Chương 33: Thăm Dò 1

Các bộ tộc Hung Nô thấy không chiếm được lợi thế, nên không dám manh động đi về phía nam nữa. Mà trong đầu xuân năm nay, hỗn chiến trong Vương đình cuối cùng cũng kết thúc, trở nên trong sáng hơn.

Vương tử Phất Tà và Hữu Hiền Vương mỗi người giành một nửa giang sơn, tạo thành thế đối đầu nhau, hai bên liên tục đánh luân phiên trong vòng nửa năm mà vẫn không bên nào giành được lợi thế.

“Phất Tà tuy còn trẻ tuổi nhưng không thể xem nhẹ.” Vương Long nói: “Khi lão Thiền Vu qua đời, số lượng người trong bộ tộc của Phất Tà không nhiều hơn những Vương tử khác, nhưng hắn lại có thể có được sự ủng hộ của hầu hết các bộ tộc chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, có thể thấy đây là một người có năng lực.”

Tiêu Hoàn xem xong cấp báo liền nói: “Mặc dù Phất Tà và Hữu Hiền Vương mỗi bên chiếm một nửa giang sơn, nhưng những nơi Phất Tà chiếm lĩnh phần lớn đều là những mảnh đất hoang vắng. Hữu Hiền Vương thì ngược lại, hầu như toàn bộ đất đai màu mỡ ở phía bắc Hung Nô đều đã nằm trong tay ông ta, nếu hai bên mà đánh nhau một lần nữa e là phía Phất Tà sẽ hết lương thực trước.”

Vương Long kinh ngạc nói: “Ý ngươi là...”

“Nếu Phất Tà thông minh, có lẽ hắn sẽ quy thuận triều đình để cầu xin Trung Nguyên giúp đỡ.”

Vương Long gật đầu.

Hung Nô và Trung Nguyên cứ đánh rồi lại làm hòa mấy trăm năm nay, cũng không phải là chưa từng có chuyện quy thuận cầu hòa. Đất đai của Hung Nô không thích hợp để trồng trọt, cho dù Trung Nguyên có cho quân chiếm đóng thì cũng chẳng tồn tại được lâu.

Vì vậy từ trước đến nay, quân Trung Nguyên và bên Tái Ngoại vẫn thường giằng co nhau ở thế ngươi tấn công, ta thảo phạt, chưa từng từ bỏ việc xâm phạm biên giới của nhau. Cho nên, cách tốt nhất để đối phó với Hung Nô là chọn ra một người trong số họ làm thủ lĩnh để quy thuận Trung Nguyên, duy trì hòa bình.

Bây giờ xem ra vị Phất Tà Vương tử này chính là lựa chọn tốt nhất.

“Nhưng Phất Tà chưa chắc đã quy thuận theo triều đình.” Vương Long nói: “Hắn cũng đã xin Tiên Bi viện trợ. Mẫu thân của hắn là người Tiên Bi, Tiên Bi cũng chính là nhà ngoại của hắn. Bên phía Hữu Hiền Vương cũng đã lôi kéo người tộc Đê, e rằng cuộc hỗn chiến này vẫn phải đánh tiếp.”

“Không sao.” Tiêu Hoàn nhếch miệng cười lạnh: “Mối quan hệ giữa các bộ tộc ở Tái Ngoại rất rắc rối, Hung Nô có biến động, những kẻ khác cũng sẽ không ngồi nhìn. Mấy gia tộc đó đều không tầm thường, cứ để bọn họ đánh nhau trước đã, tránh việc bọn họ không có chỗ nào dùng sức lại muốn đánh xuống Trung Nguyên.”

Vương Long gật đầu nhìn hắn, đột nhiên nói: “Ngươi có biết tại sao tên Phất Tà đó chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi lại có thể được nhiều người ủng hộ như vậy không?”

Tiêu Hoàn hỏi: “Tại sao?”

“Hắn ta một lần mà cưới tới bảy vị Vương phi, thêm cả mười hai vị ban đầu nữa, những gia tộc quyền lực của Tiên Bi và Hung Nô đều liên hôn với hắn rồi.”

Tiêu Hoàn: “...”

Vương Long liên tục thở dài: “Đúng là thiên hạ này cùng là người nhưng không có cùng số mạng, hắn là Vương, ngươi cũng là Vương, tại sao lại cách biệt đến thế? Đúng là ngươi hiếu thuận với Thánh thượng, không cần thiết phải giống như Phất Tà vì muốn giữ mạng mà bất chấp thủ đoạn, nhưng vài năm nữa chỉ e rằng hắn được bế cháu rồi, mà ngươi đến cả người thừa kế cũng không biết đang ở đâu, có phải là rất thiệt thòi không?”

Tiêu Hoàn muốn nói gì, nhưng vẫn tỏ vẻ không nghe thấy gì mà tiếp tục xem văn thư.

Vương Long đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, hắn ngả người nói: “Nghe nói Đằng thị đã được cứu về rồi?”

Tiêu Hoàn: “Phải.”

“Ngươi định như thế nào?” Vương Long hỏi.

Tiêu Hoàn không thèm ngước mắt lên, nói: “Cái gì thế nào.”

Vương Long sầm mặt xuống, nói: “Ngươi còn giả bộ hồ đồ với ta làm gì. Ta đã nói trước với ngươi rồi, bất luận nàng ta còn sống hay đã chết thì cũng phải cắt đứt với nàng ta.”

“Cắt đứt rồi thì làm gì nữa?” Tiêu Hoàn nói.

“Đương nhiên là cưới một người khác.” Vương Long thở dài, sốt sắng nói: “Tử Chiêu à, có một số lời nói mà trên thế gian này chỉ có mình cữu phụ mới nói với ngươi.”

Chỉ có những lúc thao thao bất tuyệt với Tiêu Hoàn, hắn mới xưng là cữu phụ.

Tiêu Hoàn không thay đổi sắc mặt.

“Hơn hai mươi năm rồi.” Vương Long tiếp tục nói, hắn như đang nhớ lại ký ức gì đó: “Nhớ ngày ấy mẫu thân ngươi vô cùng xinh đẹp, người trong vùng không có ai là không khen ngợi. Gia đình chúng ta mặc dù không phải cao môn, không phải quan lại trong kinh thành, nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất hạnh phúc.

Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của ngươi cũng đã sớm định sẵn một hôn sự môn đăng hộ đối, gia cảnh giàu có, nếu như mẫu thân ngươi gả qua đó nhất định sẽ sống một cuộc sống sung túc, không cần lo nghĩ.”

“Thật đáng tiếc.” Vương Long nói rồi thở dài một tiếng: “Nàng lại gặp được Thánh thượng.”

Mặt Tiêu Hoàn không để lộ chút cảm xúc nào, hắn lại mở một kiện văn thư từ trên bàn ra xem.

“Khi mẫu thân ngươi ra đi, người làm nàng không yên lòng nhất chính là ngươi.” Vương Long xúc động nói: “Nàng vô phúc, yếu ớt lại nhiều bệnh. Nhờ ơn Thánh thượng, khi lâm chung nàng nói muốn gặp ta nên người đã triệu ta vào cung gặp nàng. Lúc đó nàng kéo tay ta dặn dò, bảo ta phải chăm sóc ngươi, phò tá ngươi...”

“Bây giờ ta sống rất tốt.” Tiêu Hoàn cắt lời: “Mẫu thân dưới suối vàng nhất định rất vui vẻ.”

“Làm sao mà vui vẻ được?” Vương Long trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi xem biểu huynh của mình đi, hắn chạc tuổi ngươi mà đã có ba đứa con trai rồi!”

Tiêu Hoàn nói: “Theo như ta biết thì đến giờ Thiếu Quân vẫn chỉ có một mình.”

“Đừng nhắc tới cái thứ không ra gì đó với ta.” Vương Long nói: “Ngươi xem mình bây giờ đi, đến một người thê tử chính thức cũng không có, có xấu hổ hay không hả?”

“Cữu phụ lại nói sai rồi.” Tiêu Hoàn bình thản nói: “Ta có Vương phi, vừa rồi cữu phụ còn nhắc tới mà.”

“Ta đang nói đến nàng ta đấy.” Vương Long nói: “Nói là Vương phi, nhưng thiên hạ này còn có ai không biết rõ chuyện này nữa? Không phải lúc hôn sự này được ban xuống ngươi cũng không chấp nhận sao? Ngươi đã hai mươi ba rồi, chẳng lẽ còn phải kéo dài chuyện này cả đời!”

Tiêu Hoàn im lặng nhìn văn thư trên tay, rồi cầm bút lên phê vài chữ lên đó.