Tiêu Hoàn vẫn đang ngâm mình trong hồ hoa sen ở sau vườn, chui xuống nước hết lần này đến lần khác.
Nhưng lần nào cũng giống nhau, chẳng bao lâu hắn đã lao ra khỏi mặt nước.
Ngu Yên đã thay bộ đồ ướt sũng ra, mặc áo choàng tắm, buộc tóc lên.
Lúc này, nàng ngồi trên ghế sô pha, hai tay để trong túi của áo choàng tắm, thản nhiên tận hưởng. Trong lòng không khỏi sinh ra một chút cảm giác vui vẻ khi báo được thù.
Chẳng phải hắn không tin lời nàng nói sao? Chẳng phải một mực khẳng định nàng lòng dạ khó lường sao?
Ông trời bỏ qua cho ai.
“Vô ích thôi.” Qua được một lát, nàng không nhanh không chậm nói: “Tôi từng nói với anh rồi, thông đạo đã đóng lại, cho dù anh ngâm mình trong hồ cả đêm cũng không về được.”
Dứt lời, nàng đứng dậy đi qua đó, đứng bên sân thượng nhìn hắn, hàm ý sâu xa: “Bây giờ thì anh đã biết tại sao tôi cứ nhảy vào hồ hoa sen rồi?”
Tiêu Hoàn lau nước trên mặt, nhìn nàng, sắc mặt nặng nề.
“Cái gọi là thông đạo này, khi nào mới mở lại?” Hắn hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Ngu Yên nháy mắt mấy cái: “Nhưng mà từ lần trước tôi vô tình rơi xuống, đến bây giờ trở về, vừa đúng một tháng.”
Tiêu Hoàn nhìn nàng, sắc mặt bất định.
Trong chốc lát hắn như đã nghĩ thông suốt, chống lấy mặt sàn bằng gỗ của sân phơi, nhảy lên khỏi mặt nước.
Ngu Yên nhìn thấy cả người hắn ướt sũng như con gà bị nhúng nước, lại nghĩ đến thần sắc cao cao tại thượng của hắn trước kia, tâm trạng tốt lên rất nhiều.
Nàng đưa một cái khăn mặt qua cho hắn, cười cười: “Hoan nghênh đến với âm phủ.”
Ngu Yên thích không gian rộng rãi, vả lại chỉ định sống một mình ở biệt thự này, nên khi thiết kế không giữ lại phòng cho khách. Không gian trên dưới lầu kết nối với nhau, trừ phòng bếp và phòng tắm, còn lại không xây cửa phòng.
Lầu một là phòng khách và phòng bếp, lầu hai là phòng sinh hoạt và phòng ngủ, lầu ba là phòng sách. Còn có một tầng hầm, trong đó làm thành phòng nghe nhìn và phòng gym.
Ngu Yên nghĩ tới nghĩ lui, quyết định thu xếp cho Tiêu Hoàn ở lầu ba.
Lầu này là kiểu gác lửng, trên nóc có một lỗ trống rất lớn có thể ngắm sao. Ngu Yên rất thích chỗ này, làm thành phòng sách, cũng đặt một cái giường và sô pha trong đó. Trừ điều này ra, ở đây cũng có phòng tắm nhà vệ sinh, có thể tạm thời dùng làm phòng cho khách.
Ngu Yên mở phòng chứa đồ, lấy chăn đệm và gối các thứ ra, trải sẵn giường.
Sau đó, nàng lại mở tủ, tìm ra vài bộ quần áo của nam và quần lót mặc một lần.
Tuy rằng nàng chỉ định sống trong nhà này một mình, nhưng Ngu Yên là một người linh hoạt chu đáo, nghĩ đến nếu như mình ưng ý ai đó, không chừng cũng sẽ đưa về đây. Vì thế lúc đầu khi mua sắm đồ dùng sinh hoạt cho chỗ này, Mạt Mạt hỏi nàng có cần chuẩn bị chút đồ dùng cho nam giới không, nàng nói cần.
Không ngờ rằng, người đầu tiên dùng lại là Tiêu Hoàn.
Ngu Yên nhìn thấy mà thở dài.
Lúc nàng đến phòng chứa đồ chỉ thấy Tiêu Hoàn đang đứng trước cửa sổ, nhìn ánh đèn phố xá ngoài kia đến xuất thần.
Lúc nảy, hắn đã cởi bộ y phục ướt sũng trên người ra, thay một cái áo choàng tắm của nam.
Cái áo choàng tắm đó mặc trên người hắn có hơi chật, độ dài vừa qua đầu gối, lộ ra một đoạn chân ngắn.
Ngay cả khi với hắn đã không còn là người lạ, Ngu Yên vẫn không nhịn được mà đánh giá, trong lòng khen ngợi một tiếng. Áo choàng tắm này là Mạt Mạt chuẩn bị, còn nói có thể cô đã mua cái lớn rồi. Không ngờ… Quả nhiên vóc dáng rất quan trọng,
Nghe thấy tiếng động, Tiêu Hoàn xoay đầu lại.
“Đây rốt cuộc là đâu?” Hắn hỏi.
Ngu Yên hứng thú nhìn hắn.
Vẻ mặt trên gương mặt đó, đã bình tĩnh hơn lúc trước rất nhiều rồi. Nhưng Ngu Yên vẫn có thể cảm nhận được sự cảnh giác và nghi ngờ trong ánh mắt đó, còn có sự mờ mịt khó hiểu với mọi thứ xung quanh.
Ngu Yên rất quen thuộc với dáng vẻ này. Bởi vì khi nàng ở bên kia, phát hiện ra mình đã đến một thế giới khác cũng giống hệt như vậy.
“Nơi này sao, Điện hạ có thể nghĩ là tương lai.” Ngu Yên không nhanh không chậm nói: “Ví dụ, một hai ngàn năm sau.”
Tiêu Hoàn nhìn nàng chốc lát rồi lại hỏi: “Đang là Quốc hiệu nào?”
Ngu Yên cười: “Quốc hiệu rất dài, nhưng mà nếu Điện hạ muốn biết Hoàng đế họ gì, tôi có thể nói cho Điện hạ biết, chúng tôi không có Hoàng đế.”
Biểu cảm trên mặt Tiêu Hoàn đã rất khó tin.
“Điện hạ may mắn hơn tôi nhiều rồi.” Ngu Yên tiếp tục nói: “Khi tôi mới đến bên kia, bản thân đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ đều không có ai nói cho tôi biết. Cũng không có ai tin tôi, chỉ dựa vào tôi tự tìm tòi từng chút từng chút một.”
Nàng mang theo nụ cười đắc ý: “Cho nên Điện hạ hãy nghĩ thoáng một chút, đừng có nghĩ quẩn mới phải.”
Dứt lời, nàng đưa quần áo trong tay cho hắn.
Tiêu Hoàn không nói gì, giơ tay ra nhận lấy.
“Đây là gì?” Hắn mở cái áo thun cotton dài tay ra xem, hỏi.
“Y phục cho Điện hạ mặc.” Ngu Yên nói: “Bên này không có quá chú trọng đến thế. Điện hạ mặc nó, ngủ hoặc là đi lại trong nhà này đều không sao.”
Tiêu Hoàn lại nhìn quần lót: “Đây là khố?”
Ngu Yên biết đây là cách gọi món đồ này ở thế giới của hắn, nói: “Đúng vậy, đàn ông ở bên này đều phải mặc cái này.”
Trên mặt Tiêu Hoàn hiện lên vẻ chê bai, không nói gì, bỏ xuống.
Thấy hắn cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực, Ngu Yên cũng không nói nhiều, giải thích cho hắn cách dùng của những đồ đạc trong phòng.
Nàng cố hết sức dùng những từ ngữ mà Tiêu Hoàn có thể nghe hiểu, giống như dạy một đứa trẻ. Từ việc làm thế nào mở công tắc đèn đến làm sao dội nước bồn cầu, còn có cách dùng của dầu gội đầu, nói rõ ràng mọi thứ.
Tiêu Hoàn vẫn mang vẻ mặt lành lạnh đó, chẳng nói chẳng rằng gì cả.
Ngu Yên cũng không định hầu hạ nhiều, sau khi giới thiệu tổng thể, nhìn Tiêu Hoàn.
“Bây giờ đã là nửa đêm, Điện hạ nhanh tay nhanh chân lên.” Ngu Yên hàm ý sâu xa: “Ở đây không có người hầu, Điện hạ tắm rửa vệ sinh, e là đều phải tự làm.”
Tuy chẳng hiểu làm sao lại có thêm một Tiêu Hoàn, nhưng Ngu Yên cuối cùng cũng về đến địa bàn của mình, tâm trạng rất tốt.
Nàng mở ti vi, trong đó đang phát chương trình tuyển chọn ca sĩ.