Giang Triết nghe thấy tiếng cười của học sinh xung quanh dường như đang chờ xem cậu ta tự làm xấu mặt.
Trương Nham cũng ở cách đó không xa, lộ ra vẻ khinh thường.
Vẻ mặt như muốn nói: Với chỉ số thông minh của bạn cũng xứng đáng để theo đuổi Tô Tiểu Nhã sao?
Giang Triết khẽ khịt mũi, sau đó thật sự chậm rãi đứng lên.
Sau khi sử dụng cuốn sách kỹ năng ngữ văn cấp ba (sơ cấp), ban đầu cậu ấy không thấy có gì thay đổi.
Nhưng khi Lưu Tấn đề cập đến tới thơ ca, trong đầu cậu tự động xuất hiện kiến thức tương quan, như thể cậu đã từng học qua kiến thức đó, khắc sâu vào trí nhớ.
Tô Tiểu Nhã nhìn Giang Triết đứng lên, trên mặt bất giác hiện lên tia lo lắng.
Không biết vì cái gì, mặc dù cô ghét tên này lúc nào cũng tới trêu chọc bản thân nhưng cô lại không muốn nhìn thấy cậu ta mất mặt.
Sau khi Giang Triết đứng lên, cậu ta cũng không pha trò để lừa dối cho qua cửa.
Cậu nhìn Lưu Tấn đang đứng trên bục giảng, cười rất tự tin, rồi nói: "Trong câu đối việc bằng trắc đối xứng cũng bắt nguồn từ thơ bảy chữ. Chú ý đến một, ba, năm hoặc hai, bốn, sáu. Không có nhất thiết phải tuân theo tiêu chuẩn ở phần mở đầu. Tuy nhiên đối với phần cuối thì vế trên phải là thanh trắc còn vế dưới phải là thanh bằng"
Cậu ta đưa ra một ví dụ và nói," Ví dụ:
Trăng sáng giữa trời rộng,
Hoàng Hà đổ đại dương.
Chữ cuối cùng mang âm thứ năm của vế trên ‘’rộng’ là thanh trắc thì chữ cuối cùng của vế dưới “dương” là thanh bằng."
Giang Triết trình bày vô cùng lưu loát không có một chút ngập ngừng hay dừng lại, như đã chuẩn bị bài từ trước.
Mọi người trong lớp đều sững sờ trước câu trả lời của Giang Triết.
Bọn họ không thể tin được người này thật sự là Giang Triết, người lúc nào cũng ngủ trong giờ sao?
Tô Tiểu Nhã cũng rất ngạc nhiên, như thể đây là đầu tiên cô gặp Giang Triết.
Cẩn thận nhớ lại, ấn tượng của cô về cậu ta chỉ là một nam sinh khá đẹp trai nhưng có thành tích học tập vô cùng kém. Nhưng hôm nay cô đột nhiên phát hiện cậu ta còn hiểu biết về ngữ văn như vậy.
Khiến cho quan điểm của Tô Tiểu Nhã về Giang Triết đã có một số thay đổi.
Ngay cả ánh mắt của Lưu Tấn cũng lộ ra ánh sáng kỳ lại, nguyên bản ông thấy Giang Triết cười đùa trong giờ của mình nên muốn cho cậu ta ăn chút đau khổ mà thô. Thế nhưng không nghĩ tới rằng cậu ta trả lời hay như vậy!
"Tốt! Trả lời rất đầy đủ. Tốt lắm, em ngồi đi!"
Lưu Tấn khen ngợi nói.
Giang Triết đắc thắng ngồi xuống, sau đó nhướng mày nhìn Tô Tiểu Nhã.
“Như thế nào?”
“Đắc ý cái gì, cậu hên thôi!” Tô Tiểu Nhã không phục hừ nhẹ nói.
Cách đó không xa, lớp trưởng tên Trương nào đó lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.
Câu trả lời của Giang Triết lần này chỉ là một khúc nhạc dạo đầu mà thôi.
Rốt cuộc, người ngu cũng sẽ có hiểu biết gì đó, ai biết được liệu cậu ta có tình cờ nhìn thấy kiến thức này rồi vô tình ghi nhớ mà thôi. Không ai thật sự nghĩ rằng cậu ta có học thức.
Kế tiếp, Lưu Tấn tiếp tục kể cho mọi người nghe phương pháp để viết một bài thơ một cách nhiệt tình.
"Điều cốt yếu khi viết một bài thơ là phải nắm được bằng trắc đối xứng. Thứ hai là phải chú ý đến vần! Gieo vần phải gieo theo một, ba, năm hoặc hai, bốn, sáu. Nếu câu của bài thơ là số chẵn thì vần thơ phải nhất quán. Tất nhiên, có quá nhiều bài thơ cổ trong dòng sông lịch sử nên thỉnh thoảng có một hoặc hai bài thơ không tuân theo luật này. Nhưng hầu hết các bài thơ cổ được lưu truyền lại đều tuân theo điều này! "
" Ví như:
Mặt trời dựa sườn núi,
Hoàng Hà hoà biển sâu.
Muốn nhìn xa nghìn dặm,
Phải lên thêm tầng lầu.
Trong bài thơ này từ ‘sâu’ trong câu thứ hai và từ ‘lầu’ ở câu thứ tư có cùng vần.”
“Hoặc như:
Nghìn non, bóng chim tắt,
Muôn nẻo, dấu người không.
Thuyền đơn, ông tơi nón,
Một mình câu sông tuyết.
Đọc sẽ hơi khó hiểu vì vần của "không" và "tuyết" khác nhau. Tất nhiên, đôi khi nhà thơ theo đuổi quan niệm nghệ thuật nên gieo vần như vậy là có thể hiểu được ".
Giang Triết lặng lẽ phàn nàn với Tô Tiểu Nhã khi nghe câu này:" Vâng, Trần Dịch Tấn cũng nói, tại sao phải gieo vần thơ tình trừ khi cậu là vua của thơ ca! "
“Vua của karaoke thì có!” Tô Tiểu Nhã chỉ ra.
“Thưa thầy, em muốn báo cáo Tô Tiểu Nhã lơ là!” Giang Triết khẽ giơ tay lên một chút.
“Cậu … cậu còn là người không!”
Tô Tiểu Nhã tức giận vỗ bàn.
Học kỳ trước, kiến thức trong sách giáo khoa hầu như đã được học kỹ càng.
Đặc biệt đối với môn như ngữ văn, học kỳ này quan trọng là nhắm vào giảng giải các câu hỏi có trong đề thi.
Vì vậy, Lưu Tấn cũng thường tự do giảng dạy không theo giáo trình.
Ví dụ, hôm nay ông sẽ kể về những bài thơ cổ, ngày mai trò chuyện chút về tiểu thuyết võ hiệp. Cách giảng bài không bị gò bó, không theo sách giáo khoa chút nào.
Tuy nhiên, mọi người đều lắng nghe một cách vô cùng nhiệt tình và cho rằng nó thú vị hơn nhiều so với những khóa học nhàm chán khác.
"Nhớ ngày đó thầy học lớp 12, thích uống rượu nhất! Mỗi ngày tan học đều uống ba bình giống như nhà thơ Lí Bạch! Lúc đó đang học tiết ngữ văn, thầy mượn hơi rượu lưu loát viết một bài thơ cổ khiến mọi người choáng váng! "
Lưu Tấn nói với vẻ say sưa.
Nói xong, ông nhìn về phía dưới bục giảng có chút tiếc nuối: "Ai, thật đáng tiếc khi các em không được nhìn thấy cảnh tượng lúc đó! Học sinh bây giờ kém hơn bọn thầy hồi đó rất nhiều!"
Tất cả học sinh: Haha.
"Nhìn gương mặt không phục của các em kìa! Thôi, hôm nay thầy sẽ dừng ở đây. Sân khấu tiếp theo giao cho các em, ai dám xung phong? Nếu như các em có thể viết một bài thơ tạm được thì coi như thầy chịu thua!"
Nghe xong lời của Lưu Tấn, các học sinh phía dưới nhìn nhau, lập tức vùi đầu vào sâu.
Đùa thôi, mặc dù làm thơ nghe có vẻ đơn giản, nhưng làm sao có thể viết ra một bài thơ dễ dàng như vậy?
Không ai muốn xung phong làm bản thân mất mặt.
Đều có sự ăn ý ngầm giữa học sinh và giáo viên. Đó là khi bạn cúi đầu xuống khi bị câu hỏi, bạn đang gửi tín hiệu cơ bản là "Em không biết" cho thầy.
Tô Tiểu Nhã cũng cúi đầu, dùng bút viết vào vở với vẻ mặt nghiêm túc, cau mày khó nghĩ về tài làm thơ của Lưu Tấn.
Thấy vậy sau hơn một phút đồng hồ, không ai dám ngẩng đầu, Lưu Tấn khẽ nhếch miệng, "A, học sinh bây giờ còn không biết làm thơ đơn giản! Thầy nhớ ngày xưa bằng tuổi các em đã dựa vào bản lĩnh viết thơ kinh diễm toàn trường khiến vô số nữ sinh đuổi theo!”
Lúc này, Trương Nham suy nghĩ rất lâu, liếc nhìn Giang Triết đang nằm dài trên bàn, nghiến răng nghiến lợi.
Cậu ta rất khó chịu khi Giang Triết trở nên nổi bật trong lớp học.
Làm thơ phức tạp như vậy, chắc chắn Giang Triết không biết làm! Như vậy cậu ta có thể viết một bài đơn giản biểu hiện trước mặt các bạn cùng lớp rồi làm cho Tô Tiểu Nhã thấy ai mới là tài tử!
Vì vậy, Trương Nham nhìn quanh một vòng, gật đầu rất hài lòng với cảnh các bạn học cúi đầu suy nghĩ, sau đó tự hào giơ tay phải lên: "Thưa thầy, em vừa nghĩ ra một bài thơ nhỏ không tệ, muốn chia sẻ cho mọi người!"
Lưu Tấn hai mắt sáng lên, mỉm cười gật đầu:" Chậc chậc, không hổ là người đại diện môn ngữ văn của lớp! Vậy chúng ta sẽ mời bạn học Trương Nham lên trình diễn!"