Trương Tuấn dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Lâm Mỹ Ngọc một hồi lâu, cho đến khi cô nàng nổi da gà, hắn mới cầm lấy cục phấn, bắt đầu tiến đến cạnh bảng.
"Cô Lâm, em luôn rất yêu quý và tôn trọng cô, không ngờ trong lòng cô em lại như vậy.."
Trương Tuấn buồn rầu nói, cục phấn trong tay bắt đầu ngao du trên mặt bảng, uốn lượn mềm mại, trôi chảy như nước, cơ hồ không có một khắc nào dừng lại.
Rất nhanh, trên bảng đã hiện ra từng cái chi tiết, xinh đẹp sống động.
Đôi mắt phong tình, cánh mũi dọc dừa, cặp môi căng mọng, gương mặt Lâm Mỹ Ngọc hoàn hảo được tô vẽ ra, vô cùng xinh đẹp, tràn đầy thần thái. Dù cho chỉ là vài nét phấn đen trắng, nhưng quả thật rất giống như một mỹ nữ chân thực trong tranh.
Lâm Mỹ Ngọc sững sờ nhìn một hồi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Đột nhiên thấy Trương Tuấn dừng động tác lại, buồn bã nhìn mình rồi đi ra khỏi lớp, trong lòng nàng không khỏi đau xót.
Tài năng như vậy, bút pháp xuất sắc như thế, còn nói cái gì gian lận sao? Hóa ra, bản thân vậy mà đã vu oan một học sinh xuất sắc như thế!
"Trương Tuấn."
Lâm Mỹ Ngọc vội vã gọi lại, nhưng Trương Tuấn chân không dừng bước.
Hắn lưu lại cho đoàn người một bóng lưng tiêu điều, khiến người thương tiếc, cho đến khi đi ngang qua một góc khuất, trên gương mặt hắn rốt cuộc nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Vừa thu hoạch được một đợt điểm ngưỡng mộ, vừa có thể lưu lại trong lòng cô Lâm một ấn tượng, còn hẹn được em Linh một bữa cơm, nhất tiễn hạ tam điêu a.
Không sai.
Cả lớp học bị Trương Tuấn kỹ năng vẽ chấn phục, nhao nhao cấp cho hắn gần hai trăm điểm ngưỡng mộ, cùng một ít tia tín ngưỡng lực, khiến hắn âm thầm cảm thán.
Quả nhiên, nhiều người lực lượng lớn.
"Hmm, còn có cớ ngang nhiên cúp tiết, mình phục mình vãi. Mà đi làm bát phở đã, đói vl."
Sáng sớm dậy muộn, Trương Tuấn trực tiếp lên lớp, chưa ăn uống gì, trong bụng đã hung hăng biểu tình. Hắn lấy chiếc xe Dream tàu của mình ra từ trong bãi, bắt đầu đi lượn vi vu Hà Nội, tìm một chỗ ăn ngon.
Vừa lấp đầy bụng, vừa để hung hăng chúc mừng cho bản thân, cuộc sống rốt cuộc bước sang trang mới.
Chén xong hai bát phở bò to bự đầy ắp và năm sáu cái quẩy, Trương Tuấn thỏa mãn ngồi xoa xoa bụng. Từ khi sử dụng tẩy tủy đan xong, cơ thể hắn khả năng hấp thu và tiêu hóa năng lượng mạnh hơn, khiến hắn ăn ngon nhưng cũng khiến hắn âm thầm lo lắng.
Chỉ là mỗi bữa sáng đã tốn thế này, tiền tiêu vặt xem ra không đủ a.
Ngồi bên lề đường, nhâm nhi một cốc trà đá, trong miệng ngậm lấy tăm xỉa răng, Trương Tuấn trầm tư suy nghĩ.
Tiền, thân là một cái người có hệ thống, còn phải ngửa tay xin cha mẹ, quả thực là một nỗi ô nhục, nên bản thân sẽ phải tự đi kiếm. Nhưng mà trước mắt, nên tìm thuê một cái nhà trọ ở riêng, ở chung với ba tên kia, thật không thoải mái.
.
Hà Nội đất chật người đông, không thiếu nhất chính là nhà trọ. Trương Tuấn tìm tòi một vòng quanh trường đại học, rất nhanh tìm đến một chỗ thuê trọ thích hợp.
Khu nhà trọ này nằm bên trong ngõ, gồm có bốn tầng lầu, tiền thuê phòng chỉ có triệu rưỡi một tháng, giá điện nước đều phù hợp, hơn nữa còn không chung chủ.
Trương Tuấn lên phòng xem xét một hồi, cảm thấy hài lòng, hắn vui vẻ ký kết hợp đồng thuê nhà với ông chủ.
"Cháu may mắn đấy, phòng này vừa vặn có người mới chuyển đi, thế mà cháu đúng lúc đến."
"Có gì mà may mắn hả chú?"
"Hehe, khu này thuê trọ toàn là nữ thôi, tại bên cạnh có cái trường y. Cháu biết mà, trai trường lái gái trường y, con gái nơi này đều rất bạo nha, hehe.."
Ông chủ hèn mọn nói, nghe mà Trương Tuấn cũng vui lây. Dù hắn chẳng ham hố gì mấy, nhưng thuê phòng cạnh mấy em gái sinh viên mơn mởn đương nhiên còn tốt gấp vạn lần cùng mấy tên đực rựa nhạt nhẽo.
Cầm lấy chìa khóa xong, Trương Tuấn bèn trở lại ký túc xá, chậm rãi thu thập đồ đạc.
"Thằng Tuấn ghê thật, một phát nổi tiếng luôn."
"Mà nó ngu vl, trước giờ cứ giấu nghề làm lìn gì không biết, không thì mấy bài kia đều được cao điểm nhất lớp."
"Đúng đúng, lấy cái học bổng không chịu, đua đòi làm chủ tịch.."
"Ủa, Tuấn, mày dọn đồ làm gì thế?"
Ba tên bạn vừa nói chuyện vừa về phòng, thấy Trương Tuấn sắp xếp hết đồ đạc liền tò mò hỏi.
"Tao chuyển phòng ấy mà."
"Hả, sao lại chuyển. Mày chuyển đi đâu?"
"Thuê trọ bên ngoài. Được rồi, tao đi đây, có gì nhắn tin qua điện thoại.."
Trương Tuấn cười nhạt nói, đoạn xách hành lý rời đi. Hắn cũng không muốn nhờ ba tên kia giúp mang đồ đạc, một mặt không muốn nhờ vả, mặt khác hắn bây giờ thể chất đã phát sinh biến hóa lớn, chỉ là chút việc này còn không làm khó được hắn.
Thật vất vả một hồi, kéo đống hành lý về tới phòng trọ, Trương Tuấn mệt mỏi lau mồ hôi. Cũng không thèm sắp xếp đồ đạc gì đó, Trương Tuấn trải ra cái chiếu, đoạn đặt gối lên, cơ thể rã rời ngã xuống, rất nhanh chìm vào trong mộng đẹp.
...
Một giấc này ngủ đến chiều, tỉnh lại Trương Tuấn tinh thần sáng láng, toàn thân trên dưới hình như cũng trở nên mạnh hơn. Hắn ngáp một hơi dài, đoạn dậy rửa mặt, bắt đầu sắp xếp đồ đạc trong phòng.
"Cốc" "Cốc"
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trương Tuấn tưởng là ông chủ lên tìm mình có việc, cứ thế mặc mỗi quần cộc chạy ra.
"Chào chú, ơ..."
Còn chưa kịp nói hết, Trương Tuấn mới phát hiện, bên ngoài không phải ông chủ nhà mà là hai em gái trẻ tuổi, tương đối xinh đẹp, hơn nữa dáng người rất tốt. Một em tóc ngắn, mặc chiếc áo phông hồng nhạt sáng mắt nhìn lấy gương mặt Trương Tuấn, đoạn dò xét lồng ngực rắn chắc, cười nói.
"Chào anh, nghe nói có bạn mới đến, nên bọn em qua đây làm quen.."
Em gái còn lại tóc dài tết hai bên, đeo kính, lén lút nhìn ngắm Trương Tuấn, gật gật đầu.
Trương Tuấn âm thầm cảm thán, quả không hổ danh gái trường y, thật sự vô cùng cởi mở, hắn đẩy rộng cửa ra cười nói.
"Vậy à, các em vào ngồi đi, đợi anh mặc cái áo chút."
Hai em gái nhanh nhẹn vào phòng, nhàm chán đánh giá, phát hiện căn phòng Trương Tuấn chưa dọp dẹp gì hết liền nói.
"Anh chuyển vào lúc nào, sao vẫn chưa dọn dẹp thế?"
"Hì, vừa mới lúc nãy, xách đồ mệt quá nên anh ngủ một giấc. Đang định dọn thì các em gõ cửa đây!"
"Thế à, mà anh tên gì vậy?"
"Anh là Trương Tuấn, học đại học Mỹ Thuật năm nhất. Còn các em?"
"Em là Nguyễn Thúy Loan, gọi em Loan là được. Còn con bé này là Trần Thị Thanh Nga, anh cứ gọi nó là Nga. Bọn em đều học năm hai trường Y Cầu Giấy bên này."
Em gái tóc ngắn nói, giới thiệu một lượt cả hai người, khiến Trương Tuấn cười khổ.
"Nói thế, hai người đều lớn tuổi hơn Tuấn mà..."
"Hihi, hơn một hai tuổi anh Tuấn vẫn cứ gọi em thoải mái, gọi thế cho nó trẻ. Đúng không Nga!"
"Ưm.."
Trương Tuấn chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu, dù sao hắn cũng mới không muốn gọi hai cô nàng này là chị.
Đoàn người náo nhiệt trò chuyện một hồi lâu, rất nhanh đã thân thiết như bạn tri kỷ lâu năm, hai cô nàng ngỏ ý giúp Trương Tuấn dọn dẹp một chút, đoạn cùng nhau đi mua đồ tổ chức tiệc tân gia.
Vừa mới chuyển phòng thì kết bạn được hai em gái vui tươi xinh đẹp, xem ra cuộc sống sinh viên sau này của mình sẽ rất thoải mái đây.
Trương Tuấn nhìn hai thân ảnh ríu ra ríu rít phía trước, tươi cười thầm nghĩ.