...
"Sau này không được khóc... Con là con, không thể để bọn họ vây khốn, biết không?"
Đột nhiên, những lời nói của mẫu thân trước khi chết như văng vẳng bên tai.
Nàng nhìn hắn chằm chằm, gương mặt tái nhợt không còn chút máu, siết chặt lấy bàn tay Tiêu Hoàn, tựa như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng.
Gió từ ngoài đình viện thổi vào mang theo mùi ẩm ướt tươi mát.
“Nhi thần chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Hắn trả lời.
Hoàng đế nở một nụ cười gượng gạo.
“Bỏ đi.” Hắn thở dài: “Chuyện của ngươi, trẫm không tham dự nhiều nữa. Những nữ tử kia, ngươi muốn làm gì thì làm, nếu ngươi đã muốn tự mình làm chủ thì tự mình giải quyết đi.”
Tiêu Hoàn nhìn hắn một lúc rồi hành lễ: "Nhi thần tuân lệnh."
...
Màn đêm buông xuống, trong nhà vang lên tiếng ếch nhái ộp ộp.
Sau khi Tiêu Hoàn rời đi, căn nhà trở lại yên tĩnh như cũ.
Tuy rằng vẫn còn Vệ Lang và một số thị vệ ở lại, những dù sao vẫn dễ nói chuyện, Hà Hiển cũng không cần lo lắng đề phòng nữa, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hắn đi một vòng quanh nhà, chào hỏi những người thị vệ đang ăn tối, sau đó quay trở về nhà bếp trong viện.
Vương Phi chưa bao giờ được coi trọng, trong nhà này cũng không có nhiều người hầu, tổng cộng chỉ có mười người, hiện tại phần lớn đều đang dùng bữa ở trong sân.
Mọi người cùng nhau chia sẻ niềm vui nỗi buồn nhiều năm, sớm đã không coi trọng tôn ti gì đó.
Nhìn thấy Hà Hiền đến, những người hầu cũng không đứng dậy mà chỉ lần lượt chào hỏi rồi tiếp tục dùng bữa.
"Quản sự." Hà Hiền vừa ngồi xuống, một người hầu trẻ tuổi tên là Trần Khang nói: “Ta với Đằng Phương đang nói, không biết điện hạ đã về chưa.”
Hà Hiền nhìn hắn nói: "Nói chuyện này làm gì.”
“Đương nhiên là vì Vương phi rồi.” Trần Khang cười nói: “Bây giờ Vương phi không ngốc nghếch nữa, hiện hạ cũng về rồi, nếu như hai người bọn họ trở thành đôi phu thê thật sự, thế thì cuộc sống chúng ta ta cũng sẽ tốt hơn.”
Những người khác cũng ứng tiếng.
“Đúng vậy.” Người hầu phụ trách nấu ăn là A Đào vừa ăn vừa nói: “Quản sự, điện hạ đối đãi với Vương phi cũng không phải vô tình, nếu như chuyện cũ đã không truy cứu. Đều đến bước này rồi, lẽ nào lại để Vương phi ở trong cái nhà này sống một mình cả đời sao?”
Hà Hiền nhìn họ rồi cười khổ.
Những người này vốn là nô bộc của Đằng Thị. Sau khi Đằng Thị bị sụp đổ, nô bộc của Đằng Thị không bị bán cũng sẽ bị giết, lúc đó bọn họ nghe được tin thì cả ngày lo lắng bất an.
May mắn có Tiêu Hoàn ra tay bảo vệ Vương phi, bọn họ cũng bình an vô sự.
Nhiều năm qua mọi người đều mang tâm lý sống tạm được ngày nào thì hay ngày đó, nhất là sau khi Vương phi biến mất nửa năm trước, bọn họ càng thêm run sợ, e ngại chuỗi ngày an ổn sẽ lại kết thúc.
Cho đến ngày hôm qua.
Thành thật mà nói, tối qua khi Hà Hiền quỳ trước mặt Tiêu Hoàn run rẩy nói tất cả mọi thứ, hắn cảm thấy nhẹ nhõm, cũng cảm thấy rằng cuộc sống của mình sắp kết thúc. Nhưng không ai nghĩ rằng Tiêu Hoàn lại một lần nữa tha thứ cho bọn họ, không truy cứu chuyện đã qua.
Những nô bộc này đương nhiên cảm ơn đại ân đại đức.
Nhưng con người ta chỉ cần có một chút hy vọng, trong lòng sẽ sống dậy.
Giống như bây giờ, trong khi tất cả mọi người đang vui mừng, tất cả đều có chủ ý tác hợp cho Tiêu Hoàn và Vương phi.
“Sống một mình hay không không quan trọng.” Hắn nói: “Nếu như điện hạ bỏ Vương phi thì đến việc sống một mình cũng không còn nữa rồi.”
Mọi người đều sững sờ.
“Điện hạ định bỏ Vương phi sao? Thật vậy sao?” Một người vội vàng nói.
"Thật giả cái gì? Thân phận của Vương phi là gì ngươi không biết sao? Trong Kinh có nhiều hậu duệ quý tộc và gia đình quyền quý như vậy, nữ nhi nhà nào mà không mạnh hơn Vương phi, nếu như điện hạ nhìn trúng ai, chuyện bỏ vợ không phải chỉ là một câu nói sao.” Hà Hiền nói.
Mọi người nhìn nhau, trong nhất thời không ai nói tiếng nào.
A Đào nói: "Cho dù như vậy, chúng ta vẫn phải nghĩ cách giúp đỡ. Ta từ nhỏ đã làm việc trong nhà Đằng Thị, danh môn khuê tú trước kia từng đến nhà làm khách, không đến mấy trăm thì cũng có mấy chục, luận nhan sắc thì có ai so được với Vương phi đâu."
Những người khác cũng phụ họa.
"Đúng vậy!” Trần Khang thở dài: "Vương Phi của chúng ta chỉ cần trang điểm một chút là xinh tuyệt trần, hôm nay ta ở trong phòng nhìn thấy mà không thể chớp mắt..."
Hắn chưa kịp nói xong, Hà Hiền đã vỗ vỗ vào đầu hắn: "Lời này của ngươi dám nói to thêm chút nữa. Không phải điện hạ nói không được nghị luận sao, nếu bị người khác nghe thấy, xem điện hạ có xử lý ngươi không?"
Mọi người lẩm bẩm một hồi, vội vàng im bặt.
“Quản sự.” Một người nhìn hắn vẻ mặt do dự: “Chúng ta thật sự chỉ có thể ngồi nhìn, không làm được gì sao?”
Hà Hiền nhìn hắn mà không nói gì.
Trên thực tế, Hà Hiền có cùng cách nghĩ với những người này, hơn nữa còn có chủ ý sớm hơn.
Hắn luôn thành kính, thấy Phật sẽ quỳ thấy miếu sẽ bái, thắp mười lăm cây nhang kính thần, chưa từng dám quên.
Khi hắn biết Vương phi trở lại, hơn nữa còn không ngốc nữa thì đã tin tưởng đây là Cửu Thiên Huyền Nữ hiển linh, có một linh cảm mơ hồ, cảm thấy rằng đây có thể không phải là một điều xấu. Sau đó như hắn dự đoán, vận rủi đi qua may mắn sẽ đến, mọi thứ bắt đầu chuyển biến theo chiều hướng tốt lên.
Bây giờ cho dù Tiêu Hoàn đã tạm thời rời đi, nhưng chỉ cần hắn quay lại, chuyện giữa hắn và Vương phi vẫn còn hy vọng.
Dùng xong bữa tối, Hà Hiền tìm Bích Điểu nói với nàng những suy nghĩ của mình.
Bích Điểu nghe xong, khá đồng ý nhưng cũng có chút lúng túng: "Nhưng... làm thế nào để điện hạ quay về?"