Chương 35: Thăm Dò 3

Ngày qua ngày trôi qua.

Chuyện chuyến đi Đông tuần của hoàng đế tới Lạc Dương, nghe nói được tiến hành cực kỳ náo nhiệt. Xe ngựa hoàng gia đem theo đồ nghi trượng hoa lệ, kéo dài hàng dặm, châu quận bên đường đều nhiệt liệt đón đưa.

Tất cả các loại tin đồn, ngay cả người những thôn gần đó cũng nghị luận.

Tuy nhiên, người trong nhà Ngu Yên không ai quan tâm lắm.

"... Trên người nữ quỷ kia trúng tên, ngã xuống đất thoi thóp, mọi người cầm đuốc vây xung quanh, Trương Tam mạnh dạn tiến lên trước, lật nữ quỷ lại nhìn xem!"

Mọi người đang ngồi xung quanh trong nhà, lúc này tất cả đều ngừng thở, hơn hai mươi cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Ngu Yên nghiêm mặt nói: "Thật ra là khuê nữ nhà Lưu gia."

“Sao có thể là khuê nữ Lưu gia được cơ chứ?” Vệ Lang kinh ngạc nói: “Không phải lúc đầu nàng ta chết trong đám cháy rồi sao? Chẳng lẽ lại là quỷ à?”

“Làm gì có quỷ nào.” Ngu Yên nhặt một hạt đậu tằm bỏ vào trong miệng: “Các người còn nhớ không, phụ thân lão Lưu của nàng ta, mấy năm trước chết không rõ ràng trong núi, sau đó mới xuất hiện nữ quỷ trong núi đúng không? Đó không phải là tình hình thực tế, mà do Huyện lệnh hãm hại. Khuê nữ Lưu gia sau khi tìm ra sự thật, vì muốn báo thù cho phụ thân, cũng lấy cách giống như vậy để giết chết Huyện lệnh kia.”

“Sao có thể là Huyện lệnh được? Hắn ta với lão Lưu không phải là bạn tốt sao?” Người bên cạnh hỏi.

“Còn nhớ đại án phủ khố mất đồ lúc đầu không?” Ngu Yên nói: "Nghĩ mà xem, số vàng bạc đó ít nhất cũng nặng vài trăm cân, bọn trộm không thể nào không lưu lại dấu vết được, tất cả vật chứng cũng biến mất một cách khó hiểu. Tại sao lại vậy?"

Mọi người nhìn nhau chằm chằm, lần lượt biểu hiện ra biểu cảm bừng tỉnh ngộ.

“Ta biết ngay tên Huyện lệnh kia không thể thoát khỏi liên quan mà!” Vệ Lang vỗ đùi, hưng phấn nói: “Vương phi, năm đó vụ án kia chính do Huyện lệnh tự biên tự diễn gây ra, mà lão Lưu chính là đồng bọn của hắn ta phải không?"

Ngu Yên cười gật đầu, đẩy một chén trà tới trước mặt hắn: "Vẫn là Vệ huynh đệ thông minh."

Vệ Lang vui mừng nhận lấy.

Mọi người đột nhiên hiểu ra, mồm năm miệng mười thảo luận.

Mấy ngày nay Ngu Yên và những người hầu trong ngôi nhà này đã trở thành người quen.

Bởi vì thân phận của nàng, mọi người vốn đã hiếu kỳ với nàng, nhưng lại kiêng kỵ bởi vì những tin đồn và hàng loạt hành vi kỳ lạ của nàng, lúc đầu bọn họ khá kiềm chế.

Nhưng sau đó bọn họ phát hiện ra rằng Ngu Yên thực ra không khác gì người thường, tính tình dễ gần, lớn lên xinh đẹp, mà còn không hay cáu gắt.

Dần dần mọi người đều buông lỏng hơn trước mặt nàng, cùng trò chuyện nhiều hơn.

Nghe nàng kể chuyện, người hầu trong nhà bắt đầu xôn xao.

Ngôi nhà ở một vị trí hẻo lánh, không có gì để giải trí. Vì vậy khi tỳ nữ rảnh rỗi không có chuyện gì làm đều thích tụ họp lại với nhau để tán gẫu, hóng gió, kể cho nhau những câu chuyện.

Không ngờ có một ngày Ngu Yên đột nhiên tham gia.

Sau đó những tì nữ này phát hiện những câu chuyện mà nàng kể rất thú vị, nhiều mánh khóe hơn so với những câu chuyện bọn họ kể đi kể lại trong nhiều năm kia nhiều.

Tất cả các loại yêu ma quỷ quái, những vụ án ly kỳ, cốt truyện kỳ lạ, những thăng trầm lên xuống đều được nàng nói ra một cách sống động, thật sự khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Chẳng bao lâu sau, không chỉ tỳ nữ trong nhà mà cả những thị vệ như Vệ Lang cũng trở thành người nghe của Ngu Yên, lúc rảnh rỗi tụ tập nghe nàng kể chuyện, tất cả đều bị thu hút.

“Vương phi sao lại biết nhiều câu chuyện vậy?” Trần Khang không khỏi tò mò hỏi: “Đến bây giờ chúng ta chưa từng nghe qua.”

Vừa dứt lời Hà Hiền trừng mắt nhìn hắn: "Vương phi là người thường sao, đương nhiên những thứ người biết rất nhiều rồi."

Ngu Yên nhìn đối phương rồi thở dài.

"Ta cũng không biết làm sao mà biết được nhiều như vậy" Nàng đau khổ nói: “Những câu chuyện này giống như nói và viết vậy, ta vừa ngủ dậy đã biết rồi, dường như trời sinh ra đã thế.”

Mọi người trao đổi ánh mắt, ai cũng rõ ràng, nhao nhao nói tiếp.

Tất cả những điều kỳ lạ về Vương phi chỉ có thể được giải thích bởi việc Huyền nữ hiển linh, bọn họ đã sớm nhận định như vậy rồi.

“Vậy… Vương phi có biết đoán mệnh không?” Một người hầu hỏi đầy vẻ chờ đợi.

Hà Hiền lập tức ho nhẹ một tiếng, người kia hiểu mình đã lỡ lời, không nói chuyện nữa.

Tiêu Hoàn từng ra lệnh mọi người trong nhà không được phép nói chuyện mê tín thần quỷ.

Ngu Yên không có vẻ gì là tức giận.

"Cái này thì ta cũng không chắc." Nàng nói: "Ta chưa từng đoán mệnh, cũng không biết chuẩn hay không."

“Đúng vậy, nói chuyện đoán mệnh làm gì, kể chuyện đi kể chuyện đi.” Vệ Lang cười ha ha nói.

Mọi người lập tức chuyển chủ đề, để Ngu Yên kể nốt phần còn lại của câu chuyện.