"Thanh Vận...chàng... chàng.... tại sao lại muốn giết cả gia tộc ta".
Cảnh tượng xung quanh trông rất kinh khủng, xác người nhiều đến nỗi chất thành đống máu chảy thành sông mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.
Một nữ tử đứng giữa đống xác chết ánh mắt đau thương nhìn nam tử thân mặc y phục màu trắng không nhiễm chút bụi trần nào.
"Đó là cái giá ngươi phải trả khi giết A Ly".
"Thanh Vận ta không có giết A Ly mà là nàng tự sát không muốn nói cho ngươi thôi".
"Ngươi nói dối ta không tin".
Nam tử ấy trong miệng lẩm bẩm đọc gì đó bỗng một vòng sáng đỏ rực như lửa xuất hiện quấn chặt nữ tử kia.
“Ngươi bây giờ có chịu nói không ?".
Hắn càng vươn tay sợi dây ấy càng quấn chặt vào người nàng khiến da thịt trắng mịn của nàng rách ra máu chảy ướt đẫm cả một y phục.
"Thanh Vận ta hỏi chàng lần cuối chàng trước giờ có yêu ta không".
"Ta trước giờ không có yêu ngươi, ta chỉ yêu một mình A Ly thôi".
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, một chút nhẹ nhàng yêu thương cũng không còn nữa.
"Đùng có nói sang chuyện khác, ngươi nói cho ta biết nhanh lên".
Sư nhẫn nhịn cuối cùng của hắn sắp đến cực hạn.
Nàng bây giờ rất đau, đau nhất không phải là thể xác mà là tâm hồn, nàng đã từng yêu hắn rất say đắm nhưng bây giờ lại.
Thấy nàng im lặng không trả lời, nhẫn nhịn cuối cùng đã bị phá vỡ, hắn điên cuồng lấy nhiều thanh gươm đem nó di chuyển về phía nàng mà đâm vào.
"Hộc...hộc...Thanh Vận...nếu như có kiếp sau ta thề sẽ không bao giờ yêu ngươi nũa".
'Phụt'
Máu từ trong miệng nàng phun ra, ý thức dần dần mơ hồ không còn súc lực nào nữa, nàng lặng lẽ nhắm mắt xuôi tay.
'Hộc...hộc'
Lại là giấc mơ đó, nó đã lặp đi lặp lại mấy lần rồi nhưng mỗi khi thức dậy chỉ nhớ dược chút ít còn bao nhiêu là không nhớ gì cả.
Cái gì ươn ướt trên mặt thế, Tử Hà tò mò lấy tay chạm nhẹ vào khuôn mặt.
Nước mắt!!
Tại sao mình lại khóc, vì giấc mơ đó sao, nhưng cảm giác khung cảnh trong giấc mơ đó rất quen thuộc giống như trước kia đã từng trải qua vậy.
'Cạch' - Tiếng mở cửa phòng vang lên.
"Tiểu Hà sao con ngồi đó thất thần thế, xuống đây nhanh lên hôm nay con có nhiệm vụ mới".
Nghe ba từ 'nhiệm vụ mới' lòng Tử Hà vui vẻ hẳn lên quên đi chuyện mình khóc hồi nãy.
"Vâng".
Bởi Tử Hà chính là hàng ma sư chuyên đi phong ấn linh hồn của quỷ dữ, bắt những cô hồn sắp thành dã quỷ muốn làm hại con người mà đi đầu thai.
"Sư phụ người nói nhiệm vụ mói hôm nay là gì thế".
Thật tò mò không biết nhiệm vụ lần này là bắt ma hay bắt quỷ thế.
"Có ai như con không đi bắt ma, quỷ mà trông con rất vui vẻ".
Đây là sư phụ cô - Phi Thiên, hắn có một cái tên rất đẹp. Cô từ nhỏ sống ở cô nhi viện được sư phụ đem về nuôi lúc bảy tuổi, hắn chỉ dạy cho cô rất nhiều thứ, lần đầu theo hắn đi thu phục ma cô khá là sợ hãi lâu dần nhỉn quài riết rồi chai không còn sợ nữa mà chuyển sang thích thú.
Điểm kỳ lạ là sư phụ không bao giờ già đi theo thời gian, khuôn mặt tinh xảo không tì vết mái tóc đen dài như thác nước đang xõa xuống, một vài lọn tóc bám trên khuôn mặt tinh xảo kia, đôi mắt đen sắc bén lạnh lùng sâu không thấy đáy, sóng mũi cao, đôi môi đỏ mọng trông rất đẹp. Dung mạo sư phụ nói chung rất yêu nghiệt, nếu là nữ nhân chắc chắn trầm luân không thoát ra được còn nam nhân phải ghen tị vói nét đẹp này.
Mỹ nam thì mỹ nam nhưng tính tình sư phụ lại rất kỳ quái, bất kỳ nam nhân nào lại gần cô điều bị đuổi như đuổi tà bởi vậy cô năm nay hai mươi lăm tuổi mà chẳng có mỗi mối tình đầu nào cả.
"Cốc,cốc" - Nghe tiếng gõ cửa Tử Hà mừng rỡ trong lòng.
"Mời vào"
Cửa dần được hé mở, một giọng nói ấp úng lọt vào tai cô: "Đây...đây... có phải là nơi ở của hàng ma sư không".
Tử Hà lập tức nhìn về phía tiếng nói, thấy một chàng trai đang đứng ở cửa, khuôn mặt hện lên vài tia lo lắng.
"Đúng vậy, anh đến đúng chỗ rồi"
"Thật mừng quá" - Chàng trai kia nghe vậy liền rưng rưng nước mắt.
"Anh vào ngồi đi vừa uống trà vừa kể cho cho chúng tôi nghe xem có chuyện gì".
Tử Hà tính tiến lại dẫn chàng trai ấy vào thì bị sư phụ nắm kéo lại, hắn ở phía sau lưng cô lạnh giọng lên tiếng:
"Anh ngồi hoặc đứng chọn một trong hai, nếu không có việc gì thì ra khỏi đây chúng tôi không tiễn".
"Sư phụ"
Tử Hà xoay người lấy tay bịt miệng sư phụ lại, sau đó quay đầu nhìn anh ta nở một nụ cười ngượng ngùng.
"Ha ha, sư phụ tôi nói đùa thôi anh vào ngồi đi".
Phi Thiên 'hừ' một tiếng sau đó nhấc chân tiến về cái bàn gần đó mà ngối, anh ta cũng đi theo.
Tử Hà rót một tách trà nóng mới pha mời khách.
"Cảm ơn"
Chàng trai nhận tách trà trong tay cô uống một ngụm xong cao giọng nói:
"Tôi tên Lý Phùng - tôi có làm quen với một cô gái, chúng tôi quen nhau được hai năm rồi chẳng biết có chuyện gì mà vào hai tuần trước tính cách của cô ấy thay đổi hoàn toàn, cô ấy trước kia rất hiền lành bây giò lại càng trở nên hung hăng hơn, cô ấy nói không cần gọi hỏi thăm cho cô ấy nũa kể từ đó tôi dù cho có gọi cỡ nào cũng không liên lạc được"
Anh ta dừng lại ánh mắt đượm buồn nhìn về nơi xa xăm ngoài cửa sổ.
"Vào một tuần trước vì quá lo lắng nên tôi đã đến khu nhà của cô ấy, nhưng khi bước vào trước cổng nhà trông rất âm u đáng sợ, tôi hơi lo sợ mở cửa tiến vào nhà, mùi thôi thối xộc thẳng vào mũi tôi trong nhà thì tối om chỉ có một căn phòng có ánh sáng nhỏ chiếu qua khe cửa đã được hé mở, tôi lấy hết can đảm tiến về phía đó càng tiến gần mùi thôi thối càng nồng, tôi bất giác mở cửa ra thì thấy xác người chết đang bị phân hủy vì quá sơ hãi nên tôi đã chạy thật nhanh ra ngoài"
"Vậy còn bạn gái anh đâu không có ở nhà hả"
"Tôi cũng không biết cô ấy đâu nữa, sau lần đó cảnh tượng kinh khủng ấy cứ ám ảnh tôi, tôi bây giờ rất hoảng loạn"
Lý Phùng bất chợt đứng dậy cúi khom người, thành khẩn nói:
"Cầu xin hai người hãy giúp tôi cho dù hai người muốn cái gì tôi cũng đưa hết."
"Anh đứng dậy đi, nhiệm vụ này tôi đồng ý còn việc chúng tôi muốn gì thì sau khi hoàn thành xong tôi mới nói" - Phi Thiên vẫn cứ ngồi đó thản nhiên nói.
"Cảm...ơn" - Lý Phùng ngập ngừng nhìn sư phụ: "Khi...khi...nào mới bắt đầu"
"Tám giờ tối nay anh lại đây dẫn chúng tôi đến nhà bạn gái anh xem tình hình"
"Vâng" Lý Phùng vui mừng gật đầu.
"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp anh mà, anh đừng có lo lắng" - Tử Hà cười cười với anh ta.
"Nếu như đã xong rồi thì mời về cho tối nay hãy quay lại, chúng tôi cần phải ăn cơm"
"Sư phụ" - Tử Hà mặt nhăn thành một đống lên tiếng nói với Phi Thiên.
Sư phụ thật sự có biết 'khách hàng là thượng đế' không vậy, gặp ai cũng đuổi hết bảo sao dạo gần đây trong quán khá là ế không có cọc sinh ý nào cả.
"Tôi xin phép đi" - Nói xong Lý Phùng xoay người bước đi ra.
Tử Hà nhìn theo bóng dáng anh ta đi khuất dần sau cánh cửa thầm thở dài.
"Sư phụ, ngươi thật sự có biết 'khách hàng là thượng đế' không mà sao người gặp ai cũng đuổi vậy" - Tử Hà quay sang bực mình nói.
"Thượng đế....tối cao...con của người ...ta đã từng..." - Phi Thiên nghe vậy hơi thất thần lẩm nhẩm trong miệng nói gì đó.