lá khô, nhìn phòng nhỏ bên cạnh tòa nhà lớn dành cho người hầu ở, vẻ mặt có chút ảm đạm.
“Dương Diệp.”
Tiếng hai chân bước trên lá khô rất nhỏ làm cho Cận nhi phát hiện tôi, tôi dừng bước lại, kinh ngạc nhìn cái cổ mảnh khảnh của Cận nhi, yếu ớt làm người ta đau lòng.
Cận nhi chỉ về phía một loạt cửa sổ nơi phòng nhỏ, sương mù trong mắt cậu khiến tôi không đành lòng nhìn, “Tôi ở nơi đó nhìn thấy chính mình, người đàn bà kia đẹp hơn tôi, biết làm cho anh vui vẻ, còn tôi đêm hôm đó chỉ biết mở ra hai chân cho anh ôm tôi...”
Lúc ấy anh có phải hay không từ tận đáy lòng cười tôi thấp hèn? Vì một người nam nhân mà không tiếc bán đứng chính mình, không có tôn nghiêm? Tôi nhắc nhở mình tuyệt đối không được nghĩ như thế, nhưng vừa đi đến chỗ này thì lại không thể không nhớ lại.
Dương Diệp ôm lấy tôi từ phía sau, thân hình cao lớn ôm lấy đầu vai gầy yếu, “Cận nhi, không nên suy nghĩ đến những chuyện làm cậu đau buồn, ngẫm lại Dung Soạn, ngẫm lại Ngải Nhi, ngẫm lại tôi cũng được, chúng ta không cần làm tổn thương đối phương nữa, được không?”
Yêu tới cuối cùng, cũng không nhất định chỉ còn lại hạnh phúc, có lẽ vẫn sẽ có thương tổn cùng đau đớn.
Tôi cúi đầu, đếm những chiếc lá khô mà tôi cùng Dung Soạn nhặt ban nãy, tôi biết vừa rồi tôi không chỉ tổn thương Dương Diệp mà còn tổn thương chính mình, một không khí ưu thương trầm trọng dường như muốn làm cho tôi không thở nổi, nếu lúc trước tôi có thể lẳng lặng chết đi ở trong tuyết, toàn bộ tra tấn mà tôi đã phải chịu đựng liệu có thể ít hơn một chút hay không?
Dương Diệp đi đến trước người tôi, tay cầm tay vịn xe lăn, nhìn xuôi theo vết sẹo trên tay tôi, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta lát nữa vào nhà uống thuốc quản gia nấu, rồi cùng nhau bàn luận lễ Giáng Sinh nên chuẩn bị tiết mục gì, nhé?”
“Phải mất bao lâu, mới có thể quên một người?” Tôi đột nhiên mở miệng hỏi anh.
Dương Diệp nhìn tôi ôm đống lá khô trên tay tung lên phía trên hai người, lá khô nhẹ bay lên trời rồi lại lả tả rơi xuống, nhẹ nhàng rơi đầy ở trên người tôi cùng Dương Diệp, tôi nhặt một chiếc lá ở trên vai anh, nói nhỏ, “Một năm?”, tôi lại nhặt thêm một chiếc lá trên mái tóc màu vàng xinh đẹp của anh, “Hay là hai năm?”
Lần này tôi cuối cùng thấy Dương Diệp rơi lệ, trên khuôn mặt tuấn tú chảy xuống hai dòng nước mắt nóng ẩm, nước mắt đọng trên mu bàn tay tôi, tựa như cũng đồng thời xát muối vào tim tôi, thì ra không phải chỉ có người con gái lúc khóc mới đẹp như thế.
“Mùa lá rụng kế tiếp, tôi còn có thể ở trong lòng anh hay không?”
Nếu như có thể không nhớ rõ, vậy tốt biết bao nhiêu?
Không trung bắt đầu nhẹ rơi những hạt tuyết mịn, tôi ngồi ở trước cửa sổ nhỏ, lẳng lặng để cho Dương Diệp nắm tay tôi đón lấy những hạt tuyết trắng tựa như bông kia, nhìn cẩn thận hạt tuyết tan thành nước trong suốt trong lòng bàn tay, thuần khiết đến tinh khôi.
Dương Diệp dùng bàn tay to lớn ủ ấm đôi tay tôi, đưa tay kéo đến bên miệng anh thổi khí ấm, ánh mắt ôn nhuận chăm chú nhìn tôi, “Không nên ở bên cửa sổ nữa, mặt của cậu đều bị đông lạnh đỏ cả lên rồi.”
Dương Diệp nói như vậy, một tay ôm tôi rời khỏi cửa sổ, quản gia bên kia đang nấu thuốc, hơi nóng bốc lên mang theo hương vị vô cùng nhẹ nhàng, Dương Diệp sợ tôi cảm thấy đắng quá mà nôn ra hết nên luôn đút từng ngụm, đợi thật lâu mới dám đút ngụm tiếp theo.
Nếu chỉ trông cậy vào tiêm vào dinh dưỡng, tôi đã không thể chống được đến lễ Giáng Sinh ngày đó.
Gần đây thời gian tôi tỉnh luôn so với ngủ ít hơn rất nhiều, cả ngày mê man đã làm cho tôi muốn không rõ bây giờ là ngày mấy rồi, tôi gian nan nuốt vào một hơi thuốc, ngẩng đầu hỏi Dương Diệp, “Tuyết đã rơi, vậy lễ Giáng Sinh tới chưa?”
“Cũng sắp tới rồi, Cận nhi.” Dương Diệp ôm thân thể tôi hơi hơi rét run, cầm lấy tấm chăn lông bên cạnh đắp lên cho tôi, thân hình cao lớn lại ấm áp giống cái lò sưởi ôm trọn tôi, “Chúng ta sẽ đợi đến ngày đó....”
Vài đêm trước, tôi nằm mơ một giấc mơ nửa thật nửa giả, mơ thấy chính mình đã chết, Dương Diệp ở một bên, cúi đầu ôm cơ thể của tôi, vẻ mặt nhìn không thấy, nước mắt cũng không ngừng đọng ở trước ngực cùng trên mặt tôi, miệng còn nói muốn theo tôi cùng đi, tôi nghe xong trong lòng thực hoảng, cũng vì cả kinh mà tỉnh lại.
Tôi không cần Dương Diệp theo tôi đi, nếu lúc trước không dùng hai đứa trẻ kia níu giữ anh thì tôi nghĩ anh có lẽ sẽ làm như thế thật.
“ Cây thông Nô-en năm trước cũng là do cậu trang trí, năm nay còn muốn treo ngôi sao cao nhất nữa không?”
Tôi biết Dương Diệp là vì tôi mà gượng cười, tôi nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của anh chất chứa tuyệt vọng ưu thương thâm trầm, cho nên tôi phải cười càng vui vẻ hơn so với Dương Diệp, để nụ cười ấy càng có vẻ hạnh phúc.
Hai người cuối cùng thế nhưng vẫn có thể quay về, không chỉ chúng tôi, mà tất cả mọi người đều phải đi trên con đường này, chỉ bất quá chúng tôi lại phải đối mặt sớm hơn so với người bình thường.
Tôi không muốn nhìn thấy Dương Diệp trong cơn mơ đó, cho nên tôi cười càng sáng lạn hơn thường ngày, tôi nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của mình, đã không còn nhiều khí lực lắm, “Năm nay anh lại giống như trước ôm tôi lên trang trí cho cây thông Nô-en nha.”
Cách ngày, Dương Diệp dịu dàng gọi tôi tỉnh lại, mặc cho tôi cái áo lông rất dày, lại cảm thấy áo khoác lông dê không đủ nên lại mặc thêm cho tôi một cái áo khoác mỏng nữa, thân hình gầy yếu của tôi cuối cùng thoạt nhìn có chút mập lên, tôi nghi hoặc nhìn anh, cách ăn mặc này cảm giác hình như là muốn đi ra ngoài?
Dương Diệp nhìn thấy ánh mắt hoang mang của tôi, cười hôn lên chóp mũi tôi, “Chúng ta hôm nay đi ra ngoài mua đồ trang trí lễ Giáng Sinh.”
Tôi nhìn về phía con búp bê sứ bên lan can cửa sổ, ý bảo Dương Diệp đem chúng nó cất vào trong hộp, tôi sợ đi ra ngoài, không ai coi chừng búp bê sứ, trong lúc không chú ý mà làm vỡ nó, sẽ mất rất lâu để làm lại cái khác.
Chính mình cũng không biết có đủ thời gian để chờ hay không.
Dương Diệp không biết suy nghĩ của tôi, tạm thời đem tôi đặt ở đầu giường, đi đến bên cửa sổ cất búp bê sứ rồi lại quay đầu ôm tôi ra khỏi phòng, quản gia đi tới, cười nói với Dương Diệp rằng đã điều chỉnh tốt nhiệt độ trong xe, lúc nào cũng có thể xuất phát.
Dương Diệp ôm tôi vào ghế ngồi sau xe, phân phó lái xe chạy đến trung tâm chợ, trên đường đã là một nền tuyết trắng xóa, xe dừng lại ở trước một cửa hàng bán đồ trang trí, tôi thấy Dương Diệp cầm một đống đồ vật này nọ đặt ở trước mắt tôi, có người lùn nhỏ, chuông nhỏ, hộp quà nhỏ còn có kẹo đường nhỏ, muốn tôi chọn cái mà tôi thích, tôi tùy tay cầm mấy thứ, Dương Diệp liền sai người gói ghém lại mang về nhà chính.
Chúng tôi lại ngồi lên xe, đáy lòng có chút nghi hoặc, chỉ vì chọn đồ vật trang trí thì Dương Diệp nhất định sẽ không dẫn tôi ra ngoài trong cái ngày tuyết lớn này, đang lúc trong lòng tôi hoang mang như vậy, thanh âm Dương Diệp truyền đến bên tai.
“Cận nhi, cậu nhìn bên phải đi.”
Xe không biết từ khi nào đã tới khu phố cũ tôi xin ăn trước kia, vài nam nhân mặc tây trang đang đi phát quần áo mùa đông, thức ăn cùng nước nóng cho những đứa trẻ ăn xin sinh sống cả đời ở đây, cậu khó tin nhìn vẻ vui sướng trên mặt những người đó. Tâm ý này của Dương Diệp cậu sẽ lén lút bỏ vào đáy lòng, bỏ vào trong những mảnh hồi ức.
“Sau này hàng năm đến đêm lễ Giáng Sinh, tôi sẽ vì cậu đi chiếu cố những người đáng thương này...”
“Tại sao phải vì tôi làm như vậy...?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Nếu Dương Diệp sớm yêu tôi một chút, sớm vì tôi làm một vài chuyện một chút, thì hôm nay có phải không cần chia lìa?
“Tôi không biết, ngày hôm qua cậu ở phía trước cửa sổ ngắm tuyết rơi, tôi đã muốn làm cho cậu chút chuyện gì đó..., chỉ cần cậu có thể vui vẻ chút thôi, như vậy cũng đủ rồi....”
Tôi quay đầu lại ôm lấy Dương Diệp, dúi đầu vào trong *g ngực của anh mà chảy từng giọt nước mắt nóng hổi, tiếng vọng buồn khóc nức nở vẫn quanh quẩn trong xe.