Ngu Trà cũng không biết Lục Dĩ Hoài có thấy chưa, cô tiến lên một bước, chặn hơn nửa cái bàn.
“Đi xuống nhanh nào.” Cô nói.
Lục Dĩ Hoài không nhúc nhích, chỉ hơi giương mi.
Ngu Trà điều chỉnh lại trái tim đập thật mạnh của mình.
Lục Dĩ Hoài lại nói: “Ừm.”
Ngu Trà và mẹ Vương cùng đi xuống, cẩn thận đóng cửa lại, sau đó mới yên lòng, may là chưa bị phát hiện.
Ngày tiếp theo là cuối tuần, cô thức dậy trễ, mở to mắt nhìn bầu trời đã sáng trưng từ khe hở tấm màn.
Ngu Trà mơ mơ màng màng, híp mắt, thuần thục đi chân trần kéo màn ra, sau đó xoay người chuẩn bị lên giường nằm thêm một chút.
Ngay lập tức nhìn thấy người đang ngồi trước bàn.
Cơn buồn ngủ của Ngu Trà lập tức biến mất, thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng, thật vất vả mới che lại miệng mình: “… Lục Dĩ Hoài, sao anh lại ở đây?”
Cô như một chú thỏ bị kinh hách.
Lục Dĩ Hoài buông tay, quay đầu qua, thanh đạm mở miệng, “Vốn dĩ muốn gọi em dậy nhưng thấy em ngủ rất say.”
Tầm mắt hắn dừng trên cặp đùi trần trụi của cô.
Dáng người Ngu Trà nhỏ nhắn nên chân cũng rất nhỏ, giẫm lên tấm thảm màu tối, là một mảnh trắng rất gây chú ý.
Lục Dĩ Hoài dời tầm mắt: “Mang dép vào, đi rửa mặt.”
Cả người Ngu Trà ngốc ra, nghe lời mang dép lê vào, sau đó chậm chạp đi vào toilet, đến khi mở vòi nước, nước lạnh hất vào mặt mới phản ứng lại.
Cô nhanh chân chạy ra khỏi toilet, lo lắng đề phòng nhìn về bàn học.
Quyển sách tối qua cô lật vài tờ vẫn luôn đặt ở đó, giờ phút này đang nằm trong tay Lục Dĩ Hoài, bị gió thổi qua lật một tờ.
“…”
Đã bị phát hiện.
Vành tai Ngu Trà đỏ lên, cúi đầu, yếu ớt mở miệng: “Cái đó… Cuốn sách đó……”
“Cuốn sách như thế nào?” Lục Dĩ Hoài đứng lên.
Lực chú ý của Ngu Trà bị dời đi, nhìn thấy hắn đến gần mình, trong lúc cô đang ngẩn ra, cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi cô.
Môi hắn hơi lạnh, có mùi hương thanh triệt của gỗ mun, sau đó đã bay mất, lại dường như chưa từng rời đi, vô cùng dễ ngửi.
Lục Dĩ Hoài nhắm mắt lại, đầu ngón tay chạm vào da thịt mềm mại của cô, làm hắn không nhịn được tiến lại gần, nghiêm túc thành kính như cô là tín ngưỡng của mình.
Lông mi Ngu Trà run run, duỗi tay cầm lấy cổ áo sơ mi hắn.
“Khẩn trương gì chứ.” Lục Dĩ Hoài thấp giọng nói: “Lén đổi sách làm gì, cần gì phải phí công như vậy, nếu muốn thì trong phòng tôi có rất nhiều.”
“…”
Ngu Trà xấu hổ đến nỗi ngón chân cũng đã đỏ lên.
Quả nhiên đã bị phát hiện.
…
So với sinh hoạt của Trần Thanh Mai ở Nhất trung và Ngu gia, Ngu Minh Nhã như đang sống trong dầu sôi lửa bỏng, mỗi khi khi quay xong rồi thì cô ta phải chửi rủa mấy câu.
Nhà của Trần Thanh Mai ở một vùng núi, từ thành phố đi xe đến trấn trên, sau đó chỉ có thể ngồi loại xe làm nông mới đến nơi, phần đường còn lại phải đi bộ, khắp nơi đều là sườn núi nhiều không đếm được.
Ngày đầu tiên, Ngu Minh Nhã phải đi trên đường núi, bộ váy bị phá hư lộ ra cẳng chân trơn bóng, đôi giày màu trắng ngập trong bùn đất.
Cô ta đã sắp khóc đến nơi, “Không lẽ không thể đi xe sao?”
Tổ tiết mục nói: “Đoạn đường này phải tự mình đi.”
“Tôi không quay được không?” Ngu Minh Nhã yêu nhất là cái đẹp, nhìn thấy cái váy số lượng có hạn vủa mình bị phá đi, giày cũng bị bẩn, bất chấp máy quay: “Đây là cái chỗ rách nát gì vậy, trách không được nghèo như vậy, đến cả đường cũng không có!”
Camera đều quay lại tất cả.
Cuối cùng cũng đến nơi, cả người Ngu Minh Nhã đều biến dạng, tóc lộn xộn, khuôn mặt trang điểm tinh xảo không còn nữa, váy đẹp cũng đã dơ đến mức không nỡ nhìn.
Cô ta đứng ngoài cửa: “Không được quay! Đoạn này không cho phép quay! Kể cả khúc đi trên đường lúc nãy cũng không được đăng lên! Nếu không các người sẽ không xong đâu!”
Người quay phim giả vờ đồng ý.
Chương trình này chính là tập trung vào cảm xúc, sao có thể cắt bỏ đoạn này, yên tâm đi, tất cả đều sẽ được giữ lại.
Ngu Minh Nhã cho là bọn họ đã nghe hiểu, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn, đến khi quay đầu nhìn cái giường vừa rách vừa dơ, nhịn không được thét chói tai.
“Rốt cuộc đây là thứ rác rưởi gì vậy, tôi không ngủ trên cái giường này đâu!”
“Tôi không muốn làm nữa!”
“Tôi không cần những thứ này, cút hết đi cho tôi!”
Chờ đến khi người của chương trình ra cản lại, cô ta chỉ có thể không tình nguyện theo người nhà Trần Thanh Mai ra ngoài làm việc.
Buổi tối vì để cho Ngu Minh Nhã ăn thức ăn ngon, anh của Trần Thanh Mai ra đồng bắt thêm ốc với cá chạch cho cô ta, Ngu Minh Nhã đi theo bên cạnh, cuối cùng vì cậy mạnh mà đi xuống ruộng.
Chưa đến một phút đồng hồ, cô ta đã kêu lên.
Ngu Minh Nhã kinh hoảng phát hiện có sâu bò trên đùi mình, hơi nhúc nhích, thoạt nhìn cực kỳ ghê tởm: “A —— đây là thứ gì! Các người còn không mau lấy xuống! A a a!”
“Đây là đỉa lớn.” Anh của Trần Thanh Mai duỗi tay vỗ đùi cô ta, vỗ vài cái đã rớt xuống.
“Bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra!” Ngu Minh Nhã đẩy anh ta một cái.
Anh của Trần Thanh Mai nhất thời đứng không vững, té xuống ngoài ruộng, mà đầu sỏ gây tội đã bước ba bước lên tới bờ, không ngừng khóc lóc kể lể gì đó.
Đây là chuyện của ngày đầu tiên.
Một tháng tiếp theo, Ngu Minh Nhã đúng là đã phải chịu dày vò vượt qua thời gian này, cô ta chưa từng trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, càng không nói đến đời sống ở nông thôn.
Cô ta tưởng là rất đơn giản, tạo ra hình ảnh chăm chỉ nhưng mỗi lần bắt đầu đều gặp phải vấn đề nào đó, sau đó thì thất bại.
Suốt một tháng, Ngu Minh Nhã cứ như vậy ngu ngốc trôi qua, cô ta đã gấp không thể chờ được trở về Ngu gia.
Buổi tối, cô ta gọi điện thoại về nhà.
Chờ rất lâu mới có người bắt máy: “Mẹ! Ngày mai con sẽ về! Mẹ nhất định phải chuẩn bị đồ ăn thật tốt, con đã chịu đủ rau ở chỗ này, một miếng thịt cũng không thấy!”
Trần Mẫn Quyên nói: “Camera có đang quay không?”
Ngu Minh Nhã lập tức khóc lóc kể lể nói: “Không có, con đã kêu bọn họ đi rồi, mẹ ơi, ở đây khó chịu quá, quần áo ở đây cọ xát làm da con đỏ lên, mỹ phẩm dưỡng da cũng không có, chỉ có phấn em bé gì đó, con không thể nhìn mấy thứ chỉ đáng giá vài đồng!”
“Đừng nóng vội.” Trần Mẫn Quyên nghe cô ta thao thao bất tuyệt đến nhức đầu, “Ngày mai là về rồi, con phải nhớ kỹ đừng để camera quay được.”
“Sẽ không.” Ngu Minh Nhã chột dạ.
Tắt điện thoại, Trần Mẫn Quyên nhìn thấy Trần Thanh Mai vừa xuống lầu, lập tức tươi cười: “Thanh Mai, sao con lại xuống lầu, đói bụng sao?”
Bà ta cố ý vô tình nhìn về camera.
Trong quá trình quay cũng đã đăng lên mạng vài đoạn.
Gần đây tốc độ đăng truyện của Ngu Trà rất nhanh, fan vô cùng mừng rỡ, hiện tại bình luận của cô cũng đã được giữ vững khoảng 5000.
Thậm chí còn hơn vài tài khoản thương mại.
Ngu Trà đọc hết bình luận, lên hot search nhìn thử, đang định rời khỏi thì thấy ở dưới cùng là chủ đề về《 trao đổi nhân sinh 》, cô bấm vào.
Đứng đầu là ảnh chụp của một Weibo chính thức.
Ngu Minh Nhã mặc váy đẹp, đứng dưới núi tươi cười rực rỡ, bên phải có ghi thời gian, là tháng sau.
Bên dưới là một đống bình luận vô cùng xuất sắc ——
“Lên núi mà mặc váy, muốn làm gì vậy?”
“Lần trước nói thi sẽ nằm trong top 10, tôi đã hỏi rồi, vậy mà lọt ra khỏi top 100 luôn, thành tích giảm nhiều như vậy mà còn đi quay cái này.”
“Tôi muốn xem hình ảnh của cô ta khi vào núi.”
“Tôi thấy tính tình người này khá tốt a, trao đổi để làm gì a, muốn trải nghiệm cuộc sống ở nông thôn?”
“…”
Tính tình khá tốt.
Ngu Trà hừ nhẹ, cô rất chờ mong biểu hiện của Ngu Minh Nhã, cô ta cũng không phải là người có thể chịu khổ, cô không nghĩ Ngu Minh Nhã có thể chịu đựng suốt một tháng mà không phát giận, nếu cô ta có thể, cô sẽ rất kính nể cô ta.
Quả nhiên, cô lướt xuống dưới.
Không ít người chú ý đến tiết mục này, rất dễ dàng có được vài video và ảnh chụp, trong đó có hình ảnh Ngu Minh Nhã sắc mặt khó coi cùng với cái váy bị phá.
“Ha ha ha ha ha ai kêu cô ta mặc váy, ai cũng biết đến đây cần phải mặc quần áo dễ vận động hết.”
“Thấy Ngu Minh Nhã có hơi ngu…”
“Vốn dĩ không định coi, nhưng nhìn thấy ảnh chụp này, tôi đã gấp không thể chờ được muốn xem chương trình, may mà chỉ một tháng nữa sẽ phát sóng.”
“Tôi vẫn chưa nhìn thấy biểu tình này của Ngu Minh Nhã, cần phải lưu lại đây.”
Nhất trung Ninh thành cũng xuất hiện bài viết: 【 Mọi người còn nhớ hoa hậu giảng đường đi quay chương trình ở vùng quê không? 】
Hình ảnh chính là Ngu Minh Nhã chật vật.
“Mẹ nó, một thời gian không thấy, sao hoa hậu giảng đường lại biến thành dạng này?”
“Làm trò cười à…”
“Bị gì mà phải tham gia loại chương trình này,đây không phải là để bản thân chịu tội sao?”
“Quần áo quý giá như vậy đã bị hư, dư tiền đến nông thôn mặc thứ đó, còn không bằng đi quyên góp đi.”
“…”
Một tháng trôi qua.
Hôm nay là ngày cuối cùng Trần Thanh Mai ở đây.
Thời gian học tập ở đây mặc dù không nhiều lắm, nhưng cô ấy rất quý nó, mỗi ngày đều không lãng phí dù chỉ một giây, vì sau này có thể cô ấy sẽ không còn cơ hội như vậy.
Lúc trước khi tổ tiết mục tìm được cô ấy, Trần Thanh Mai rất ngốc, căn bản không biết tiết mục này là gì, cho đến khi đến nhà thôn trưởng xem một lần mới biết được, thì ra là muốn cô đến sống ở nơi giàu có sung túc đó.
Trần Thanh Mai đồng ý.
Cô ấy muốn thoát khỏi nơi nhỏ xíu này, muốn có thêm kiến thức, cũng muốn sau này sẽ thay đổi hoàn cảnh của gia đình.
Người quay phim cầm tờ giấy: “Thời gian cuối cùng hãy làm chuyện cô muốn làm, việc quay chương trình sẽ kết thúc.”
Trần Thanh Mai hít sâu vài hơi, có chút mờ mịt.
Cô ấy đứng giữa sân trường, cuối cùng đi đến cửa lớp một, lấy hết can đảm hỏi nam sinh phía sau: “Xin lỗi, xin hỏi bạn học Lục Dĩ Hoài có ở đây không?”
Bạn học đó liếc nhìn cô một cái, “Không có.”
Trần Thanh Mai có hơi mất mát, đến cửa lớp năm, nhìn vào lớp học, không thấy bóng dáng Ngu Trà, hỏi: “Xin chào, xin hỏi bạn học Ngu Trà ở đâu vậy?”
“Hình như lúc nãy cậu ấy muốn đến sân thể dục thì phải.”
Trần Thanh Mai nói cảm ơn rồi đi đến sân thể dục.
Bây giờ đang là mùa thu, trời tối rất nhanh, sân thể dục không quá đông, dù sao chạng vạng tối mọi người đều đã về nhà, số ít còn lại thì đi ra ngoài, đến khi tiết tự học buổi tối bắt đầu mới về trường.
Trần Thanh Mai một mình đi đến sân thể dục, được vài người chào hỏi, đều cười cười đáp lại.
Không thấy người ở sân thể dục.
Không có ở đây sao?
Trần Thanh Mai nhíu mày, xoay người chuẩn bị về, thấy được phía sau khu dạy học, Ngu Trà quay lưng về phía cô
Cô ấy cười vui vẻ, chuẩn bị đi qua.
Nhưng giây tiếp theo, có một thiếu niên ngồi xe lăn xuất hiện, gọi tên Ngu Trà, Ngu Trà liền dừng lại xoay người.
Sườn mặt hai người đối diện với Trần Thanh Mai.
Trần Thanh Mai biết tên hắn là Lục Dĩ Hoài, cũng biết thành tích của hắn rất tốt.
Cô cảm thấy mình hơi thích hắn, ngưỡng mộ, nhưng mình không xứng với hắn, cô ấy căn bản cũng không dám hỏi gì, cũng bắt đầu hối hận đã đổi quyển sách kia đi.
Người quay phim hỏi: “Cô muốn qua đó không?”
Trần Thanh Mai đang muốn nói đi, thấy được Ngu Trà nói câu gì đó, Lục Dĩ Hoài bên cạnh cô hơi cong khóe môi, biểu tình luôn luôn lạnh nhạt sinh động hẳn lên.
Cô ấy đột ngột ngừng bước.
Người quay phim quay trộm được cảnh này.
Bọn họ đã là người lớn, thấy được nhiều chuyện, tự nhiên hiểu rõ tâm tư của Trần Thanh Mai, rõ ràng không thể nghi ngờ, lúc nãy muốn đến lớp một có thể hiểu được, nhưng hai người kia là trai tài gái sắc, hiển nhiên tốt hơn cô ấy.
Trần Thanh Mai cắn môi nói: “Đi thôi.”
Cô ấy chuẩn bị vài câu nói với Ngu Trà, cô có thể hiểu được, hơn nữa ngày mai đã phải đi rồi, sẽ không gặp lại nữa.
Camera theo ánh mắt Trần Thanh Mai dời qua bên kia.
Bên kia dường như không chú ý đến bên này.
“Sao anh lại đến đây một mình.” Ngu Trà nhấp môi, nghiêm túc nói: “Đường ở đây không dễ đi.”
Lục Dĩ Hoài cười khẽ: “Thấy em.”
Ngu Trà không cảm thấy câu này có vấn đề gì, cô đã quen với những lời như vậy của hắn, cũng đã quen sự thân mật của hai người vì họ đã làm cả chuyện thân mật hơn nữa.
Cô nửa ngồi xổm xuống, chuẩn bị nhặt viên đá trước mặt hắn ném ra xa một chút, tay chưa kịp chạm vào đã bị bắt lấy.
Ngón tay Lục Dĩ Hoài hơi lạnh, “Trà Trà.”
Ngu Trà nghe được nhũ danh của mình, đầu quả tim run rẩy, chưa kịp mở miệng, mặt đã bị hắn ôm lấy, trân trọng như bảo bối.
Dưới bóng đêm tối tăm, chỉ có ánh đèn từ xa chiếu đến, cô gái nửa ngồi xổm dưới đất được chàng trai ngồi trên xe lăn hôn lấy.
Hết chương 44
#xanh