Chương 37: Nghi Ngờ 1

Không lâu sau đó, Ngu Yên xuất đạo nhờ diễn phim truyền hình, mỗi ngày nàng đều bận rộn đóng phim kiêm học tập, bận bịu sớm tối. Mà đối với thân thế của bản thân, nàng ít khi nghĩ tới.

Thay vì nghiên cứu kỹ nàng đến từ đâu, Ngu Yên càng thích tin những gì bà nội dỗ dành nàng hồi đó.

Nàng đến từ mặt trăng, là đứa trẻ của mặt trăng.

Mà bây giờ, những chuyện quá khứ bao năm chôn chặt trong tim lại trỗi dậy.

Căn biệt thự đó không phải vô duyên vô cớ Ngu Yên nhìn trúng.

Vì Ngu Yên từng nghe qua cô nhi viện nơi bà nội làm việc, chính là nơi đó. Vì vậy khi nàng tìm nhà mới, biết biệt thự đang rao bán, nàng đã không do dự mua luôn căn nhà này.

Nghĩ đến tất cả các đầu mối có thể liên hệ, trong đầu Ngu Yên nảy ra một ý tưởng.

Cái hồ này kết nối hai thế giới, bên này có một người giống hệt nàng.

Có thể bản thân và vị Vương phi này thật sự có quan hệ gì đó.

Ví dụ như chị em ruột?

Nàng ngay lập tức gọi Hà Hiền và những người khác đến, hỏi tường tận chi tiết. Nhưng dù nàng có hỏi như thế nào, câu trả lời của mỗi người đều giống nhau, Đằng Thị chỉ sinh một cô con gái là Đằng Huệ.

“Vương phi đang suy nghĩ gì vậy?” Bích Diên nghe nàng hỏi chuyện này không biết nên khóc hay cười: “Nghiêm phu nhân thật sự chỉ có một đứa bé là Vương phi thôi. Hà quản sự ở trong nhà này lâu nhất, lần trước Vương phi hỏi hắn, không phải hắn cũng nói như vậy rồi sao?"

Ngu Yên suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có thể là mình bị kích thích làm thần kinh quá nhạy cảm.

Trên đời này có rất nhiều điều không thể giải thích được, dù sao thì việc xuyên không cũng trở thành hiện thực rồi. Xuyên không qua phát hiện có một bản sao của mình thì có gì kỳ lạ cơ chứ?

Có lẽ trên thế giới này cũng có người dáng dấp giống y hệt Thành Thông, hoặc là An Khởi và Ngu Ninh, ở bên cạnh nàng ta cũng có một tên người chọc người ngại như Tiêu Hoàn.

Chính là như vậy, đừng nghĩ linh tinh nữa.

Ngu Yên tự nhủ trong lòng, hít sâu một hơi, gác lại mọi suy nghĩ lộn xộn.

Hơn một trăm năm trước, Cung hoàng đế lấy danh nghĩa bị Chư Nhung uy hiếp để vứt bỏ Lạc Dương, dời đô về phía Bắc. Mà Lạc Dương là cố đô, vẫn còn thịnh vượng, bất luận là thành trì hay cung thất đều được bảo tồn rất tốt.

Thánh giá đã đi suốt từ Kinh thành đến Lạc Dương, dừng chân ở hành cung, đến tông miếu bái thờ tiên tổ.

Hoàng đế đã nhiều năm không đến thăm Lạc Dương, lại biết được Tiêu Hoàn cũng cùng Hoàng đế trở về, cả thành Lạc Dương cũng bị kinh động như Kinh thành. Nơi mà thánh giá đi qua có rất nhiều người, các con đường chật ních đến mức gần như không thể tiến lên phía trước.

Bởi vì chiến thắng ở biên cương, tâm trạng của Hoàng đế vui vẻ thoải mái, đi cả đoạn đường tuy mệt nhưng tinh thần phấn chấn.

Ngoài hoàng lăng tông miếu, Lạc Dương có rất nhiều tông thất và danh gia vọng tộc cao quý.

Khi Hoàng đế còn là Hoàng tử đã từng được Tiên đế ra lệnh đến Lạc Dương đốc tra chính vụ, sống ở đây không ít ngày, từng giao tiếp với những người ở đây. Sau khi tế bái xong tông miếu và hoàng lăng, Hoàng đế đặc biệt tổ chức yến tiệc trong cung điện, mời các vọng tộc và tông thất ở Lạc Dương đến chung vui trò chuyện.

Trong cung của Lạc Dương cũng vườn ngự uyển, được xây dựng hàng trăm năm, rộng lớn nguy nga. Trong số đó phải kể đến Xuân Hòa Viên, tọa lạc bên bờ hồ Ung Minh, là nơi nghỉ mát mùa hè trong vườn ngự uyển.

Trong vườn có nhiều lầu các san sát nhau, mặc dù không có guồng nước hạ nhiệt như ở điện Lăng Ba trong kinh thành, nhưng khu đất được sử dụng khéo léo, có nước chảy bao quanh để che nắng. Dù trời nắng nóng, ngồi trong vườn vẫn có làn gió thổi vào mặt thật mát mẻ, khiến người ta dễ chịu.

Đây là một sự kiện hiếm có, các vọng tộc quyền quý của Lạc Dương tụ tập trong hoa viên, tất cả đều ăn mặc chỉnh tề. Đặc biệt là các nữ gia quyến đang ở độ tuổi xuân thì, đều mặc cung trang lộng lẫy nhẹ nhàng, váy dài khẽ bay phấp phới, vừa nhìn là thấy sắc màu rực rỡ, vừa duyên dáng lại vừa sang trọng.

Trước khi Hoàng đế đến, các nhạc công trong cung đã bắt đầu tấu đàn hát ca, cung nhân bưng các loại rượu ngon, đồ ăn lướt qua giữa cỏ cây và đình đài lầu các, phục vụ các tân khách thưởng thức.

Trong số những vị khách này, ngoài một số người đức cao vọng trọng và Vương hầu, người khiến người ta để mắt đến nhất chính là Bác Vọng Hầu - Chu Sùng, phụ thân của Châu quý nhân.

Từ khi còn trẻ Chu Sùng đã nổi tiếng là người nhân hậu, hào hiệp, kết giao được nhiều danh sĩ hào kiệt, cũng được Tiên đế đánh giá cao, phong hắn làm Thứ Sử Dự Châu. Lúc nhậm chức, Chu Sùng tiếp tục kết thiện duyên, thu nhận một số lớn môn khách hiền sĩ. Năm đó Hoàng đế lật đổ Đằng Thị, Chu Sùng dựa vào những mối liên hệ tích lũy được trong nhiều năm, liên kết với binh mã các châu hưởng ứng, giết chết những phản quân Đằng thị đang uy hiếp kinh thành. Vì vậy, sau cuộc đảo chính, Hoàng đế đối xử khá ưu ái với Chu Sùng, phong hắn ta là Bác Vọng Hầu.

Hai năm trước Chu Sùng trở về quê hương Lạc Dương để dưỡng già.

Hoàng đế luôn lấy lễ đối đãi với Chu Sùng, bây giờ đi Đông tuần đến Lạc Dương, đương nhiên cũng mời Chu Sùng vào cung làm khách.

Trần Vương đang ngồi ở điện Xuân Hòa với cữu phụ Thọ Vương Hầu - Viên Quảng, cùng một đám tông thất hoàng thân gặp mặt trò chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao trong khu vườn. Nhìn qua đó, chỉ thầy Lương Vương và An Bình Hầu Chu Thừa đi cùng nhau, bồi tiếp Chu Sùng đi vào trong vườn.

Chu Sùng luôn được kính trọng, mọi người đều tiến đến hành lễ, vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài. Mà Lương Vương thì đang tươi cười với những người khác, trên mặt đầy vẻ xuân phong đắc ý.

"Thật là náo nhiệt." Viên Quảng đứng bên cạnh cười lạnh: "Người không biết còn tưởng rằng hắn sắp lên làm Thái tử."

Trên mặt Trần Vương không có chút tức giận nào, quay đầu hỏi thị thần: "Tử chiêu đâu?"

"Bẩm điện hạ" Thị thần đáp: "Quảng Lăng Vương đang cùng thánh thượng thay y phục."

Trần Vương gật đầu.

“Sao đột nhiên lại quan tâm đến hắn ta?” Viên Quảng kinh ngạc.