Chương 9: Bị trúng đạn

"Thằng nhóc, vừa mới to mồm lắm mà, sao giờ im như cún vậy?"

Đầu trọc cười khẩy nói, khinh miệt nhìn về kính, lúc này Trương Tuấn ngồi ở phía sau đã bị bốn tên xăm trổ to lớn kẹp lại, bộ dáng an phận tùy người xử trí.

Đám đàn em cũng trừng mắt nhìn Trương Tuấn, cười nói nịnh bợ.

"Dám hỗn láo với anh Lương, mày chuẩn bị ăn đủ con ạ."

"Anh Lương là bá chủ cái đất Hà Nội này, đẹp trai phong độ, người gặp người thích.."

"Hừ, chỉ là thằng sinh viên chân yếu tay mềm, ai cho mày dũng khí đó."

"Một lát, tao đấm mày không trượt phát nào."

...

Chiếc xe Passat hung hăng tiến vào một công trường đang xây dựng dở, phanh lại, bụi đất bắn tung tóe.

Cả đám người lục tục bước xuống.

"Dẫn nó vào, anh đi đái cái."

Đầu trọc ra lệnh, rít vội hơi thuốc quăng đi, đoạn đi loanh quanh tìm một cái góc khuất để giải quyết.

Trương Tuấn bị mấy anh xăm trổ đẹp trai hộ tống, hồn nhiên không có chút giác ngộ nguy hiểm nào. Nhìn bộ dáng thoải mái của hắn, người không biết còn tưởng rằng đại gia và đám vệ sĩ đây.

"Anh Vĩ, bọn em dẫn nó đến rồi."

Đoàn người đi vào một căn phòng, một tên xăm trổ tiến lên, cung kính nói với một người đang ngồi quay lưng ở chiếc bàn trước mặt.

Tên kia hơi ngửa cổ về phía sau, hai tay dang rộng hưởng thụ, trong miệng gầm gừ không rõ, mấy giây sau hắn thở dốc ra, mệt mỏi gật gật đầu.

Hắn kéo quần đứng dậy, chỉnh chu một chút trang phục, quay người lại cười nhếch mép, phía sau một em gái cũng đứng lên, sắc mặt ửng đỏ, trong miệng ngậm lấy gì đó rồi đi ra ngoài.

Trương Tuấn nhận ra thằng kia, quả nhiên chính là Phạm Quốc Vĩ.

Hắn nhàn nhạt lên tiếng.

"Tìm tao làm gì, nhóc?"

Phạm Quốc Vĩ lạnh lẽo nhìn, đột nhiên cười phá lên, trong mắt khinh bỉ không hề che giấu.

"Haha, tụi mày nghe gì không!"

Đám đàn em cũng nhanh chóng phụ họa, vặn nắm đấm kêu răng rắc.

"Vẫn bố láo nhể, quả nhiên không biết hối cải."

"Láo với anh Vĩ là mày chán sống rồi con ạ."

"Bây giờ mày có quỳ xuống cầu xin thì cũng đã muộn."

Phạm Quốc Vĩ phất tay để đám đàn em im lặng, hắn tiến đến trước mặt Trương Tuấn, kiêu ngạo nói.

"Một thằng tỉnh lẻ như mày, dám không biết thân biết phận như vậy. Em Linh là cái loại mà thằng nông thôn như mày có thể mơ tưởng đến sao.."

Bép.

Không đợi Phạm Quốc Vĩ nói hết, Trương Tuấn đột nhiên vung tay tát mạnh lên mặt, xung kích bất ngờ khiến hắn choáng váng, một dấu tay đỏ rực hiện lên trên má.

"Ơ đ-t."

Bép bép bép.

Trương Tuấn sấn tới, một tay bắt lấy cổ Phạm Quốc Vĩ, một tay tiếp tục tát mạnh liên tiếp vào mặt hắn. Hai bên má hắn rất nhanh in đầy dấu tay, cả gương mặt đỏ rực, máu miệng máu mũi phun trào.

"Đ-t mẹ, con chó này."

"Lên, đập nó."

Đám đàn em lúc này mới hoàn hồn, căm tức gào thét, vội vã xông lên muốn hộ giá.

Bốn phương tám hướng đầy trời nắm đấm lao tới, khí thế rất đủ, đáng tiếc tốc độ quá chậm. Trương Tuấn không thèm tránh né, hắn giật cơ thể Phạm Quốc Vĩ trở lại, lấy hắn làm khiên thịt.

Bộp bộp.

"Á á.. Con mẹ nó, bọn ngu này."

Phạm Quốc Vĩ toàn thân đau nhức, thảm thiết kêu gào, muốn vùng vẫy thoát ra nhưng không được. Bàn tay Trương Tuấn như một cái kìm sắt kẹp chặt lấy cổ hắn, khiến hắn vô cùng khó thở.

Trương Tuấn bắt lấy thời cơ, bắp chân phát lực, đá liên tiếp vào ngực mấy tên , tốc độ vô cùng nhanh chóng. Những âm thanh bạo hưởng bộp bộp truyền đến, tên nào tên nấy bay ngược ra, ôm ngực nằm la liệt trên đất.

Còn có một số thằng vác côn sắt gậy gỗ lao đến, Trương Tuấn dễ dàng né tránh, đoạn không khách khí tung ra liên tiếp những đòn chọc mắt đặc trưng của Triệt Quyền đạo.

Đòn thế nhanh mạnh hiểm, cánh tay của hắn chọc liên tục như gà mổ thóc, từng thằng đau đớn gục xuống ôm mắt, buông lỏng hết vũ khí ra.

Rất nhanh, hơn mười thanh niên xăm trổ chiến bại thê thảm, trong phòng những tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Phạm Quốc Vĩ quên hết đau đớn, trố mắt mà nhìn, tròng mắt mang theo hoảng sợ.

"Mày...mày..."

Trương Tuấn nhổ toẹt một bãi nước miếng vào mặt hắn, không cảm xúc nói.

"Tao đã nói, đừng có chọc tao rồi mà."

Nghĩ đến, bản thân nếu là một người bình thường, tình thế hôm nay có thể nói là vô cùng nguy hiểm, nên hắn rất không kiêng nể.

Phạm Quốc Vĩ vừa đau đớn vừa nhục nhã, rất muốn dũng cảm quyết tử một phen, nhưng nhìn đến gương mặt lạnh lẽo của kẻ đối diện, bất giác mềm nhũn.

"Mày.. hộc hộc.. Tao sai rồi.. mày thả tao ra.. "

"Muốn tao thả mày cũng được, đưa tiền bồi thường đây!"

"Bồi..bồi thường gì?"

"Phí tổn thất tinh thần, phí di chuyển, phí hoạt động tay chân, phí mua mạng của mày..."

"Bao nhiêu.."

"Có nhiêu nôn ra hết."

Trương Tuấn hung hăng bắt chẹt, hắn cũng không thực sự muốn giết người, dù sao sinh hoạt gần hai mươi năm dưới niên đại hòa bình, không thể động một chút là giết giết như trong mấy bộ truyện kia được.

Bỗng nhiên, da đầu Trương Tuấn tê dại, một cảm giác nguy hiểm cực độ truyền đến, hắn vội phát lực nhảy đi, núp ra phía sau cái bàn.

"Đoàng"

Một tiếng súng đột ngột vang lên.

Ngoài cửa, đầu trọc kia không biết lúc nào đã trở lại, trong tay cầm một khẩu súng ngắn, nòng súng đen xì như muốn hút hết những linh hồn lạc lõng vào sâu bên trong nó.

Phát hiện bắn không trúng đích, hắn không tự chủ được hai tay nắm chặt, dáo dác nhìn vào.

"Bắn. bắn nó.."

Phạm Quốc Vĩ như thấy được ngọn cỏ cứu tinh, vội vã la hét.

Trương Tuấn lúc này, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm.

Hắn không ngờ được, một đám giang hồ chuyên đòi nợ thuê, đối phó một tên sinh viên trong tay còn mang theo súng, điều này thật con mẹ nó quá mức vô lý.

Nói đến, tên đầu trọc kia lúc nãy đi giải quyết xong trở lại, nghe tiếng bộp bộp đấm đá, hắn còn tưởng rằng đám đàn em bên trong đang hung hăng dạy dỗ Trương Tuấn một phen đây. Cho tới khi liếc mắt nhìn vào, nhìn Trương Tuấn tả xung hữu đột, hắn mới hoảng hốt chạy trở lại xe, lấy ra khẩu súng mua lậu được từ biên giới...

"Thằng ngu này, bắn , bắn chết mẹ nó đi..."

Phạm Quốc Vĩ lật đật bò ra ngoài, trong miệng tiếp tục ra lệnh, hắn lúc này chỉ muốn giết chết thằng nhãi hung ác kia, thả ra một ngụm ác khí.

Đầu trọc căm tức, nhưng nghĩ đến sự ác độc của thằng cha nó, liền không nói gì, bạo dạn đi vào.

Đột nhiên, một cây côn sắt xé gió lao tới, rất nhanh rất mạnh, hắn không kịp né tránh, ăn ngay một phát vào đầu ngất đi.

Cả người không tự chủ ngã xuống, súng trong tay liền rơi ra đất.

Trương Tuấn nghe thấy âm thanh trầm thấp truyền đến, biết đã đắc thủ, liền lồm cồm đứng dậy.

Bỗng hắn sững sờ, chỉ thấy Phạm Quốc Vĩ đã nhặt lên khẩu súng, hung ác nhìn mình. Cả người Trương Tuấn giật thót, vội ngả xuống né tránh dưới bàn.

"Đoàng đoàng đoàng"

Phạm Quốc Vĩ nhe răng nã đạn, bóp cò liên hồi, đột nhiên tiếng kêu 'trắc trắc' vang lên, hắn bực tức nhìn lại, súng đã hết đạn.

Nghe thấy bên trong tên kia phát ra tiếng rên rỉ, tựa hồ chưa chết, Phạm Quốc Vĩ chột dạ, vội vã chật vật rời đi.

Trương Tuấn lúc này mệt mỏi dựa vào tường, may mắn tránh né hết mọi chỗ hiểm, nhưng bả vai dính một viên đạn, đau đớn không nói nên lời.

Cả người bắt đầu đổ máu, ướt đẫm, hắn cố vận dụng Đại mộng đế kinh để khiến bản thân thoải mái hơn.

Đáng tiếc tu vi còn thấp, cầm cự một lúc, Trương Tuấn mê man ngất đi, trong mơ hồ hắn nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.