Chương 4: Mối Tình Đầu Của Giáo Bá - Chương 4

Lời này của Lục Dĩ Hoài rất âm trầm, giống như là một khắc sau đó sẽ ra tay chém bọn họ cho nên bọn lưu manh hoảng loạn chạy mà không cần nhìn đường.

Tài xế xuống xe hỏi: "Ngu tiểu thư, cô không sao chứ?"

Ngu Trà nắm chặt bút máy, lắc đầu một cái rồi sửa cổ áo xộc xệch lại cho đàng hoàng, "Không sao ạ."

Tài xế gật đầu, "Không sao là tốt rồi."

Lúc sáng Ngu Trà không ngồi xe của nhà họ Lục cho nên bọn họ cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy, tài xế suy nghĩ lúc trở về nên nói với phu nhân một chút.

"Cảm ơn."

Cô xoay người chuẩn bị đi mua bánh chiên cho Lâm Thu Thu lần nữa, lần này sẽ không có ai ngăn cản được cô.

Chỉ là lúc cô thực hiện xong món nợ chuẩn bị đi đến trường, Ngu Trà mới phát hiện xe của Lục Dĩ Hoài vẫn còn đậu ở chỗ này.

Lục Dĩ Hoài giương mắt nhìn, "Lại đây."

Ngu Trà còn chưa có phản ứng lại, tài xế liền híp mắt cười nói: "Ngu tiểu thư mau lên xe đi, vừa lúc cùng thiếu gia đến trường, không đi nữa thì sẽ muộn."

"Không xa đâu ạ." Ngu Trà xua tay.

Đi bộ một trăm mét cũng chưa đến hai phút, lên xe ngồi còn phải đối mặt với Lục Dĩ Hoài, cho nên đương nhiên là tự mình đi sẽ tốt hơn.

"Vừa nãy miệng lưỡi ngọt lắm mà." Lục Dĩ Hoài híp mắt, liếc nhìn đồ vật trong tay cô, hơi có chút thiếu kiên nhẫn, "Đi lên."

"......"

"Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai."

Cuối cũng Ngu Trà vẫn lên xe, cô cũng không dám nhìn Lục Dĩ Hoài, dù sao lúc nãy vì hết cách nên cô mới dùng hạ sách gọi anh là anh Lục Dĩ Hoài, ai biết anh có tức giận hay không.

Đời trước cô gọi như vậy là lúc ở trên giường hoan ái bị anh bắt buộc, lúc đó cô đang ở trạng thái lòng không cam mà tình không nguyện.

Lục Dĩ Hoài nghiêng mặt sang, "Nhà họ Lục cho cậu thiếu ăn sao?"

Gặp chuyện xấu còn muốn quay lại mua thêm lần nữa, cái dáng vẻ hận như không thể mang hết mọi thứ trên tay bỏ vào trong dạ dày, bánh chiên này ngon đến vậy sao?

Nghe được anh nói, Ngu Trà nhét bánh chiên ra phía sau, "Không có, nhà họ Lục đối với tôi rất tốt."

So với nhà họ Ngu còn tốt hơn nhiều.

Trong nháy mắt Ngu Trà hoảng hốt, đời trước cô ở trong phúc mà không biết phúc, từ trước giờ nhà họ Lục chưa bao giờ làm khó cô. Xem như cô chạy trốn nhiều lần như vậy, nhà họ Lục cũng chưa từng hỏi qua, vẫn như cũ mà cho cô ăn ngon uống tốt.

Lục Dĩ Hoài nhìn cô đang tiếp tục thất thần, hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Anh luôn cảm thấy một mặt Ngu Trà rất sợ anh, một mặt lại suy nghĩ cái gì đó, thế nhưng có hỏi chắc cũng không có câu trả lời, để sau này rồi sẽ biết.

Ngu Trà và anh không có học cùng một lớp, Lục Dĩ Hoài ở lớp một, Ngu Trà ở lớp năm, đều ở cùng tầng lầu thế nhưng một lớp thì ở cuối bên trái, một lớp lại ở cuối bên phải.

Bởi vì Lục Dĩ Hoài không tiện cho nên xe chạy đến bên ngoài lớp mười hai, sau đó tài xế mới xuống xe lấy xe lăn ra rồi mới đưa Lục Dĩ Hoài lên.

Ngu Trà không dám đi lên phía trước nên liền đi ở phía sau anh.

Tuy rằng cô cẩn thận như vậy nhưng vẫn bị một ít bạn học phát hiện, lén lút bàn luận về cô.

"Này, ai đi ở phía sau Lục Dĩ Hoài vậy?"

"Lục Dĩ Hoài thật sự xảy ra chuyện, nam thần của tôi ơi, một chút thầm mến rất nhanh đã phải kết thúc rồi."

Sau khi Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài mỗi người đi một ngả vào lớp học, vừa mới vào lớp liền bị mấy bạn gái vây quanh dò hỏi: "Cậu với Lục Dĩ Hoài có quan hệ gì vậy?"

"Có phải là cậu quấn lấy Lục Dĩ Hoài không?"

Ngu Trà phiền muộn không thôi, lấy một cái cớ nói: "Hôm nay ở trên đường gặp phải lưu manh, là Lục Dĩ Hoài đã cứu tớ."

Cô chưa nói mình ở nhà họ Lục.

Bạn học nữ trong lớp nửa tin nửa ngờ, thế nhưng nghĩ đến trước đây Ngu Trà cũng không lộ mặt, hơn nữa làm thế nào cũng không có liên luỵ đến Lục Dĩ Hoài cho nên cũng không tiếp tục gặng hỏi.

Lúc này Ngu Trà mới thở dài một hơi, đi về chỗ ngồi của mình.

Lâm Thu Thu đi từ bên ngoài vào liền nhanh chóng chạy lại đây nói: "Trà Trà, tớ ở nhà vệ sinh nghe nói cậu và Lục Dĩ Hoài cùng nhau đến trường là có thật không?"

"Bánh chiên của cậu đây." Ngu Trà ném cho cô rồi thở dài nói: "Nếu không phải vì cậu tớ sẽ không có cùng Lục Dĩ Hoài đến trường."

Cô thuận miệng kể lại chuyện hồi nãy.

Lâm Thu Thu vội vã kiểm tra một chút, phát hiện không có vấn đề gì rồi mới thở dài một hơi nói: "Sớm biết vậy thì không nhờ cậu mua rồi, nói như vậy Lục Dĩ Hoài cũng còn tốt vô cùng."

Học sinh nữ trong trường không ai là không thích Lục Dĩ Hoài, trên người anh có mang theo loại kiêu căng khó thuần mà các học sinh nam bình thường đều không có, thoạt nhìn mười phần ngỗ ngược.

Con gái tuổi này đa số đều thích con trai hư hỏng.

Trước kia các cô không muốn trêu chọc Lục Dĩ Hoài bởi vì đã từng có một bạn học sinh nữ cố ý muốn ngã lên người anh, kết quả Lục Dĩ Hoài lùi lại về phía bên cạnh, bạn nữ kia ngã sấp mặt bèn phải khóc lóc rời đi.

Lục Dĩ Hoài không gần nữ sắc đã được đồn đại ngay từ khi bước vào lớp mười, nào biết có nhiều bạn học sinh nữ to gan như vậy.

Không nghĩ đến sau này lại có chuyện cứu mỹ nhân rồi.

-

Còn mấy phút nữa mới bắt đầu vào lớp.

Học sinh trong lớp một đang ở phòng học làm bài thi, hoặc là chép lại bài tập tối hôm qua, còn có ăn bánh bao đủ loại âm thanh cãi cọ ầm ĩ.

Đúng lúc này, bạn học ngồi ở cạnh cửa tinh mắt thấy được Lục Dĩ Hoài ngồi xe lăn liền giật mình nhanh miệng thông báo tin tức cho lớp.

"Lục Dĩ Hoài trở về rồi!"

"Mẹ ơi là sự thật sao, trường học lại bắt đầu trở trời rồi."

Lúc Lục Dĩ Hoài đi vào phòng học cả lớp đều yên lặng.

Mới vừa rồi các bạn học còn nhảy nhót vui vẻ giống như con chim cút bây giờ đã bị ấn nút yên lặng ngồi yên ở chỗ ngồi của mình.

Đây là lần đầu tiên anh đến trường sau khi khai giảng, không có mặc đồng phục học sinh. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy anh ngồi xe lăn, các bạn học cũng không dám tin là thật.

Trước đây tính tình của Lục Dĩ Hoài không tốt lắm, bây giờ lại xảy ra chuyện, nghĩ thế nào đều sẽ bị kích thích, không chắc lại trở nên kém hơn.

Ai dám đắc tội tới Diêm Vương nữa.

"Mẹ nó." Tần Du vỗ vỗ bàn bên cạnh, quở trách: "Đã đến giờ đọc thầm rồi sao?"

Lục Dĩ Hoài nâng mắt, "Làm người câm hết rồi?"

Trong phòng học vang lên tiếng nói chuyện nho nhỏ.

Tần Du đá hết mọi thứ cản trở trên hành lang qua chỗ khác, nói: "Xem như cậu đã đến rồi, trên bàn của cậu cũng sắp bị chất đầy hết rồi kìa."

Sau khi anh xảy ra chuyện, các cô gái cứ nối tiếp nhau gửi thư đến cho anh.

Lục Dĩ Hoài đẩy xe lăn đi đến bên cạnh bàn, cũng không có mở thư tình đầy màu sắc đó ra, trực tiếp giơ tay ném một cách chuẩn xác vào trong thùng rác, sau đó mới ngồi vào.

Tô Ngọc nhìn thấy mấy cái đó thì không khỏi thở dài nói: "Sao không có ai đưa cho tớ vậy, lẽ nào lão tử không có đẹp trai sao?"

Tần Du nói: "Cậu không hề đẹp."

Tô Ngọc nguýt anh một cái, ánh mắt lại như có như không mà dừng trên người Lục Dĩ Hoài.

Làm anh em với nhau, tất nhiên bọn họ cũng biết Lục Dĩ Hoài xảy ra chuyện, mỗi lần đến nhà thăm đều rất nhanh sẽ bị đưa đi, hôm nay hiếm khi đi đến trường như vậy e là anh đã chuẩn bị tâm lý tốt.

Tuy rằng trước đây không cần mấy thứ này thế nhưng anh sẽ cười và ném cho các bạn học, cả người đều mang một loại vô lại bất kham, quà tặng cũng không bao giờ thiếu.

Hôm nay liền không thèm nhìn mà ném vào thùng rác, đó là lần đầu tiên, tựa hồ như tâm trạng không tốt lắm.

Bản lĩnh nhìn mặt đoán ý của Tô Ngọc rất tốt, hỏi: "Làm sao ngày đầu tiên đi học lại đã không vui như vậy rồi, tên nào không có mắt mà dám trêu Lục ca của tớ, tớ sẽ đánh cho nó một trận!"

Lục Dĩ Hoài mím môi lấy mấy viên kẹo từ trong túi ra.

"Ai, tớ thích ăn ngọt, cho tớ ăn đi." Tô Ngọc không nhìn thấy anh lấy từ đâu ra, cứ nghĩ rằng là người khác đưa.

Tô Ngọc vội vã đưa tay bắt lấy nhưng cuối cùng chỉ bắt được không khí.

Lục Dĩ Hoài cau mày, "Tự mình mua ăn đi."

Tô Ngọc sờ sờ đầu.

Không phải trước đây không ăn kẹo sao, hơn nữa không biết là ai đưa lại cũng không ném đi, thật sự là cậu rất ngạc nhiên.

Tin tức Lục Dĩ Hoài quay lại trường học giống như là mọc cánh, từ lớp một bay ra ngoài, rất nhanh sẽ truyền hết trường Nhất Trung ở Ninh Thành, ngay cả học sinh cấp hai cũng đều biết hết rồi.

Đương nhiên là kèm theo chuyện quà tặng bị ném hết vào thùng rác.

Không ít bạn nữ trong lớp của Ngu Trà cũng đau đầu bởi vì trong đó cũng có sô cô la và thư tình của bọn họ.

"Cậu ấy thật sự đã bị tàn tật, nam thần bị ngã từ trên bục xuống."

"Tuy rằng trước đây rất thích cậu ấy, thế nhưng nhà tớ có thể không cho tớ ở bên nhau với một người tàn phế."

"Này lúc trước tin đồn tính tình Lục Dĩ Hoài thay đổi rất lớn không chừng là thật, lại không nghĩ đến sẽ xảy ra cái bất ngờ này."

Ngày hôm nay Lâm Thu Thu đã có ấn tượng với Lục Dĩ Hoài, huống hồ còn cứu Ngu Trà, cô nói: "Tôi thấy các cậu cũng không thích cậu ấy nhiều đến thế."

Sắc mặt của mấy học sinh nữ trắng hồng lẫn lộn, "Cậu!"

"Tôi cái gì mà tôi." Lâm Thu Thu trừng mắt, "Xem như là Lục Dĩ Hoài không bị thương, các cậu cũng không leo tới nhà của bọn họ, lại còn ngồi đây bỏ đá xuống giếng nữa chứ."

Mắt thấy các cô muốn ầm ĩ lên, dáng vẻ như sắp muốn đánh nhau, Ngu Trà vội vã ngăn cản, "Thầy giáo sắp đến rồi, đừng ồn ào nữa."

Thầy giáo dạy toán đi vào, lấy bài thi ra bắt đầu sửa bài.

Lâm Thu Thu cũng cầm bút giả vờ viết, cô tham gia rất nhiều diễn đàn của trường cho nên tin tức rất linh thông, tin tức nào cũng biết được.

Cô nhiều chuyện nói "Tớ nghe nói cái duy nhất Lục Dĩ Hoài không ném chính là mấy viên kẹo, cũng không biết là ai đưa mà có thể làm cho cậu ấy giữ lại."

Động tác của Ngu Trà liền dừng lại, trên giấy nháp lập tức có thêm mấy vết mực.

Bây giờ là lúc Lục Dĩ Hoài xảy ra chuyện, cơ bản là chưa đụng đến một loại đồ ăn ngon nào.

Lẽ nào Lục Dĩ Hoài thích ăn kẹo?

Ngu Trà còn chưa nói chuyện, Lâm Thu Thu lại nhỏ giọng suy đoán: "Cậu nói xem có phải là Lục Dĩ Hoài bắt đầu thích ăn kẹo rồi không?"

"Tính tình thay đổi sau khi xảy ra biến cố kia vậy khẩu vị chắc cũng sẽ thay đổi theo" Lâm Thu Thu vuốt cằm, "Nhưng mà bây giờ cậu ấy như thế, hẳn là sẽ không có người đi tặng quà rồi."

Ngu Trà cắn bút suy nghĩ một chút.

Nếu như quả thật không ai đưa nữa, cái này chênh lệch lớn như vậy, lấy tính cách kiêu ngạo của Lục Dĩ Hoài nhất định sẽ nhìn ra.

Là vì vấn đề tàn tật.

Ngu Trà chau mày, cái này không được ảnh hưởng đến tâm trạng của Lục Dĩ Hoài, vạn nhất nếu anh trở nên thô bạo thì đối với việc trị liệu cũng sẽ không tiện.

Ngày hôm qua mẹ Vương cho cô rất nhiều kẹo.

Vừa lúc có thể có tác dụng.

-

Lúc chạng vạng sau khi tan học, nơi cửa phòng học rất huyên náo.

"Ngu Trà, chị gái cậu tìm cậu kìa."

Ngu Trà giật mình không biết giờ này Ngu Minh Nhã tìm cô để làm gì.

Sau khi cô vào sống ở nhà họ Lục, Ngu Minh Nhã liền tuyên bố với bên ngoài cô là em gái của mình, hơn nữa trước sau gì danh tiếng của Ngu Minh Nhã rất tốt, ngược lại tất cả mọi người cảm thấy cô là một đứa em gái vô ơn bạc nghĩa.

Lúc Ngu Trà đi ra ngoài liền nghe thấy giọng nói của Ngu Minh Nhã -------

"Diễn kịch rất vui, rất nhanh các cậu có thể xem được phim truyền hình của tớ, đại khái là cuối tháng bắt đầu chiếu, nhất định mọi người phải ủng hộ bộ phim truyền hình đầu tay của tớ nha."

Học sinh nữ ở xung quanh yêu thích ngưỡng mộ mà nhìn cô ta.

"Trường của chúng ta có đại minh tinh."

"Minh Nhã cậu cũng quá xịn đi, tớ nghe nói vai nữ hai có một minh tinh nhỏ không được chọn nên đã khóc lóc trên Weibo rất nhiều."

Ngu Minh Nhã khẽ mỉm cười, kiêu ngạo mà nghểnh đầu.

Cô ta nghĩ đến cái gì, thở dài nói: "Vốn là tớ muốn mang em gái vào thế nhưng không nghĩ đến em gái lại suy tính những việc khác, ôi, đã bỏ lỡ cơ hội rồi."

"Có thật không?"

Các bạn học đồng loạt quay đầu, nhìn thấy Ngu Trà không cảm xúc đứng trước cửa rồi lại nhìn Ngu Minh Nhã một chút.

Ngu Trà giương mắt nghi hoặc hỏi: "Chị, chị đã từng hỏi em cái này sao?"

Sắc mặt Ngu Minh Nhã không thay đổi, "Có thể là chị đã quên rồi."

Cô ta nhìn Ngu Trà đứng trước cửa, thấy quần áo trên người cô thì ánh mắt loé lên sự căm ghét, mấy thứ này rõ ràng là của cô ta mới đúng.

Thế nhưng vừa nghĩ đến Lục Dĩ Hoài cô ta liền thoải mái.

Ý cười của Ngu Minh Nhã càng lớn dần, cô ta ôn nhu nói: "Em gái nhanh đến đây đi, mẹ hỏi là khi nào em về nhà hay là sau này em cũng sẽ không về nhà nữa phải không?"

Nghe thấy vậy ánh mắt của những người xung quanh nhìn về Ngu Trà có chút không đúng.

Một học sinh trung học đi đêm không về, có thể là chuyện tốt đẹp gì.

Ngu Trà nói: "Em không về nhà có chị là rõ ràng nhất."

Sắc mặt Ngu Minh Nhã chợt thay đổi, lộ ra một vẻ mặt buồn bã thương tâm, các bạn học luôn luôn tin tưởng không hoài nghi cô ta, sôi nổi đi đến an ủi cô ta.

"Thái độ của em gái cậu thật kém, trách không được không có ai thích."

"Không biết lêu lổng bên ngoài với tên đàn ông hư hỏng nào đây."

"Hôm nay còn ngồi xe của nhà họ Lục đến, cũng không xem bản thân của mình mấy cân mấy lượng, nhà họ Lục sẽ coi trong cậu ta sao?"

Ngu Trà đã sớm quen với mấy cái bàn luận như vậy, trước kia Ngu Minh Nhã vẫn cố gắng thay đổi suy nghĩ của mọi người xung quanh, tất nhiên sự hấp dẫn đều sẽ vây quanh chị ta.

Đời trước chị ta nói càng khó nghe hơn.

Ngu Minh Nhã hết sức hài lòng với cái hiệu quả này.

Cô ta đang định nói cái gì, bỗng dưng thấy vành mắt Ngu Trà ửng đỏ, giống như một giây sau đó sẽ khóc lên, trên khuôn mặt nhỏ đều là sự khổ sở.

Ngu Trà ngước đầu, đôi mắt đã bắt đầu ánh nước, giọng nói mềm mại: "Chị, em đã về nhà, nhưng mà các người....."

Vừa nghe thấy mấy lời này, trực giác của Ngu Minh Nhã cho cô ta biết cô muốn nói cái gì đó không tốt.

"...... nhưng các người đã thay đổi chìa khoá, làm sao em có thể về nhà đây."

Bạn học xung quanh đó đều sợ ngây người.

Bọn họ nhìn sắc mặt khó coi của Ngu Minh Nhã lại nhìn Ngu Trà đang nói chuyện khẩn thiết như thế, cán cân trong lòng đã bắt đầu nghiêng rồi.

Nhưng mới chỉ là học sinh cấp ba, từ đâu mà có nhiều tâm tư như thế.

Ngu Trà cúi đầu, trong giọng nói lại mang theo nghẹn ngào: "Chị, các người không nói với em việc đổi chìa khoá cho nên em không có cách nào về nhà được."

Trên hành lang rất yên tĩnh.

Kỳ thật không ít người biết Ngu Trà, dù sao cũng là em gái của nữ thần Ngu Minh Nhã, cũng có bạn học nữ đến gây sự thế nhưng mỗi lần như thế Ngu Trà đều nhẫn nhịn, chưa từng khóc trước mặt thầy cô và bạn học.

Lần này khóc lên vừa nhìn đã biết là rất oan ức.

"Không thể nào." Có bạn học không nhịn được mà lên tiếng: "Minh Nhã, nhà các cậu đổi chìa khoá cũng không nói cho cậu ấy biết sao?"

Chẳng trách là không có về nhà.

"Đúng vậy, cậu còn hỏi sao cậu ấy không về nhà đi, cái này làm sao cậu ấy có thể về nhà được, không phải nhà các cậu.... có chút bất công sao?"

"Các người làm vậy không đúng đâu?"

Từng tiếng chất vấn này đã làm sắc mặt của Ngu Minh Nhã trở nên tái nhợt.

Đích thật là bọn họ sợ Ngu Trà trở về làm gì, sau khi đưa cô đi liền trực tiếp thay đổi chìa khoá trong nhà hết một lần.

Nhưng mà Ngu Trà trở về lúc nào?

Ngu Minh Nhã cắn răng phẫn hận, nếu như Ngu Trà trở về làm sao cô ta lại không biết?

Cô ta mấp máy môi, rất lâu mới nghĩ ra được cắn răng nói: "Không kịp nói cho em biết thôi, đây là chìa khoá mới của nhà mình, trước tiên em cứ lấy của chị dùng đi."

Ngu Minh Nhã đưa chìa khoá ra.

Bạn học xung quanh chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra đây là chìa khoá mới, lại càng tin lời nói lúc nãy thêm nữa cho nên ánh mắt bọn họ nhìn Ngu Minh Nhã đã không đúng.

"Ngu Trà, cậu cầm đi."

"Chắc chắn chị gái của cậu còn có chìa khoá khác."

Ngu Minh Nhã: "....."

Cái gì gọi là cô ta còn có, cô ta cũng chỉ có một cái.

"Ngu Trà nhìn về Ngu Minh Nhã đang trừng mắt nói như thế, không nhịn được hoan hô trong lòng một tiếng, duỗi tay cầm lấy chìa khoá.

Tiếng chuông vào lớp vang lên.

Ngu Minh Nhã hận không thể nhanh chóng rời khỏi đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vừa lúc lấy cớ: "Đi học thôi, tớ cũng nên về lớp rồi."

Bóng lưng của cô ta mang theo một chút ý chạy trối chết.

Đợi cô ta đi rồi, các bạn học mới sôi nổi đi lên an ủi Ngu Trà: "Không nghĩ đến nhà họ Ngu bất công như thế, làm cha mẹ sao có thể như vậy."

"Nếu ngày hôm nay Ngu Minh Nhã không lại đây, hẳn là sẽ không chuẩn bị đưa chìa khoá cho cậu đúng không, tớ nghĩ căn bản bọn họ không có để cậu ở trong lòng."

Ngu Trà nói: "Ai, ai bảo chị ấy là chị gái của tớ đây."

"Cậu quá tốt bụng." Có bạn học cảm thán: "Nào có em gái nhường chị gái như vậy, nếu như là chị gái của tớ, hẳn là phải có một cuộc chiến rồi."

Ngu Trà nói: "Tớ cũng không nghĩ tới chị gái còn trẻ như vậy mà đã có chút mau quên của người lớn rồi."

Ngu Minh Nhã chưa đi được xa, nghe lời nói này suýt chút nữa đã bất tỉnh.

Ngu Trà nghe bọn họ nói, khoé môi lại cong cong, cô nhìn chìa khoá trong tay nghĩ thầm nên vứt chỗ nào đây cho tốt.

Trở về nơi đó làkhông thể nào.