Một nụ hôn nhẹ lên môi làm Vũ tỉnh giấc, mắt hắn hé mở và thấy gương mặt xinh đẹp của Thư đang âu yếm ngắm mình hắn.
"Dậy đi về nè, khuya rồi!" Thư nằm ôm lấy Vũ và nói.
"Không muốn về!" Vũ cười đáp, vòng tay ôm lấy Thư.
Lúc này, Vũ mới phát hiện Thư đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của hắn: "Ủa? Sao chị mặc áo của Vũ?"
Thư lém lĩnh cười: "Thì... mặc cho có mùi của chị, để xem về nhà mẹ hỏi thì Vũ trả lời sao."
Vũ trêu lại: "Thì nói là đi tìm cho mẹ đứa cháu nội."
Thư xấu hổ đấm yêu lên ngực Vũ một cái.
Vũ phì cười, tay hắn vuốt ve từ làn eo thon xuống bờ mông tròn mộng mị.
Chợt bụng Vũ kêu ọt một tiếng.
"Chị, Vũ đói bụng." Vũ giả giọng trẻ con.
"Ăn mì nhé?" Thư yêu thương hôn má Vũ và nói.
"Dạ!"
Rồi Thư đứng dậy, bước đi loạn choạng. Vũ vội dậy đỡ lấy nàng.
"Sao vậy chị?" Vũ quan tâm hỏi.
Thư xấu hổ đáp: "Làm người ta đến nỗi này rồi còn hỏi!"
Vũ hiểu ra liền phì cười, rồi hắn dang tay bế Thư đi xuống bếp.
Nằm ôm cổ Vũ, Thư tình tứ nhìn hắn, trong lòng hạnh phúc dạt dào...
Thư đứng rửa rau nấu mì trước bếp, Vũ ngồi ngắm nàng.
Chiếc áo sơ mi trắng đơn sơ lịch sự của Vũ khi được Thư khoác lên lại trở nên quyến rũ gợi dục lạ thường. Áo chỉ đủ che đến hơn nửa bờ mông căn tròn của Thư, hoàn toàn để lộ đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc.
Chợt Vũ phát hiện ra có một dòng dịch trắng đục đang chảy dọc xuống đùi Thư, là tàn dư còn sót lại sau cuộc mây mưa của hai người...
Một cảnh tượng không thể gợi tình hơn, Vũ khó cầm lòng, thứ kia sau một thời gian dưỡng sức cũng bắt đầu ngoi lên háo hức.
Có lẽ bà Thúy không thể ngờ rằng, cảnh mà bà từng tưởng tượng lại xảy ra với Thư, nhưng sống động hơn, hữu tình hơn...
Vũ tiến đến, vòng tay ôm eo Thư, hôn lên tóc nàng và thì thầm: "Chị! Em muốn yêu chị!"
Thư dịu dàng đáp lại: "Chị cũng yêu Vũ."
"Không phải, ý em là..." Vũ ngập ngừng, hạ thấp mông cho thứ kia chen qua cặp mông tròn của Thư, cọ đầu vào khe cửa tình mềm mại của nàng.
"Chị... Chị cũng muốn yêu Vũ..." Thư ngọt ngào đáp lại, mông nàng ưỡn ra cho thứ kia dễ dàng cọ sát vào cửa mình ẩm ướt của nàng. Đầu Thư nghiêng ra sau, vừa đủ để môi Vũ tìm lấy môi nàng...
"Ưm!"
Tinh dịch còn sót lại trong cửa mình Thư trở thành chất bôi trơn hoàn hảo giúp Vũ dễ dàng cho thứ kia xâm nhập vào trong, trơn trượt nhưng vừa khít như vốn dành cho nhau.
Thư vừa cho rau vào nước sôi vừa rên rỉ hưởng thụ từng cú đẩy đưa nhẹ nhàng của Vũ. Một tay Vũ vịn eo nàng, tay còn lại vòng ra trước cởi từng nút áo sơ mi, giải phóng bầu ngực thẹn thùng đang đong đưa theo nhịp rồi tóm lấy mân mê.
"Aa... Aa..." Thư hạnh phúc rên rỉ, vừa đẩy đưa mông hòa theo Vũ vừa dùng đũa gắp rau luộc vào tô mì, sau đó nàng khéo léo cho nước sôi vào mì.
Trong thời gian chờ mì chín, Thư dời mông khỏi thứ kia của Vũ. Rồi trước ánh mắt Vũ đầy ngạc nhiên, nàng quỳ xuống, kề mũi ngửi thứ kia một hơi thật dài...
Có mùi đàn ông, có mùi dâm thủy, lại có mùi tinh dịch lẫn mùi của chính Thư, những mùi hương gợi dục.
Rồi nàng liếc Vũ, bẽn lẽn thử nói một câu dâm tình: "Vũ ăn mì còn chị ăn cái này nha?"
Vũ bật cười: "Chị ăn mất rồi thì làm sao mình có con được?"
Nói vậy, nhưng tay Vũ vừa vuốt mái tóc óng mượt của Thư vừa kéo đầu nàng sát vào thứ kia của hắn.
Thứ kia dính đầy chất dịch trắng sền sệt, nhưng Thư không chút ái ngại, vừa liếc Vũ tình tứ vừa đưa lưỡi liếm dọc một đường.
"Ưm... Ưm..." Thư vừa liếm vừa khẽ rên như đang thưởng thức một hương vị tuyệt trần. Còn Vũ, một tay vuốt mái tóc suôn mềm, tay còn lại hắn tìm xuống đôi bầu ngực sữa, nghịch ngợm nụ đào hồng căng cứng.
"Mì nở rồi chị ơi!" Vũ sực nhớ.
"Vũ cứ mang qua bàn ngồi ăn đi!" Thư đáp, vẫn say mê liếm khắp thứ kia của Vũ.
Vũ nhìn Thư phát tiết cơn dâm tình mà trong lòng càng thêm yêu nàng say đắm, hắn cẩn thận nâng tô mì mang qua bàn ăn, trong khi đó Thư ngoạm thứ kia vào mồm, bò theo Vũ mà không chịu nhả thứ kia ra.
Ngồi lên ghế trong khi Thư vẫn đang quỳ bú mút cho mình bên dưới, Vũ có cảm giác như đế vương đầy tính chinh phục, có được một người vợ xinh đẹp, hiền thục, giỏi giang, lại có thể trở nên dâm đãng những lúc cần dâm đãng như thế này thì hạnh phúc nào bằng?
Thấy Vũ ngẩn ngơ, Thư nhả thứ kia ra và hỏi: "Sao em chưa ăn?"
Vũ mỉm cười, kéo Thư lên ngồi trên người hắn và nói: "Mình cùng ăn nhé?"
Thư ngoan ngoãn gật đầu, hai mép cửa mình nàng đang đè lên thân thứ kia của Vũ, tuy chưa kết nối nhưng cũng đủ khiến dâm thủy ứa ra ướt đẫm.
"A nào!" Vũ gắp một ít mì đưa lên trên miệng Thư và nói.
Thư mỉm cười rồi hé môi nhận lấy.
Sau đó, trước sự bất ngờ của Vũ, nàng hôn vào môi hắn, vị mì đậm đà cũng lan truyền theo.
Vũ hé môi hút lấy mì trong môi Thư, hút luôn cả lưỡi nàng. Hai người cùng ăn mì khi đôi môi vẫn dính chặt lấy nhau.
Tay Thư vịn vai Vũ, hông nàng khẽ động, cửa mình nàng cùng thứ kia mơn trớn vào nhau, khiêu khích.
Tay Vũ mân mê bầu ngực Thư, tay còn lại tiếp tục gắp mì cho vào miệng mình, Thư liền chu môi hút lấy. Vừa ăn vừa hôn nhau, tưởng chừng như kì dị, hóa ra lại kích thích đến lạ thường, Vũ và Thư say mê đến nỗi thứ kia chui tọt vào cửa mình nàng khi nào không hay...
Đôi khi dừng ăn mì, Vũ lại ngoạm lấy bầu ngực tròn đang đong đưa của Thư để thay thế.
Mì hết, Thư với tay ra sau lấy ly nước, ngậm một ngụm rồi dùng chính môi mình rót nước cho Vũ. Đổi lại, Vũ cũng ngậm nước và nước lên cho Thư chu môi hút lấy.
"Chưa bao giờ em ăn được món mì ngon như vậy!" Vũ thõa mãn cơn đói nói.
Thư mỉm cười: "Chị cũng vậy..." Rồi nàng lại hôn lên môi Vũ.
Nhịp tình đẩy đưa...
Rồi Vũ ôm mông Thư bế nàng đứng dậy, vừa bế nàng vừa đẩy thật mạnh một lúc khiến Thư rên như thét lên trong sung sướng. Đến khi mỏi tau, Vũ đặt Thư ngồi trên bếp, hai bộ phận vẫn kết nối không rời, Vũ kề môi nàng, vừa thở vừa nói: "Em nghiện chị mất rồi!"
Thư máy môi đáp lại: "Chị cũng nghiện Vũ..."
Vũ vừa đẩy mạnh từng đợt tình dữ dội vào Thư vừa nói: "Hứa nhé, phải luôn luôn tin Vũ. Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, Vũ cũng sẽ yêu chị, sẽ luôn luôn yêu chị. Nên chị đừng rời xa Vũ."
Hứng chịu từng cú đẩy vũ bão, hai tay Thư ôm chặt cổ Vũ, hai chân nàng quắp chặt lấy hông Vũ: "Chị tin Vũ, chị yêu Vũ, chị mãi mãi yêu Vũ!"
Cơn cực đỉnh chực chờ, Vũ điên cuồng đẩy mạnh những đợt cuối cùng.
Thư oằn mình trong khoái lạc, cả cơ thể nàng như muốn hòa tan vào Vũ, vừa rên vừa gọi: "Aa... Vũ..."
"Em nghe..." Vũ đáp rồi cắn chặt răng.
"Vũ... Hãy xuất vào trong chị, chị muốn mang em bé của Vũ!"
Rồi hai cơ thể dính chặt lấy nhau, từng dòng tinh xối xả tuôn trào...
Thỏa mãn, Thư và Vũ say đắm nhìn nhau, mỉm cười, ngọt ngào hôn nhau...
Khi thứ kia nhỏ dần và rơi ra, tinh dịch trắng sền sệt chảy dày theo làn da đùi trắng ngọc...
Thấy Vũ nhìn xuống cửa mình đang rỉ nước của mình, Thư xấu hổ nũng nịu: "Bế chị đi tắm..."
Ngâm mình trong hồ nước ấm, Vũ ngồi dưới, Thư ngồi trên cho Vũ tha hồ vuốt ve khắp cơ thể nàng...
Rồi bất chợt Thư a lên một tiếng, liếc Vũ và nói: "Lại cứng lên nữa rồi?"
Vũ nhe răng cười: "Ai bảo chị quá xinh đẹp làm chi!"
Thư véo mũi Vũ: "Tại Vũ dâm dê thì có!"
Rồi trong hơi nước nghi ngút, tiếng môi hôn, tiếng rên rỉ, tiếng da thịt va chạm lại vang lên...
Phong đang nằm lặng trong phòng, chợt có tiếng gõ cửa.
"Phong, mở cửa cho mẹ vào."
"Có việc gì không mẹ?" Phong hỏi.
Bà Thúy đáp: "Dạo này con xanh xao lắm, mẹ có nấu canh cho con tẩm bổ này."
Từ chiều lo chuẩn bị kế hoạch với Duyên nên chưa ăn gì, Phong thấy đói nên ra mở cửa.
Bà Thúy mang một bát canh vào cho Phong ăn.
Bằng tài ăn nói và sự thấu hiểu con, bà Thúy dần dẫn dắt Phong đến những thông tin bà mong muốn.
"Thằng Vũ dự định tuần này đưa bạn gái mới về ra mắt. Lại úp úp mở mở làm mẹ tò mò quá!"
"Có gì mà úp mở?" Phong nói: "Không chừng là người mẹ quen đấy!"
"Thật sao? Ai vậy con?"
Phong đáp ngay: "Là cô Thư, trưởng phòng nhân sự công ty Thiên Địa của mẹ."
"Thư nhân sự?" Mặt bà Thúy lập tức đanh lại, bà đương nhiên biết Thư, mỹ nhân không tuổi của công ty. Là người mà bất cứ người phụ nữ tuổi tứ tuần nào như bà cũng phải ghen tỵ.
Và vì biết Vũ yêu Thư, nên bà Thúy càng thêm ghen tức.
Bà trò chuyện với Phong thêm vài câu rồi trở về phòng, mở máy tính tìm hiểu thông tin về Thư.
Thấy sắc mặt mẹ không tốt khi nói về Thư, Phong biết mình đã lỡ mồm tiết lộ điều không nên...
Phong nhớ lại cuộc tâm sự với Duyên trước nhà hoang sau khi Vũ và Thư đi khỏi...
"Giờ Duyên hối hận lắm phải không? Vì đã rời bỏ anh Vũ."
Nụ cười của Duyên không còn tỏa nắng, mà trở thành buồn bã: "Là do mẹ Phong ép buộc..."
"Mẹ Phong?" Phong ngạc nhiên.
Duyên gật đầu: "Phải, Duyên có một quá khứ không tốt, mẹ Phong buộc Duyên phải từ bỏ Vũ, nếu không sẽ cho Vũ biết."
"Quá khứ không tốt?" Phong lắc đầu: "Vậy thì Duyên mất Vũ là đúng rồi, không phải vì Duyên có quá khứ không tốt, mà vì Duyên không hiểu, không tin anh ấy. Anh Vũ là người sẽ vì lỗi lầm quá khứ mà từ bỏ Duyên sao?"
Duyên im lặng một lúc, Phong đã nói đúng, nàng chưa đủ tin tưởng vào Vũ, nên nàng đánh mất Vũ.
"Mà Phong tò mò quá, Duyên có lỗi lầm gì khiến mẹ Phong uy hiếp phải chia tay Vũ?"
Cùng cảnh ngộ thất tình, Duyên có chút ngần ngại nhưng cuối cùng cũng tâm sự với Phong: "Năm đầu cấp 3, Duyên thường hay lên mạng để..."
"Chat sex?" Phong tròn mắt hỏi.
Duyên gật đầu: "Đúng vậy..."
Phong lắc đầu: "Trời ạ! Chat sex thôi mà, khi đó Phong cũng nghiện, thậm chí còn phải lòng một cô gái, ngày nào đi học về cũng mở Yahoo để chat với nàng, tuy che mặt nhưng vẫn nhớ nàng có nụ cười rất xinh. Tiếc là sau đó nàng đột nhiên biến mất, giờ vẫn nhớ mãi nick chat của nàng là Hoa Nắng..."
Nói luyên thuyên, Phong chợt thấy Duyên nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ.
"Xin lỗi, Phong nói hơi nhiều."
"Không sao!" Duyên đáp, rồi quay đi, che giấu một nụ mỉm cười, nàng nhớ về một nick chat tên là Gió Xuân, kẻ mà nàng xem là mối tình đầu dù chưa từng thấy mặt...
Trở về hiện tại, Phong sực nhận ra ánh mắt Duyên nhìn hắn có chút bất thường khi hắn nói về Hoa Nắng, thầm đoán ra điều gì, liền mở điện thoại, tìm vào những đoạn phim của Hoa Nắng mà hắn tải về lưu giữ suốt mấy năm qua.
Trong đoạn phim là những cảnh Hoa Nắng thủ dâm, cảnh nóng khiến Phong không thể không cho tay vào quần dù đã xem đi xem lại nhiều lần...
Rồi môi Hoa Nắng mỉm cười dưới lớp mặt nạ...
Tim Phong như ngừng đập, giờ hắn mới nhận ra, đây chính là nụ cười tỏa nắng của Duyên.
Phong bất giác mỉm cười...
Rồi Phong lại nghĩ về ánh mắt của mẹ mình, liệu bà sẽ ra tay một lần nữa, bi kịch của Duyên sẽ lập lại với Thư, và Vũ thêm một lần đau khổ?
Trong phòng làm việc của mình, bà Thúy vào máy tính, dùng quyền chủ tịch truy cập hồ sơ online của công ty để tìm xem thông tin của Thư.
Thông tin này bà từng xem sơ qua khi công ty bổ nhiệm Thư lên chức trưởng phòng nhân sự, nhưng lần này, bà Thúy xem kĩ hơn.
Rồi bà Thúy chợt nhớ ra điều gì đó... Bà lục ngăn tủ vốn khóa kín để tìm một xấp hồ sơ cũ kĩ.
Mắt bà trợn tròn kinh ngạc...