...
“Ám sát Quảng Lăng vương?” Lúc Thọ Dương Hầu Viên Quảng nghe được Trần Vương nói ra tính toán của hắn, cực kỳ hoảng sợ: “Ngươi điên rồi!”
Trong tay Trần Vương đang cầm lấy một cái ly rượu, không nhanh không chậm nói: “Cô nếu điên rồi, còn cùng cữu phụ nói chuyện làm gì. Kế này vốn là vì phụ hoàng và tứ đệ chuẩn bị, không nghĩ phụ hoàng lại không đi, đành không thể làm gì khác là làm khó một mình tứ đệ.”
“Ngươi...” Viên Quảng nhìn hắn chằm chằm, nhất thời cứng lưỡi: “Ngươi đang cả gan làm loạn! Chuyện lớn như vậy sao ngươi dám tự tiện chủ trương!”
“Nếu như cô nói rồi, các ngươi dám sao?” Trần Vương cười lạnh một tiếng, lấy mấy hạt hương đậu để vào trong miệng: “Cữu phụ và mẫu hậu, ngày ngày vì cái này cái kia mà lo lắng, lo trước lo sau sợ hãi rụt rè, cho nên để Chu thị tùy ý cưỡi trên đầu.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có phương pháp này sạch sẽ tiện lợi, cho nên mới giúp hai người một chút sức lực. Mà Thứ Sử Tịnh Châu Uông Chính là người của Viên Thị, chỉ cần tứ đệ chết, việc tiếp quản Sóc Phương, Tịnh Châu và 20 vạn trọng binh Sóc Phương kia tất nhiên sẽ là của hắn ta. Dự định như vậy, chẳng phải trăm lợi không hại với chúng ta sao?”
Viên Quảng mặc dù tức giận, nhưng nghe đến đây nhất thời không cách nào phản bác.
Nhà ngoại Vương Thị của Tiêu Hoàn không có quyền thế gì, chỗ hắn khiến cho người ta kiêng kỵ chỉ có binh quyền trong tay. Cho dù Viên thị hay là là Chu thị, ý đồ lôi kéo Tiêu Hoàn cũng là do vậy.
Nếu như có thể đem binh quyền lấy vào tay...
Sắc mặt Viên Quảng không chắc chắn, nói: “Quảng Lăng Vương sao lại dễ đối phó, nếu những tên thích khách kia không giết được hắn, thì hắn và thánh thượng tất nhiên sẽ truy xét tới cùng, một khi bại lộ ngươi và ta đều phải chịu phiền toái lớn!”
“Bại lộ?” Trần Vương cười nhạo: “Cữu phụ yên tâm đi, coi như ám sát không thành công, cô cũng lưu lại cho hắn manh mối, một khi bại lộ tuyệt không phải cô.”
Viên Quảng nghi hoặc: “Ý gì?”
“Tứ đệ không phải một mực giữ lại Vương Phi ngu dại kia sao, cho nên cữu phụ không có cửa để làm thông gia à?” Trần Vương ý vị thâm trường: “Chuyện này, cho dù hắn không gây náo loạn, cũng có thể quét sạch chướng ngại cho cữu phụ.”
Lúc một đoàn người Tiêu Hoàn trở lại Lạc Dương, sắc trời đã miễn cưỡng sáng.
Tư Mã trực cửa thành thấy Tiêu Hoàn trở về, vội vàng mở cửa ra.
Sau khi Tiêu Hoàn vào thành, một đường tiến vào trong cung, thấy Hoàng đế còn đang nghỉ ngơi không hề có chuyện gì, lúc này mới thở dài một hơi.
Lý Thái cứ tưởng rằng hắn sẽ bẩm báo chuyện thích khách với Hoàng đế, nhưng thấy Tiêu Hoàn gọi một đám thị vệ đến trước mặt, dặn dò bọn họ chuyện phát sinh lần này không để lộ ra ngoài dù chỉ một chữ, cũng không thể bàn luận. Nếu có người hỏi về thương thế, cứ nói là lúc tập võ lúc vô ý bị thương.
Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Hoàn, nhao nhao đáp ứng.
Tiêu Hoàn lập tức để cho bọn hắn xuống nghỉ ngơi, triệu Thái y tới, vì người bị thương trị liệu.
“Điện hạ.” Sau khi đám người tán đi, Lý Thái khó hiểu nói: “Vì sao không bẩm báo lên thánh thượng?”
Ánh mắt của Tiêu Hoàn đầy thâm trầm, nói: “Theo ngươi thấy, mục đích của thích khách là gì?”
“Tất nhiên là vì ám sát điện hạ.” Lý Thái nói.
“Thế thích khách do ai phát tới?”
Lý Thái há miệng, có chút do dự.
Đầu mối duy nhất lục soát được trên người sứ giả kia chính là tấm kim bài kia, mà lên mặt chữ... Cái này chỉ hết sức rõ ràng, mọi người đều biết, hậu nhân Đằng Thị trên thế gian chỉ có duy nhất Vương phi.
Đằng Thị trước kia quyền thế ngập trời, vây cánh vô số, nếu như đến nay còn có dư đảng trung thành tuyệt đối đối với Đằng Thị có ý báo thù, ngược lại cũng không phải khó đoán.
Mà nếu như muốn điều tra, người đứng mũi chịu sào chính là Vương phi. Coi như người trong thiên hạ đều cho là rằng nàng vẫn là người ngu dại, thì người hầu xung quanh nàng cũng sẽ không thoát khỏi hiềm nghi.
“Điện hạ cảm thấy, chuyện này có liên quan tới Vương phi sao?” Trầm mặc phút chốc, Lý Thái hỏi.
Tiêu Hoàn lắc đầu: “Chỗ khác đều cẩn thận chặt chẽ, nhưng chỉ có tấm kim bài kia lại để lộ một cách bất cẩn như thế, dường như sợ rằng chúng ta không nhìn thấy vậy.”
Lý Thái bỗng nhiên hiểu ra, tại sao Tiêu Hoàn có quyết định tạm thời không bẩm báo cho Hoàng đế biết, hơn nữa yêu cầu giữ bí mật chặt chẽ.
Chuyện này nếu như bị Hoàng đế biết, người bên Vương phi sẽ bị dính líu vào, nói không chừng người đầu têu bên kia đã sắp xếp xong xuôi các bước kế tiếp, để đám người đó làm tàn dư, vu oan giá họa.
“Điện hạ cho rằng kẻ chủ mưu là ai?” Lý Thái hỏi.
“Tất nhiên là người cảm thấy binh quyền trong tay cô chướng mắt, đồng thời cũng cảm thấy Vương Phi chướng mắt.” Tiêu Hoàn nói: “Lục Chương bây giờ là Lạc Dương Lệnh phải không?”
Lý Thái đáp: “Đúng vậy.”
Lục Chương là bộ hạ cũ của Tiêu Hoàn, can đảm cẩn trọng, rất có mưu lược, chuyên quản chuyện đuổi bắt gian tế trong doanh trại.
Đáng tiếc ba năm trước hắn bị trọng thương, một cái chân què rồi. Sóc Phương nghèo nàn không thích hợp dưỡng thương, hắn đành phải trở lại nội địa. Tiêu Hoàn tiến cử với Hòang đế để cho hắn đi Lạc Dương làm Lạc Dương Lệnh.
“Đem vật chứng và người sống đều giao cho Lục Chương.” Tiêu Hoàn nói: “Hắn khắc biết phải làm thế nào.”
Lý Thái nhìn Tiêu Hoàn, hỏi: “Bước kế tiếp, điện hạ dự định như thế nào?”
“Người ra tay rõ ràng không kiêng kị làm lớn chuyện này.” Tiêu Hoàn cười lạnh: “Cô không tiếp chiêu, người hoảng hốt đương nhiên là hắn rồi.”