Khâu Hiểu Đông bị Giang Triết vạch trần, đột nhiên thấp giọng lo lắng: “Chết tiệt, làm sao cậu lại biết!”
Cậu ta vội vàng nhìn quanh, bảo đảm không có ai nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, mới nhìn chằm chằm vào Giang Triết: “Cậu phải giữ bí mật chuyện này! Nếu Vương Đan Đan sẽ biết sau này sao tôi dám nhìn mặt cô ấy? ”
Khâu Hiểu Đông rất căng thẳng.
Tuy rằng cậu thích Vương Đan Đan, thích nhìn cô ấy phồng má tức giận.
Nhưng cậu không đủ can đảm để thổ lộ, cậu sợ nếu bị từ chối thì sau này ngay cả bạn bè đều không phải.
Ánh mắt Giang Triết có chút khinh thường: "Nhìn cậu kìa! Nếu sợ như vậy thì cả đời đều đừng mong đuổi được cô ấy"
Cậu hướng dẫn từng bước một nói: "Nhìn vào Vương Đan Đan xem, dáng dấp rất xinh đẹp, nếu không phải miệng lưỡi trái ngược với khuôn mặt của cô ấy thì trên cơ bản thì không có khuyết điểm gì cả. Nếu bây giờ cậu không theo đuổi, hắc hắc, không bao lâu sau người khác rước cậu ấy mất rồi! "
Khâu Hiểu Đông có chút lo lắng," Tôi xem ai dám! Tôi đang nhìn chằm chằm cô ấy đâu, tôi luôn nhìn kỹ bất kỳ tên nào dám lại gần cô ấy!"
“Cậu nhìn chằm chằm có tác dụng gì? Hay định xem trực tiếp cảnh yêu đương của cô ấy với bạn trai? "Giang Triết cười có chút dâm đãng.
Khâu Hiểu Đông sửng sờ, gãi đầu hỏi: “Ý cậu là sao?”
“Nói tóm lại là bị đội nón xanh ngay trước mắt!” Giang Triết vỗ vai cậu nói.
"Chừng nào cậu đuổi được cô ấy nếu không thì mỗi một ngày đều không an toàn! Đến lúc người khác rước cô ấy đi, lúc đó cậu đừng có khóc!"
Giang Triết không biết mệt mỏi nói.
Khâu Hiểu Đông nghe những lời của Giang Triết, trong lòng cũng rất rối loạn.
Tuy rằng cậu ta thường ngày có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng phương diện tình cảm lại tương đối đơn thuần. Cậu ta có thể tán nhảm với những nữ sinh khác nhưng khi ở trước mặt Vương Đan Đan, một câu nói cũng nói không lưu loát.
Cậu ta không dám theo đuổi Vương Đan Đan, nhưng nếu để cậu ta trơ mắt nhìn Vương Đan Đan bị người khác đuổi tới, trái tim cậu sẽ không chịu nổi!
"Nhưng tôi nên đuổi theo cô ấy như thế nào? Ai biết cô ấy có để ý tới tôi không?"
Khâu Hiểu Đông bất lực nhìn Giang Triết cầu cứu, nói ra vấn đề kinh điển nhất của con trai ở tuổi này khi gặp con gái họ thích.
Khi mọi người lần đầu tiên biết yêu, họ sẽ thích người đó một cách u mê và ngây thơ.
Nhưng hầu hết mọi người sẽ giấu kín loại cảm giác này trong lòng, bởi vì tình yêu sẽ khiến người ta trở nên tự ti, nghĩ hình tượng của người kia là một tiên nữ hoàn mỹ! Dĩ nhiên là họ sẽ không dám theo đuổi.
Khi Giang Triết nhìn thấy tâm tình của Khâu Hiểu Đông, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa như lão sói xám.
"Sợ cái gì a! Yêu đương thì con trai phải chủ động, cậu không thử một chút thì làm sao biết chính cậu không được?"
"Hơn nữa, mỗi lần cậu chào hỏi Vương Đan Đan thì cô ấy đã để ý đến cậu rồi! Nếu không có ý với cậu thì người ta cũng chẳng muốn quan tâm. Đây chính là đang ra hiệu ngầm nha! ”
Khâu Hiểu Đông cảm động trước lời nói của Giang Triết.
Cậu mím môi, mặt hơi đỏ như nữ sinh, hai tay đan vào nhau.
"Cái kia ... nói về điều đó, cô ấy luôn mỉm cười mỗi khi tôi chào cô ấy! Thực ra tôi sớm cảm thấy cô ấy cũng thích tôi, chỉ là xấu hổ nên không dám thổ lộ mà thôi!"
Giang Triết kém chút bật cười ngay tại chỗ, nhưng cố nén lại, nghiêm túc vỗ nhẹ vào cánh tay của Khâu Hiểu Đông: "Ừ, ừ! Tôi cũng thấy cô ấy đối xử đăc biệt đối với cậu! Vậy cậu còn chờ gì nữa, bộ cậu không phải là đàn ông à? ”
Khâu Hiểu Đông bị Giang Triết kích thích, trong lòng đột nhiên dâng trào.
Nghĩ đến mỗi lần cô ấy chào hỏi, cô ấy sẽ mỉm cười chân thành với cậu. Trong nụ cười ấy chắc chắn chứa tình cảm thẹn thùng!
“Hừ, tất nhiên tôi là một người đàn ông!”
“Đúng vậy, đàn ông thực sự không thể chờ đợi các cô gái chủ động, cậu nếu dũng khí bị đánh cũng không có, thì có quyền gì để nói yêu cô ấy?”
“Ah? Bị đánh?” Khâu Hiểu Đông nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn.
Giang Triết vội ho hai tiếng, “Khụ khụ, ý tôi là, nếu hai người ở cùng nhau thì có thể bị chủ nhiệm Tôn đánh!”
Khâu Hiểu Đông tức giận, vỗ mạnh vào đùi, lông mày dựng ngược nói to: “Chúng tôi thật tâm yêu nhau. Ai cản trở cũng vô dụng thôi!"
Giang Triết vỗ tay, 'Đúng! Đây là những gì người đàn ông cần làm!'
'Nhưng mà làm thế nào để tỏ tình? Tôi không hiểu việc này lắm.'
Khâu Hiểu Đông vẻ mặt buồn rầu, lúc này đột nhiên cậu ta ngẩng đầu nhìn Giang Triết, nắm lấy tay cậu như nắm lấy cây cỏ cứu mạng.
"Giang Triết, chuyện này cậu phải giúp tôi! Cậu dám hôn Tô Tiểu Nhã, nhìn qua là biết cậu là người có kinh nghiệm nha! Dạy cho tôi vài bí quyết với!"
Nhìn thấy Khâu Tiểu Đông rốt cuộc cũng vào tròng, Giang Triết cười bí mật, sau đó liền len lén liếc nhìn Vương Đan Đan đang ngồi phía trước.
"Như vậy đi, chúng ta đều là anh em. Lần này tôi giúp cậu đổi chỗ ngồi với cô ấy trong tiết ngữ văn tiếp theo. Tiếp đó cậu liền chủ động nói bóng nói gió xem thử cảm xúc của cô ấy thế nào. Đến lúc cậu không phải cậu biết được thái độ của cô ấy rồi sao? "
Khâu Hiểu Đông suýt khóc vì phấn khích, nắm chặt lấy tay Giang Triết, “Giang Triết, anh em tốt của tôi! Lòng tốt của cậu, tôi sẽ không bao giờ quên! Về sau tôi và Vương Đan Đan nếu có con thì tôi sẽ đặt tên nó là Khâu Triết!"
Giang Triết cười nhạt hai tiếng, "Con người của tôi làm việc tốt không để lại tên chỉ để lại họ. Vợ cậu mà sinh con trai thì cứ gọi là Giang Hiểu Đông. ”
Hai người nói nhảm xong, Giang Triết trực tiếp đứng dậy.
“Cậu làm được không?” Khâu Hiểu Đông nghi ngờ nhìn Giang Triết.
“Thật nực cười, chả lẽ tôi không thể làm được chút chuyện nhỏ này?”
Giang Triết nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Đan, nụ cười trên khóe miệng dần trở nên tà ác.
Cậu ta lấy câu phù chú điên đảo có được từ rút thưởng ra khỏi túi đồ. Chỉ cần sau khi sử dụng nó, đổi phương sẽ không nhất quán trong lời nói và việc làm trong vòng sáu giờ, hành động hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ nội tâm.
Trong cửa hàng, thứ này được bán với giá 5000 điểm, rất đắt nha.
Tuy nhiên, để xóa sạch chướng ngại vật đuổi theo Tô Tiểu Nhã, cậu vẫn cảm thấy cái giá này cậu vẫn trả được.
Tiếp đó, Giang Triết không do dự trực tiếp sử dụng phù chú điên đảo.
Sau đó, cậu mỉm cười và đi đến bên Vương Đan Đan.
“Vương Đan Đan, tôi có một chuyện muốn hỏi lớp phó học tập. Cậu đổi chỗ ngồi với tôi một chút đi!”
Vương Đan Đan hung hăng nhìn Giang Triết, vừa định nhướng mày, sau đó nói: “Cậu nằm mơ à!
Nhưng khi lời nói đến trên khóe môi, cô đột nhiên nở nụ cười nhẹ, gật đầu nói: “Được rồi, cậu ngồi đi!”
Sau đó, cô trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi cầm sách giáo khoa đi tới Giang Triết bàn học. Huh? Cô bị sao vậy, làm sao cô có thể đồng ý với yêu cầu của cậu ta!
Vương Đan Đan trong đầu rối rắm, không biết tại sao cô lại cười với Giang Triết, lại còn tự nguyện nhường chỗ ngồi!
Khâu Hiểu Đông ngồi ở phía trước, nhìn thấy Giang Triết một câu liền thuyết phục Vương Đan Đan đổi chỗ ngồi cạnh cậu. Lập tức lộ ra nụ cười bỉ ổi vì vui mừng, nhanh chóng vuốt lại mái tóc một tuần chưa gội của cậu.
Khâu Hiểu Đông vỗ nhẹ vào băng bên cạnh, cười nhe răng với Vương Đan Đan: "Mau ngồi xuống đi!"
(Vương Đan Đan tức giận đến lông mày dựng lên, lớn giọng nói : "Cậu cười cái gì mà cười! Ai muốn ngồi bên cạnh cậu! ")
Nhưng trong thực tế, cô ấy mỉm cười với Khâu Hiểu Đông, nhẹ nhàng vén tóc, nhẹ nhàng gật đầu:" Ân, mình rất vui khi được ngồi với cậu! "
Vương Đan Đan điên cuồng hét lên trong lòng: Ôi trời, tại sao những lời này có thể nói ra từ miệng! Thật sự quá xấu hổ đi!
Cô nóng lòng muốn cầm sách giáo khoa trên tay lên, sau đó hung hăng tát vào đầu Khâu Hiểu Đông!
Khâu Hiểu Đông sững sờ khi nghe những lời dịu dàng của Vương Đan Đan.
Đây là lần đầu tiên Vương Đan Đan dịu dàng với cậu như vậy. Trước đây, gặp nhau nhiều nhất là chào, gật đầu một cái mà thôi.
Ngay lập tức cậu trở nên phấn khích.
Giang Triết, anh em tốt của tôi! Quả nhiên, cậu đã không có gạt tôi nha!
Khâu Hiểu Đông trong lòng bật khóc vì xúc động.
"Không ngờ cậu lại muốn ngồi kế mình đến vậy! Thật ra thì mình cũng rất vui khi được ngồi với cậu."
Khâu Hiểu Đông cười "Hắc hắc", rồi lén lút ngại ngùng nhìn Vương Đan Đan.
(Lúc này Vương Đan Đan chỉ muốn đánh chết cậu ta, "Nhưng tôi không vui chút nào! Cậu mau tránh xa tôi ra!")
Tuy nhiên, do ảnh hưởng của phù chú nên thực tế là cô ấy đang đỏ mặt với khuôn mặt xao động, ngượng ngùng nói với Khâu Hiểu Đông, “Khâu Hiểu Đông, cậu có thể ngồi gần mình hơn không!”
Khi Khưu Hiểu Đồng nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Đan Đông, anh ta gần như mừng suýt chút tắc mạch máu não!
Cậu vội vàng tiến nghiên người về phía Vương Đan Đan, nhưng có chút sợ hãi nên chỉ mới chạm vào cánh tay cô.
Dù vậy, khóe miệng của cậu ta đang kéo đến mang tai!
Vương Đan Đan: "Gần thêm chút nữa! Gần thêm chút nữa!"
(Đừng lại đây! Đừng lại đây mà!)
Lúc này cô ấy gần như tức giận muốn khóc. Cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra với cơ thể cùng miệng của bản thân. Suy nghĩ của cô ấy cùng thực tế hoàn toàn trái ngược!
Vì vậy trong lòng cô càng khó chịu, nụ cười trên môi lại càng đậm.
Càng muốn để Khâu Hiểu Đông cút đi, ngoài lại nói kêu cậu ta xích lại gần.
“Như vậy thật không tốt đâu!”
Tâm trạng của Khâu Hiểu Đông đang gợn sóng, nhưng cậu vẫn xấu hổ cúi đầu tỏ vẻ không tự tin.
Với nụ cười trên môi, Vương Đan Đan đến gần tai Khâu Hiểu Đông rồi nói nhỏ: "Có gì mà ngại ngùng, ngồi gần mình thêm chút nữa! Mình thích cậu nhất mà!"
(Xin lỗi nhưng tránh xa tôi ra! Thực sự là một tên đáng ghét!)
Khi nói câu này, Vương Đan Đan gần như chết vì xấu hổ.
Khâu Hiểu Đông bị kích thích đến mức biến thành một ấm trà sôi, đầu như sắp bốc khói!
Hai mắt của cậu ta kích động đến mức rưng rưng.
Giang Triết, anh trai tốt của cậu! Thật may mắn khi mà có cậu ta cho cậu biết Vương Đan Đan thích cậu như thế nào! Cậu sẽ không phụ lòng của cậu ta!
Cậu quay lại, nắm lấy hai tay của Vương Đan Đan, nhìn cô trìu mến.
Nhưng Vương Đan Đan lúc này trong lòng đã khóc, nhưng càng như vậy, nụ cười trên mặt lại càng vui vẻ.
"Vương Đan Đan, không ngờ cậu lại mạnh dạn như vậy! Vậy được rồi, mình nhận lời tỏ tình của cậu. Từ hôm nay, em sẽ là bạn gái của anh!"
Khâu Hiểu Đông nghiêm nghị nói.
(Vương Đan Đan: Để cô chết đi cho xong! Còn có tên ngu ngốc này, tôi sẽ giết cậu trước!)
Cô cười với Khâu Hiểu Đông: "Vâng, em muốn cùng anh bên nhau hạnh phúc tới già!"