Chương 50: Dị Giới 2

“Đúng.” Nàng nói: “Nhưng ở thế giới bên kia tôi không hề phá hỏng chuyện tốt của Điện hạ, cũng mong Điện hạ đừng có gây phiền phức cho tôi ở thế giới bên này.”

“Phá hỏng chuyện tốt của ta?” Tiêu Hoàn cười lạnh: “Ta có chuyện gì tốt để cho cô phá hỏng chứ.”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, năm đó Vương phi thoát chết là do Điện hạ cầu xin Hoàng đế, nói nàng chỉ là một kẻ ngốc.” Ngu Yên nói: “Nếu như Hoàng đế phát hiện nàng không phải là một kẻ ngốc, vậy chẳng phải Điện hạ đã phạm tội khi quân rồi sao?

Nếu tôi muốn gây phiền phức cho điện hạ, thì cứ vạch trần chuyện này ra là được rồi, nhưng tôi không làm vậy, là bởi vì chúng ta đang ở chung trên một con thuyền. Vì thế khi Điện hạ đến thế giới này, thì cũng đừng để con thuyền này bị lật.”

Tiêu Hoàn nghe nàng nói vậy thì chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

Trước mặt hắn, nàng giả bộ yếu đuối, hiền lành, không ngờ trong lòng lại giấu kín những ý nghĩ này. Những lời này nghe có vẻ như là xằng bậy có chút đạo lý, nhưng nếu như Tiêu Hoàn nghe được, thì đương nhiên hắn sẽ hiểu được rằng nàng có lòng hợp tác với hắn, không cần phải đa nghi làm gì.

“Đây là những suy nghĩ trong lòng ngươi?” Tiêu Hoàn nói: “Sao ở bên kia cô lại không nói?”

Ngu Yên nói: “Tôi đâu có ngốc, nhỡ đâu Điện hạ nghe rồi lại nghĩ ta đe dọa anh, anh liền mất hứng giết tôi luôn thì phải làm sao?”

Tiêu Hoàn nghĩ thầm, hóa ra trong mắt cô ta chỉ là một tên ngu xuẩn.

E là nàng vẫn chưa biết được bản lĩnh của hắn ở thế giới bên kia, cho dù chuyện đó có bị lộ ra thì hắn vẫn có cách thoát thân, cuối cùng người bị rơi xuống nước cũng chỉ có mình nàng mà thôi.

Cho nên Tiêu Hoàn cũng không kiêng dè quá nhiều mà giữ lại mạng cho nàng.

Nhưng hắn cũng biết, tình hướng bây giờ đã đảo ngược rồi, nếu hắn bị phát hiện, sợ là Ngu Yên cũng sẽ tự cứu bản thân mà để hắn rơi xuống nước một mình.

“Chỗ đó đã thông với hồ sen thì bản thân ta cũng sẽ không đi xa đâu.” Tiêu Hoàn nói.

Ngu Yên nghe vậy trong lòng cũng yên tâm.

Dù gì Tiêu Hoàn cũng là một người thông minh, nàng tin hắn sẽ không tự tìm đường chết. Giống như hắn ở thế giới bên kia đã tin tưởng nàng sẽ không gây ra chuyện bất lợi cho mình.

“Còn một chuyện nữa.” Ngu Yên nói: “Nhà tôi không có vách ngăn gì gì đó, anh ở tầng ba, tôi ở tầng hai, để tránh ngại ngùng, nam nữ thụ thụ bất tương thân, không có chuyện gì thì đừng có chạy lung tung.”

Tiêu Hoàn cảm thấy hơi buồn cười.

Thế giới của nàng ta, chẳng có ai mặc quần áo kín đáo cả, vừa rồi hắn còn vừa nhìn thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau ở chỗ đông người trên cái thứ gọi là TV kia.

Thế mà Ngu Yên lại lo lắng, căn dặn hắn phải để ý chuyện nam nữ thụ thụ bất tương thân.

“Ngoài mấy chuyện đó thì còn gì nữa?” Tiêu Hoàn hỏi.

“Tạm thời thì không có.” Ngu Yên nói: “Nếu tôi nhớ ra chuyện gì khác thì tôi sẽ nói với anh.”

Tiêu Hoàn gật đầu: “Tôi cũng có một chuyện muốn nói với cô.”

“Chuyện gì?”

“Nếu cô không phải Vương phi, vậy tại sao lại giống Vương phi như thế?”

Đây là một câu hỏi hay.

“Tôi cũng muốn biết.” Ngu Yên cười khổ: “Sau này khi anh trở về, nếu như tìm thấy Vương phì thì phiền anh giúp tôi hỏi rõ.”

Tiêu Hoàn nhìn nàng, không nói gì, lát sau lại nói: “Vừa nãy ngươi nói, phải đợi một tháng nữa thông đạo kia mới mở ra?”

“Có lẽ vậy.” Ngu Yên thở dài: “Nhưng đây chỉ là kết luận của tôi, mỗi ngày Điện hạ có thể nhảy thử xuống đó xem, ở đây không có ai cản đâu.”

Tiêu Hoàn biết nàng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện trước đây, cũng không để ý nàng nữa mà nói: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.”

Nói rồi hắn đứng dậy rời đi.

Nhưng Ngu Yên lại gọi hắn lại.

Mái tóc vẫn còn đẫm nước, lộn xộn của hắn làm nàng chướng mặt vô cùng, Ngu Yên liền vào nhà tắm lấy ra một chiếc máy sấy tóc: “Tôi giúp anh sấy khô tóc trước đã.”

Tiêu Hoàn cảm thấy, chỗ này quả thực là một thế giới kỳ lạ.

Cuộc sống ở nơi này dù không có người hầu thì cũng rất thoải mái.

Đèn biết tự bật, trong phòng có không khí lạnh, còn có thể xem kịch trong nhà, rất nhàn hạ.

Tuyệt vời nhất là chuyện tắm gội.

Hắn là người thích sạch sẽ, khi ở trong doanh trại cũng rất chăm chỉ tắm giặt. Nhưng chuyện này từ trước đến giờ luôn rất bất tiện. Cho dù mùa hè có thể tắm nước lạnh thì cũng phải cần người hầu xách nước vào phòng tắm, mùa đông còn phải đu nước sôi trước càng thêm rắc rối.

Nhưng ở đây chỉ cần mở cái gọi là vò nước thì nước sẽ tự động chảy ra, thích nóng hay lạnh thế nào cũng được. Thứ khiến Tiêu Hoàn cảm thấy mới mẻ nhất chính là thứ gọi là vòi hoa sẽ, nó trông giống như búp sen vậy, có thể đứng dưới đó tắm rửa.

Mà bây giờ Ngu Yên đang cầm một vật gọi là máy sấy để làm khô tóc cho hắn. Mặc dù có chút ồn ào nhưng hình như rất hữu dụng, chẳng bao lâu Tiêu Hoàn đã cảm thấy tóc mình không còn ướt nữa rồi.

Mấy thứ này cứ như có có ma thuật vậy.

Theo như Ngu Yên nói thì, nơi này là Âm phủ, nếu như không có tà thuật thì làm sao mà gọi là Âm phủ được.

“Anh phải học đấy.” Nàng ngồi bên cạnh vừa giúp hắn sấy vừa nói: “Tôi rất bận, sau này những chuyện này anh đều phải tự làm.”

Tiêu Hoàn không trả lời mà đột nhiên chỉ vào chiếc điện thoại di động trên bàn: “Thứ đó vừa mới động đậy liên tục.”

Thứ đó gọi là điện thoại, cũng rất thần kỳ.

Vừa nãy trước khi giúp Tiêu Hoàn sấy tóc, Ngu Yên hỏi hắn có đói không.

Sau khi được hỏi thì Tiêu Hoàn liền cảm thấy bụng mình tóp lại.