Kiếm tiền cái môn học vấn này, nói đơn giản thì nó rất đơn giản, nói thâm sâu thì nó cũng thâm sâu.
Bản thân là một tên cá ướp muối, chưa bao giờ ra đường tự lực kiếm ăn, Trương Tuấn từ trước đến nay chỉ kiếm tiền bằng cách tin tưởng vào sự phán đoán và may mắn của bản thân.
Hoặc để nói dễ hiểu hơn, thì chính là hắn đánh lô.
Tuy nhiên, trải qua một quãng thời gian thua nhiều thắng ít, làm bạn với mì tôm Hảo hảo thân mật, Trương Tuấn trước đây đã thề, quyết tâm không bao giờ đụng đến môn thể thao mạo hiểm này nữa.
Một hồi nằm dài suy nghĩ, hắn cho ra một phương án kiếm tiền mà hắn tự thấy khả thi và hữu hiệu nhất.
Vẽ tranh.
Trình độ hội họa của hắn bây giờ đã đạt đến cấp độ tông sư, một bức chân dung vẽ ra rất có thần vận, khả năng cao rất được người khác ưa thích.
Chỉ là, lên mạng tìm hiểu một chút, Trương Tuấn biết được hội họa trong nước không được đánh giá cao. Đám khách hàng luôn trả giá không tương xứng với công sức một tên họa sĩ bỏ ra, nên hắn muốn kiếm nhiều tiền bạc mục đích này xem ra cũng khó thực hiện được.
"Làm bảo vệ lương tháng bao nhiêu nhỉ, xem nào, năm triệu, ít quá.."
"Phụ hồ bốc vác, khụ, hay là thôi đi."
"Ăn trộm ăn cướp, ân, cái này rất có tiền đồ."
Lại nằm nghĩ vẩn vơ một hồi, Trương Tuấn bi ai phát hiện, hắn không cảm thấy vừa ý với cái nghề nghiệp nào.
"Kệ, đi ăn đã."
Trong bụng bắt đầu đói cồn cào, Trương Tuấn ngồi dậy vươn vai, vặn vẹo vài động tác rồi mặc quần áo, dự định lết ra đường kiếm một cái hàng ăn.
Đi đến cầu thang, phía trên hai em gái lúc này cũng bước xuống, thấy hắn liền cười chào hỏi.
"Chào anh."
"Anh Tuấn, đi đâu thế?"
Trương Tuấn nhìn qua hai cô nàng này, nhận ra, đây đều là người quen.
Em gái tóc ngắn ăn mặc thoải mái tên Loan, còn bên cạnh tóc dài đeo kính có chút e lệ, tên là Nga. Hai cô nàng này là những người đầu tiên kết bạn với hắn ở khu trọ mới, còn nhiệt tình giúp hắn dọn dẹp phòng một hồi đây mà.
Hắn gật đầu chào lại, đoạn trả lời.
"À, chào hai người, anh đi ăn."
"Thế ạ. Anh hẹn ai ăn cùng à?"
"Không, anh đi một mình."
"Thế đi làm gì cho chán, phòng bọn em cũng chưa nấu cơm, bọn em đang chuẩn bị đi chợ mua đồ ăn đây, hay anh ăn cùng bọn em."
"Ơ, thế sao được."
"Có gì đâu, mà anh ở một mình dứt khoát góp tiền ăn chung với bọn em đi, càng đông càng vui mà."
Đề nghị này, Trương Tuấn vô cùng động tâm.
Mặc dù hắn ưa thích ăn uống một mình, nhâm nhi mỹ vị, nhưng nếu có các em gái xinh tươi bồi tiếp cùng, thì ngu gì không muốn đây.
Chỉ là, da mặt thì vẫn phải có a, dù sao nam nhi thân dài vai rộng, hơn nữa sức ăn uống của hắn bây giờ cũng khác biệt người thường.
"Cái đó, được không vậy, anh ăn khỏe lắm?"
"Được mà, ăn nhiều thì góp thêm tiền. Bọn em dễ tính lắm, có trai đẹp ăn chung chúng nó càng sướng ấy chứ."
"Chúng nó??"
"Ừm, bọn em ở bốn người, hôm nay tới lượt em và Nga đi chợ, hai con kia đang ở phòng."
Mặt dày mày dạn một hồi, Trương Tuấn giả vờ bị sự nhiệt tình của hai cô nàng thuyết phục, lon ton theo hai cô đi chợ.
Loan tương đối sảng khoái phóng khoáng, lời gì cũng dám nói, Nga thì có vẻ hơi hơi hướng nội, tuy nhiên thi thoảng thốt ra một câu đều chọc vào đúng tâm điểm.
"Hôm nay anh học không?"
"À không, anh nghỉ."
"Sao vậy, thứ tư mà."
"Hôm qua mới bị bắn, nên.."
"Haha, thôi đi ông tướng..."
Trương Tuấn im lặng.
Hắn rất muốn chân thành giải thích, hắn nói đều là sự thật a.
Nếu không phải đang đi giữa đường, hắn đã vạch áo ra cho cô nàng xem rồi, cười chọc quê hắn nữa chứ.
Khụ, quên mất, có cởi cũng không chứng minh được, bởi vết thương đã hoàn hảo rồi còn đâu, thậm chí nó còn không để lại một tý sẹo nào.
Trương Tuấn ủ rũ cùng hai cô nàng đến quầy hàng, kiên quyết góp thêm gấp bốn lần tiền mua đồ ăn, khiến cho bên cạnh mấy tên sinh viên khác đi chợ nhao nhao khinh bỉ.
Một con hàng sĩ gái.
.
Về đến cửa phòng, trong tay xách lấy túi đồ lỉnh kỉnh, Loan cười ha hả nói lớn.
"Các em, bọn chị về rồi, hôm nay có món ăn đặc biệt."
Bên trong lục tục chạy ra hai thân ảnh, dáng người cả hai đều rất thon thả, mặc chiếc quần yoga bó sát, để lộ cặp mông vểnh cao, xem ra là thường xuyên có tập thể dục.
"Nhanh lên, em đói chết rồi, món đặc biệt gì vậy."
"Hehe, món trai tơ."
"Cái gì?"
"Đây, xem đê."
Loan vui vẻ tránh ra, để lộ phía sau Trương Tuấn lúng túng gãi gãi đầu, không có ý tứ.
"Thế nào, món này được không các em."
Khụ khụ.
Trương Tuấn vội ho khan.
Một cô nàng vội kéo cánh tay Nga sang một bên góc, thấp giọng hỏi dò.
"Ai vậy chị Nga?"
"Sinh viên mới chuyển đến phòng dưới."
"Đẹp trai phết, có người yêu chưa?"
"Không biết, chắc chưa."
Nghe được câu trả lời không chắc chắn lắm, cô nàng liền tiến tới trước mặt Trương Tuấn, nhanh nhẹn cầm lấy túi đồ hắn đang cầm, mỉm cười nói.
"Chào anh, anh vào đi."
"Ưm, cảm ơn em."
"Hihi, không có gì. Anh tên gì thế?"
"Anh tên Trương Tuấn."
"Anh Tuấn, em là Hồ Thị Nhung, cũng học y Cầu Giấy, gọi em Nhung xinh gái là được, hihi."
"..."
Quả nhiên, lại là gái trường y.
Trương Tuấn lúc đầu có chút câu nệ ngồi trò chuyện, một hồi phát hiện hai em gái này vui vẻ bạo dạn không kém cô chị tên Loan kia, liền thoải mái hơn, rất nhanh hòa nhập thành một đoàn.
Một em còn lại tên Đỗ Mỹ Linh, cũng học chung trường y, cùng lớp với cái Nhung. Hai cô nàng này thường xuyên tập gym ở phòng tập gần trường, hẹn Trương Tuấn, nếu hắn có thời gian thì đi tập cùng nhau cho vui.
Trương Tuấn được giai nhân ước hẹn, mơ mơ màng màng gật đầu.
"Được rồi, hai em gái mê trai, dọn cơm ra ăn đê."
Loan và Nga rất nhanh đã nấu ăn xong, bàn cơm năm người liền rầm rộ khai triển, món ăn tương đối phong phú, giống như một bữa tiệc nhỏ.
Trương Tuấn bụng đói mốc meo, lúc đầu còn hơi e dè, nhưng khi nếm thử tay nghề khá tốt của hai cô nàng, khẩu vị khai mở, rất nhanh hắn liền ăn như rồng như hổ, khiến tứ nữ kinh ngạc nhìn lấy.
Trương Tuấn cười bồi, cảm thấy tương đối thẹn thùng.
Hắn quét mắt nhìn qua, yếu ớt thanh minh.
"Khụ, nói trước rồi nhé, anh ăn rất khỏe mà."
Bốn cô nàng ngơ ngác đối mắt nhìn nhau, qua một khắc, liền phát ra những tiếng cười ngân vang như chuông bạc.
"Haha, ăn đi ăn đi, ai nói gì đâu."
"Chỉ là, bọn em lần đầu thấy người ăn khỏe như anh đấy."
"Hihi, ăn khỏe thế, chắc anh làm chuyện ấy cũng khỏe lắm nhỉ."
"Con Nhung dâm tặc, im miệng, đừng dọa anh Tuấn sợ chạy."
"Haha..."
Đoàn người tiếp tục ăn uống đùa giỡn, cười nói.
Trương Tuấn tâm tình thư sướng, không khí sinh viên trong mơ mà hắn đã từng ao ước nghĩ đến chính là như vậy.
Rất tốt.