Chương 3: Kỹ thuật diễn xuất lâu năm

“Mời vào!”

Một giọng nói trầm ấm và uy nghiêm vang lên từ văn phòng.

Giang Triết đẩy cửa bước vào, cậu nhìn thấy thầy giáo Tôn ngồi ở bên phải cửa sổ.

Tôn chủ nhiệm là một người đàn ông to béo, nặng hơn 90 kg, mái tóc để đầu đinh cứng nhắc, trên sống mũi có một cặp kiếng thật dày.

Giáo viên này bình thường là một người biết ăn nói, nhưng ở trường Nhị Trung nổi tiếng là khắc nghiệt.

Nhưng Giang Triết biết rằng vị này cũng là giáo viên có trách nhiệm nhất nhì trường Nhị Trung.

Lúc đầu, dựa vào các phương pháp quản lý chặt chẽ của riêng mình, khiến một lớp thường như lớp 2 nhảy lên hạng 3 cả năm, chỉ đứng sau hai lớp chuyên.

Khi còn đi học trước đây, Giang Triết và Tôn chủ nhiệm rất không hợp nhau. Nhưng bây giờ sau khi sống lại, cậu cũng hiểu được công lao cực khổ của vị thầy giáo này, trong lòng cũng chỉ có tôn kính ông.

Vì vậy, Giang Triết mỉm cười đi tới, lễ phép nói: “Tôn chủ nhiệm, thầy đang tìm em!”

Khi Tôn chủ nhiệm nhìn thấy Giang Triết, sắc mặt lập tức trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay mặt lại tiếp tục nhìn giáo án trên tay của mình.

Mà Giang Triết cũng không quan tâm lắm, cứ đứng cạnh bạn học chờ đợi.

Một lúc sau, chuông vào lớp vang lên. Các giáo viên trong văn phòng cũng lần lượt rời đi.

Họ đều không quan tâm đến tình hình của Giang Triết. Lúc nào chẳng có mấy đứa học sinh quậy phá bị kêu đến để phê bình?

Tôn chủ nhiệm nhìn xuống giáo án của mình, Giang Triết cũng không cảm thấy xấu hổ, cứ như vậy nhìn ông.

Sau mười phút, Tôn chủ nhiệm cuối cùng không thể ngồi yên.

Chủ nhiệm cau mày, trong lòng hiện lên một tiếng nói thầm.

Thằng nhóc này bị làm sao vậy! Mình đã gây áp lực cho nó như vậy, bây giờ đáng lẽ nó phải luống cuống, hoảng sợ mới đúng. Tại sao lại không có phản ứng gì cả?

Ngược lại, bản thân Tôn chủ nhiệm vẫn luôn bị Giang Triết nhìn chằm chằm, giáo án cũng đọc không vào.

Tôn chủ nhiệm không muốn tiếp tục tốn thời gian, quay đầu lại nghiêm mặt nhìn Giang Triết, sau đó chỉ vào cậu nói: “Em thật là ngớ ngẩn!” Có lẽ ý tứ của thầy là cậu không có đầu óc.

"Bây giờ là lúc nào rồi? Cậu còn đang suy nghĩ chuyện đó! Cậu học không tốt thì không nói. Tô Tiểu Nhã là một hạt giống tốt, sau này em ấy muốn thi đại học! Cậu nghĩ cản con đường học hành của em ấy?"

Nghe được từ Tôn chủ nhiệm giọng điệu, Giang Triết lập tức nhận ra.

Có lẽ Tô Tiểu Nhã chỉ nói về lời tỏ tình của cậu chứ không hề nói rằng cô bị Giang Triết cưỡng hôn.

Bằng không, với tính khí bạo ngược của Giám đốc Tôn, lúc này không chỉ nói vài câu dạy dỗ như vậy.

Giang Triết không lựa chọn phản bác, bởi vì lúc này cậu còn là học sinh, nói lại lời thầy giáo cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Đây là điều từ kinh nghiệm xã hội của Giang Triết rút ra được.

Cậu nắm chặt tay và lớn tiếng nói.

"Thầy, nhưng em rất thích cô ấy! Em thích đến mức không thể sống thiếu cô ấy!"

Cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy nghiêm túc khi nhìn Tôn chủ nhiệm!

“Thầy Tôn, yêu một người là sai sao ạ?”

Tôn chủ nhiệm chỉ thích mềm không thích cứng, tốt nhất là giả làm một thiếu niên ngây thơ.

Vốn dĩ sau khi sống lại, cậu đã khóc vì kích động khi nhìn thấy Tô Tiểu Nhã, cho nên lúc này mắt vẫn còn có chút ướt át.

Cảnh này rơi vào mắt của Tôn chủ nhiệm, lại trở thành một màn biểu hiện của một thiếu niên mê mụi vì tình yêu!

Chủ nhiệm nghĩ Giang Triết, một chàng trai 1,85 mét đều rơi nước mắt, lập tức có chút hoảng hốt.

Có câu nói rấy hay, đàn ông không dễ rơi lệ.

Bình thường những tên nhóc tinh nghịch này sẽ không bao giờ cúi đầu dù là được gọi phụ huynh hay khẻ hai tay.

Nhưng lần này Giang Triết thật sự rơi lệ trước mặt ông, lúc này cơn tức giận ban đầu của Tôn chủ nhiệm đã tiêu tan không ít.

“Giang Triết… này, em là con trai mà khóc cài gì!”

Ban đầu, Tôn chủ nhiệm còn tưởng rằng Giang Triết đang gạ gẫm Tô Tiểu Nhã, muốn đánh chết cậu! Nhưng bây giờ ông cảm thấy cậu si tình nên cũng không đành lòng chỉ trích quá khắt khe.

Rốt cuộc là ai không có lúc tuổi trẻ?

Khi Tôn chủ nhiệm học cấp 3 cũng phải lòng một cô gái nhỏ trong lớp!

“Tôn chủ nhiệm, em rất thích cô ấy!”

Tôn chủ nhiệm có chút khó giải quyết.

Xử phạt Giang Triết, thì ông có chút không đành lòng. Nhưng nếu không phạt, ông cũng không thể trơ mắt nhìn Giang Triết yêu đương trong lớp được.

Xét cho cùng, Tô Tiểu Nhã là người học giỏi nhất trong lớp, sau này cô ấy còn muốn thi vào trường đại học danh tiếng!

Bản thân Tôn chủ nhiệm cũng không ngờ rằng đã làm thầy giáo lâu như vậy nhưng bây giờ ông lại bị một học sinh làm khó!

Giang Triết rất thông minh, biết Tôn chủ nhiệm là người ngoài lạnh trong nóng, rất dễ mềm lòng.

Vì vậy, khi cậu bộc lộ cảm xúc thật của mình không những không lo bị mắng mà càng không lo bị mời phụ huynh.

Tôn chủ nhiệm đưa hai tờ khăn giấy cho Giang Triết, nghiêm túc thuyết phục cậu: "Ai, ở độ tuổi của em có suy nghĩ yêu đương này thì thầy có thể hiểu được! Nhưng bây giờ em phải tập trung vào việc học! Nếu thực sự muốn yêu thì phải đợi sau khi nối nghiệp cái đã."

Giang Triết lau mắt, nhưng nghiêm túc nói với bàn tay nắm chặt:" Tôn chủ nhiệm, em hứa sẽ không trì hoãn việc học! Để xứng đáng với Tô Tiểu Nhã, em nhất định sẽ học tập chăm chỉ, kiểm tra đạt top đầu!”.

Tôn chủ nhiệm nghe xong như vậy, lập tức vui vẻ.

Tốt lắm, cậu luôn là một học sinh có điểm số thấp nhất trong lớp, nghĩ mình vẫn có thể đuổi kịp Tô Tiểu Nhã nếu học hành chăm chỉ hơn vào lúc này?

Tuy nhiên, Tôn chủ nhiệm rất vui khi biết tin Giang Triết muốn chăm chỉ học tập.

Ông nghĩ một chút, rồi nói rằng.

"Chà, Em có loại ý nghĩ này cũng tốt! Như vậy đi, khi nào có thể đuổi kịp thành tích của Tô Tiểu Nhã, cùng em ấy xứng đôi thì hãy nói tiếp!"

Giang Triết làm sao không biết về ý tưởng của Tôn chủ nhiệm ?

Tô Tiểu Nhã đứng trong top 30 của trường, và cậu xếp hạng hơn 1.000!

Nhìn thấy mình đều học tới lớp 12, dù cậu có cố gắng thế nào cũng không thể làm rút ngắn khoảng cách quá lớn này.

Nhưng Giang Triết hoàn toàn không lo lắng, bởi vì sau khi sống lại, cậu đã có được ngón tay vàng là hệ thống.

Vì vậy, cậu vô cùng ngạc nhiên và nói: “Tôn chủ nhiệm, ý của thầy là thầy sẽ ủng hộ hai bọn em yêu đương sao?”

Khuôn mặt của Tôn chủ nhiệm trở nên cứng đờ, ông làm gì nói như vậy.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ chờ mong của Giang Triết, ông không đành lòng đả kích cậu.

Tôn chủ nhiệm tổng kết trong lòng, dù sao với điểm số của cậu, đuổi kịp Tô Tiểu Nhã là điều không thể, vậy đáp ứng cậu thì cũng có sao?

Vì vậy, ông cười, gật đầu rồi nói, "Thầy không phải là một ông già cứng đầu! Vì vậy, chỉ cần em có thể nâng điểm lên top 100, thầy không quan tâm đến việc em theo đuổi Tô Tiểu Nhã hay không? Nhưng trước đó, em không được phép quấy rầy việc học của cô ấy! "

Giang Triết cảm động, nắm chặt tay thề:" Vâng, em nhất định sẽ hoàn thành mục tiêu này! "

Tôn chủ nhiệm cười thầm trong lòng, thầm nghĩ mình thật thông minh nên mới dễ dàng lừa được thiếu niên luôn ở chót lớp quay lại con đương học hành.

"Thôi được rồi! Vậy em về lớp đi, nhớ chăm chỉ nhé!"

Giang Triết gật đầu, sau đó tươi cười rời đi.

Lúc này, Hồ Liên Hả, một giáo viên tiếng Anh dạy Giang Triết cách đó không xa, mỉm cười: “Thầy Tôn, thầy thật sự muốn cầm Tô Tiểu Nhã làm phần thường đánh bạc sao?”

Tôn chủ nhiệm cười lắc đầu, “Đừng nói trước 100, nếu em ấy có thể đạt top 800, về sau có thể đậu vào một trường đại học bình thường thì tôi đã mãng nguyện. Còn vào top 100? Điều đó là việc không thể xảy ra."