Trong phòng họp.
Bên dưới chín tên đội viên ngồi thành hai hàng, ánh mắt tràn ngập hứng thú nhìn lên phía trên, nơi Archie và Trương Tuấn đang đứng sóng vai.
Archie đợi cho tất cả yên vị, bắt đầu nói chuyện.
"Giới thiệu với mọi người, đây là Trương Tuấn, tuyển thủ đường giữa sẽ tham gia VNI Telecom."
Dứt lời, hắn cười cười nói tiếp.
"Tin chắc mọi người ai cũng chưa nghe qua tên cậu ta, nhưng nếu nhắc đến Tuấn Tiền Tỉ, chắc hẳn có người sẽcó chút ấn tượng.."
Phía dưới một tên tuyển thủ nghe rõ kinh ngạc, đột nhiên thốt lên.
"Gì cơ, Tuấn Tiền Tỉ , thật á?"
Bộ dáng của hắn khiến một thanh niên bên cạnh nghi hoặc.
"Anh biết à?"
"Ừ, mấy ngày trước anh đánh rank gặp, bị hành thê thảm."
"Đánh rank?"
"Đúng thế, hôm qua lại gặp chung team, cậu ta hành tên Doinb của FunPlus Phoenix ra bã. Anh cũng muốn bớt chút thời gian xem cậu ta livestream xem sao nhưng bận train team quá.."
Nói xong, hắn cười cười hướng lên trên kia, vẫy tay chào.
"Hello Tuấn Tiền Tỉ, không ngờ lại gặp cậu ở đây, nhớ tôi không?"
Trương Tuấn cười cười, đương nhiên éo nhớ.
"Anh là ai?"
"Tôi là Darkseid, hôm qua chơi Jarvan cùng team cậu, trận gặp Doinb ấy."
"Ồ."
Trương Tuấn tựa hồ có chút ấn tượng, tên này chơi khá thông minh và hiểu ý đây mà, là một cái đồng đội tốt.
Lục tục lại có các tuyển thủ lên tiếng chào hỏi, thái độ đều rất thân thiện, đơn giản bởi màn trình diễn lúc nãy của Trương Tuấn đã thuyết phục hết tất cả bọn hắn rồi.
Chỉ có duy nhất Andrei, trong mắt hắn ẩn chứa khó chịu.
Hắn lúc này là người đi mid duy nhất trong đội, bây giờ tự nhiên lòi đâu ra một tên tranh chấp vị trí với mình, hơn nữa màn ra mắt hắn lại đạp lên mình để nổi bật, cho nên đương nhiên không vui.
Tuy nhiên, thủ tục thì vẫn phải làm, Andrei đứng lên cụt lủn một câu.
"Andrei."
Nói xong liền ngồi xuống.
Thấy hắn tháii độ như vậy, Trương Tuấn trong lòng sinh ra chán ghét.
Một con gà, đã xấu trai lại bày ra cái bộ mặt thối ấy, hơn nữa tính khí hung hăng tựa như ai cũng thiếu nợ hắn không bằng.
Tốt, tốt lắm.
Trẫm còn chưa tính sổ ban nãy, dám chửi ầm lên lúc trẫm đang chơi game đây.
Rốt cuộc miễn cưỡng gom góp đủ 10 thành viên, Archie lúc này tỏ ý muốn chia ra thành hai đội đối kháng, để kiểm tra trình độ của mấy tên khác nữa, cùng với xem biểu hiện Trương Tuấn.
Trương Tuấn trong lòng đã có ý tưởng, hắn liền thoải mái đồng ý.
Sau đó.
Không có chút huyền niệm gì, Trương Tuấn bằng vào kỹ năng hoàn mỹ, thao tác thần tốc, lãnh đạo tài tình dễ dàng nổi bật trong mười tên tuyển thủ, minh chứng rõ rệt cho câu hạc giữa bầy gà.
Tất cả tuyển thủ lẫn Archie đều phát hiện một sự thật, Trương Tuấn đã ở một đẳng cấp khác biệt hẳn so với phần còn lại, giống như thách đấu gặp phải đồng đoàn, chơi hoàn toàn trên cơ.
Dù cho mỗi trận thành viên trong đội đều sẽ luân phiên, nhưng đội nào có hắn sẽ đều giành được thắng lợi chung cuộc.
Chỉ có một kẻ duy nhất luôn phải đối đầu với Trương Tuấn, chính là Andrei, bởi cả hai đều là tuyển thủ đường giữa, nên hắn trận nào cũng bị Trương Tuấn chà đạp không ngóc đầu lên nổi.
"Kém quá, thế này cũng được thi đấu chuyên nghiệp à."
Lại kết thúc một ván đấu, nhìn xem màn hình hiện ra dòng chữ VICTORY xanh nhạt, Trương Tuấn tỏ vẻ chán ghét nói, khiến Andrei giận tím mặt.
"Đjt con mẹ mày, thắng thì thắng đi, sỉ nhục tao cái l/ồ/n à?"
Mấy trận đấu thảm hại khuất nghẹn vô cùng, khiến hắn không kiềm chế được lời nói, há miệng lại chửi bậy.
Thật ra trình độ của Andrei rất cao, dù gì thì hắn cũng đã thi đấu chuyên nghiệp một thời gian rồi mà.
Tuy nhiên, so sánh thì vẫn phải xem là so với ai.
Nếu so sánh với quái vật top thế giới như Rookie hay Trương Tuấn, thì Andrei đúng là vẫn còn thiếu chút, hay nói trắng ra là hắn không đủ tuổi.
Trương Tuấn cười khẩy, đứng lên khỏi ghế, đi sang xách cổ Andrei lên, khiến hắn hoảng hốt lắp bắp.
"Mày, mày định làm gì?"
Archie cũng vội vã tiến lên can ngăn, nhưng bị Trương Tuấn nhẹ nhàng đẩy ra.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, Tuấn, có gì từ từ nói.."
Bép.
Trương Tuấn không thèm để ý, một cú tát mạnh vung lên, mấy cái răng cửa Andrei bay lộn xộn theo gió.
"Đánh ngu thì câm mồm, thích sủa không?"
"Mày..."
Bép.
"Bị một thằng vô danh hành hạ, nhục không?"
"....."
Andrei đỏ mắt, còn chưa nói được gì thì lại một cái tát đánh tới.
Bép.
"Người như cái que đừng bố láo bố toét, không thì không có răng mà ăn cháo đâu con."
Ba cái tát giáng xuống, gương mặt Andrei đỏ rực, khóe miệng trào ra máu tươi, lúc này Trương Tuấn mới thả hắn xuống, phủi phủi tay.
Đám tuyển thủ ngây người đứng nhìn, có chút kinh sợ, nhưng nội tâm lại có chút hả hê.
Bình thường thằng ôn con này luôn luôn kiêu ngạo hống hách, rốt cuộc đã bị nghiệp quật.
Archie nhìn xem tràng cảnh, cười khổ.
"Trương Tuấn, sao chú lại nặng tay như vậy, chú làm thế này bầu không khí trong team..."
Dừng.
Trương Tuấn đưa tay cắt ngang lời hắn nói, lạnh nhạt trả lời.
"Không khí trong team, tôi không quan tâm. Bây giờ chọn đi, tôi hoặc thằng này."
Thái độ quyết tuyệt của hắn khiến Archie kinh ngạc.
"Cái gì?"
"Một thằng ngu lại bố láo như vậy, tôi không muốn làm đồng đội. Chọn đi."
Trương Tuấn lại kiên quyết không lưu tình nói, khiến Archie cứng người.
Tính cách Archie khá mềm yếu, nên đối với những vấn đề chọn hay bỏ như thế này, hắn rất hay do dự.
Thú thật, nếu phải lựa chọn, hắn đương nhiên sẽ chọn Trương Tuấn, không chỉ bởi trình độ chuyên môn, mà hắn cũng không ưa gì Andrei.
Nhưng, việc không đơn giản như vậy.
Một team hoàn chỉnh luôn cần một đội 5 người dự bị có trình độ chuyên môn cao, để tiến hành thi đấu tập luyện, thử chiến thuật mới, hoặc thay thế lúc tuyển thủ chính thức gặp vấn đề.
Bây giờ sa thải Andrei, không tìm được người thay thế kịp, cấp trên trách cứ, cái này khiến hắn phải làm sao.
Đúng rồi, cấp trên.
Không quyết được, thì xin ý kiến lãnh đạo a.
"Nhanh nào!"
Trương Tuấn lạnh lùng nói.
Đột nhiên, chuông điện thoại Archie vang lên, hắn vội vã lấy ra, nhìn rõ tên người gọi liền vội quẹt ngang đồng ý, trong lòng thầm hô may mắn.
Gọi quá đúng lúc.
"Giám đốc Ninh."
Archie kính cẩn chào, bên kia giọng điệu lạnh nhạt của Ninh Ngọc Lan vang lên.
"Mọi việc tôi đã thấy rõ, cứ làm theo ý cậu ta."
"Vâng."
"Còn nữa, sau này hết thảy lấy lời nói của cậu ta làm chủ."
"Vâng."
Dù cái hiểu cái không, nhưng nghĩ đến trong phòng có Camera, Ninh Ngọc Lan hẳn đang theo dõi, Archie liền lạnh nhạt nhìn sang Andrei, tuyên bố án tử.
"Andrei, cậu bị sa thải."
.
Thiếu người, việc tập luyện đối kháng không thể tiếp tục, dù là như vậy, nhưng đội hình chính thức cũng đã dần dần hoàn thành, trọn vẹn năm người.
Trương Tuấn đường giữa, Darkseid đi rừng, Sekiro đường trên, cùng với bộ đôi xạ thủ hỗ trợ đường dưới là GunZ và Young.
"Tốt, mọi người tự luyện tập trên xếp hạng đơn đi."
Archie nói, đoạn lê lết cái thân ục ịch đi ra khỏi phòng.
Darkseid lúc này mới cười cười đi tới, khoác vai Trương Tuấn nịnh nọt.
"Hì hì, chúng ta cùng chơi xếp hạng nhé, luyện tập phối hợp rừng và đường giữa luôn."
Trong lòng hắn âm thầm hí hửng, có vị đại thần này trong đội, game là dễ, game là dễ.
"Không."
Mấy tên tuyển thủ chậm chân rủ rê, còn đang tiếc nuối, thấy Trương Tuấn lắc đầu từ chối liền thoáng chốc hả hê, âm thầm cười trộm.
Đang muốn tiến lên kiếm cơ hội, thì Trương Tuấn đã đi ra khỏi phòng, lưu lại một câu nói nhàn nhạt, tràn đầy bá khí.
"Các cậu chơi đi, tôi không cần luyện tập."
.
Lúc này đã sắp đến trưa, Trương Tuấn liền thong thả dạo vài vòng quanh công ty xem thế nào, dù sao đây là lần đầu hắn tới một nơi làm việc chuyên nghiệp và nề nếp như vậy.
Dáng dấp cao ráo săn chắc, gương mặt đẹp trai trẻ khỏe khiến hắn được mấy em gái nhân viên đánh mắt đưa tình liên tục, Trương Tuấn cũng cười xởi lởi đáp lễ, không có chút nào ngại ngùng.
"Cậu đây rồi."
Archie lúc này lắc lư cơ thể mập mạp đi đến, tựa hồ nãy giờ đang tìm hắn.
Khẽ lau lau mồ hôi nhễ nhại, hắn mới thở hổn hển nói tiếp.
"Theo tôi, giám đốc Ninh có chuyện muốn nói."
Trương Tuấn không có ý kiến, gật đầu, đoạn cất bước đi theo.
Bàn giao hắn cho một em thư ký chân dài xinh đẹp giỏi giang, Archie liền xoa xoa bụng rời đi, tựa hồ đói bụng, muốn đi kiếm đồ ăn.
Em thư ký lúc này đứng dậy, ra hiệu Trương Tuấn đi theo, đến cửa phòng giám đốc cô nàng liền nhẹ nhàng gõ cửa, cất giọng trong trẻo.
"Giám đốc Ninh, người đã đến."
Bên trong vang lên một âm thanh lạnh nhạt.
"Để cậu ta vào."
Em thư ký quay đầu nhìn nhìn Trương Tuấn một chút, đoạn mở cửa ra, đợi hắn đi vào cô nàng mới đóng cửa lại, trở về vị trí làm việc của mình.
Trương Tuấn có chút tò mò, vị giám đốc xinh đẹp này cần gặp hắn làm gì a.
"Cậu ngồi đi."
Ninh Ngọc Lan ra hiệu cho Trương Tuấn ngồi xuống, ánh mắt thâm thúy quan sát hắn.
Xương cốt rắn chắc, bước chân gọn gàng, vững chãi, toàn thân mơ hồ phát ra khí thế.
Không sai, là một tu luyện giả.
"Chị gọi tôi có việc gì vậy?
Ngồi xuống ghế sô pha, đánh giá một chút văn phòng, Trương Tuấn liền hỏi.
Thấy nàng ta nhìn chằm chằm mình, trong lòng hắn không khỏi có chút lâng lâng tự kỷ.
Quả nhiên, bản thân chính là soái ca, nhanh như vậy mà tổng giám đốc xinh đẹp đã để ý đến rồi, còn lộ liễu như vậy, không thèm che giấu.
Là nên ỡm ờ một chút, hay dứt khoát hiến thân đây, thật khó xử a.
Ninh Ngọc Lan đương nhiên không biết những ý nghĩ vẩn vơ của hắn, cô nàng lạnh nhạt nói.
"Giải đấu MSI lần này, đối với tôi, là một sự kiện quan trọng, hi vọng cậu không nên khiến tôi thất vọng."
"Ừ."
"Những chuyện như vừa rồi, mong cậu cố gắng kiềm chế."
"Ừ."
Thấy thái độ hắn cợt nhả, không xem ra gì, chỉ ngắm nhìn mình, Ninh Ngọc Lan hơi chút bực bội.
"Cậu Trương Tuấn, tôi biết cậu có tài, nhưng mong cậu hãy hành xử chuyên nghiệp một chút. Nếu cậu có thể giúp VNI Telecom đạt thành tích cao, tôi sẽ có ban thưởng hậu hĩnh."
"Chị nói xong chưa?"
Trương Tuấn đột nhiên hỏi, khiến Ninh Ngọc Lan ngẩn người không hiểu, bản năng trả lời.
"Rồi."
"Vậy chào chị, tôi đi trước."
Nói đoạn, Trương Tuấn đứng dậy, nhàn nhã đi ra cửa phòng.
Nghĩ ra gì đó, hắn liền quay đầu, nhếch môi, nở một nụ cười tự tin rạng rỡ.
"Chị yên tâm, VNI Telecom sẽ vô địch. Tôi rất muốn xem, nếu như vô địch, thì phần thưởng hậu hĩnh của chị sẽ là như thế nào?"
.
.
///
Cầu like chương, cầu kp