Ngu Trà không thể né tránh nụ hôn đột ngột xuất hiện này, cô mở to mắt nhìn gương mặt rõ ràng góc cạnh đang nhích lại gần mình, chóp mũi chạm vào chóp mũi.
Mới vừa ở dưới nước nên trên mặt cô còn mang theo vài giọt nước, cánh môi lại ẩm ướt, Lục Dĩ Hoài kềm chặt cằm cô, buộc cô phải nâng cằm lên một chút rồi cắn vào môi trên của cô.
“Lục…”
Ngu Trà mới vừa nói ra một chữ, còn lại đã bị nuốt hết, cô bỗng nhiên khẽ mở miệng lại tạo cơ hội cho Lục Dĩ Hoài thực hiện được.
Trong phút chốc, cô đã bị mê hoặc. Sau đó đột nhiên có chút đau, cô sợ theo bản năng “a” một tiếng rồi cũng cắn lại một cái.
Cho đến khi được thả ra, Ngu Trà vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, ngơ ngác nhìn người trước mặt, môi dưới của Lục Dĩ Hoài đã bị cô cắn, có chảy ra một ít máu.
Lục Dĩ Hoài không để ý, dùng ngón tay lau đi vết máu đọng trên môi cô.
Ngón tay mang theo vết chai được anh đưa vào trong miệng, rất nhanh đầu lưỡi đã nếm được mùi máu tanh. Mùi vị này anh đã từng nếm không ít lần, cảm giác mỗi lần cũng khác nhau.
Chỉ có lần này là mỹ vị nhất.
Lục Dĩ Hoài nheo mắt nhìn Ngu Trà, “Hồn bay đi đâu đấy.”
Cả người Ngu Trà nóng lên, từ từ chìm xuống nước, nhỏ giọng nói: “Không có, hơn nữa lại không thể trách tôi —–”
“Trách tôi?” Lục Dĩ Hoài biết rõ rồi còn hỏi, sán lại gần cô, đối diện với đôi mắt trong sáng như gương kia, trả lời như qua loa, “Được thôi, vậy trách tôi.”
“…” Lời còn lại Ngu Trà không thể nói nữa, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, không chịu mở miệng tiếp tục nói, hận không thể biến thành người tàng hình biến mất ở trong nước.
Cô thừa dịp Lục Dĩ Hoài không chú ý, lén lút duỗi tay đến thành bể, chuẩn bị lấy cái khăn tắm mới, kết quả lại chắn ngang một cái tay đang lấy khăn tắm.
Ngu Trà thấy động tác cực kỳ tự nhiên của Lục Dĩ Hoài, trong lòng rất buồn bực, lại nhịn không được suy nghĩ vừa nãy cô nên cắn anh mới đúng, thế mà cô còn bị cắn ngược lại.
Cái này chả hợp lý!
Ngu Trà đang suy nghĩ lung tung thì cánh tay ở bên hông đột nhiên dùng sức, kéo cô lên mặt nước. Trong nháy mắt cả nửa người trên liền lộ ra ngoài, cô lập tức che ngực, “Cậu làm gì đó?!”
Thấy thế, Lục Dĩ Hoài cười khẽ, thấy cô đang cực kỳ mắc cỡ nên dùng khăn tắm bọc lấy cô rồi nói: “Đi lên đi.”
Ngu Trà lập tức sáng mắt.
Lục Dĩ Hoài đưa tay chạm vào chóp mũi của cô, thấp giọng nói: “Buổi tối không cần lại đây, trở về đừng để bị lạnh.”
“…Ừ.” Ngu Trà chỉ đáp lại một tiếng, cất bước chạy nhanh ra khỏi phòng rồi sau đó âm thanh đóng cửa vang lên.
Trong bể nước đã yên tĩnh trở lại.
Lục Dĩ Hoài nhắm mắt, nắm chặt tay thành nắm đấm, hơi dùng sức rồi hung hăng đấm lên thành bể, phát ra một tiếng nặng nề.
Anh thở ra một hơi, trong đôi mắt tràn đầy nỗi dục vọng, lấy khăn tắm mới khoác lên vai, hai tay chống lên thành bể.
Trong phòng hơi nóng quanh quẩn khắp nơi, một tiếng thở như có như không lan toả ở trong không khí.
Ngu Trà nắm chặt khăn tắm ôm lấy cơ thể, nhanh chóng chạy về phòng mình, vừa mới đóng cửa lại cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô tuỳ tiện lau khô rồi nhanh trốn vào trong chăn, muốn che kín đầu mình, la lung tung mấy tiếng.
Vốn vừa nãy cô không có phản ứng lại.
Ngu Trà vô thức đưa tay sờ lên môi mình, dường như trên môi vẫn còn lưu lại nhiệt độ nóng rực của Lục Dĩ Hoài.
Cô duỗi chân ra, nắm chặt chăn, nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà, nghĩ đến chuyện vừa nãy Lục Dĩ Hoài chất vấn cô sao lại thất thần.
Cảm thấy nhiệt độ trên mặt đã giảm đi một chút, Ngu Trà mới vỗ mặt, đuôi mắt của cô cũng mang theo một chút đỏ bừng.
Không biết có phải là do ngâm trong nước quá lâu hay không, bây giờ cả người cô đã trở nên mềm mại, không còn chút sức lực nào.
Ngu Trà lầm bà lầm bầm, lại nghĩ đến chuyện tối nay có chỗ kỳ quái. Bây giờ nhớ lại, Tần Du chính là chỗ kỳ quái nhất.
Nhất định là cậu ta cố ý!
Ngu Minh Nhã nghỉ học ở nhà mấy ngày rồi mới quay lại trường.
Bạn học trong trường không còn nhớ đến chuyện này, dù sao cũng sắp thi nên có nhiều người không quan tâm đến chuyện trên mạng, mà chỉ lo chuyên tâm học hành.
Ngu Minh Nhã đến trường mấy ngày mới phát hiện là Ngu Trà không có ở đây, bọn Lục Dĩ Hoài và Tần Du cũng không ở, không biết là đã đi đâu.
Có hỏi thăm thì cũng hỏi không ra.
Tuy Ngu Minh Nhã không biết là tại sao, nhưng lại rất tức giận. Trong cơn tức giận đó, cô ta cũng không đến trường, xin nghỉ mấy ngày, ở nhà phát giận một trận cực lớn.
Trần Mẫn Quyên cho rằng cô ta còn chưa có bình tĩnh lại được thì liền kiến nghị nói: “Minh Nhã, gần đây có một làng du lịch rất nổi tiếng, con có muốn đến đó thả lỏng một chút không, rồi đăng một tấm ảnh sinh hoạt lên mạng.”
“Làng du lịch?” Đột nhiên Ngu Minh Nhã có hứng thú.
“Ừ, trong đó còn có sân cưỡi ngựa.” Trần Mẫn Quyên suy nghĩ một chút, “Mẹ thấy có mấy bà phu nhân đến đó rồi, khen rất nhiều.”
Ngu Minh Nhã gật đầu nói: “Vâng.”
Bây giờ cô ta đang xây dựng hình tượng học bá bạch phú mỹ, vào giới giải trí cũng chỉ là một chút hứng thú mà thôi, hiện tại hằng ngày khoe khoang của cải cũng có thể hấp dẫn một ít người hâm mộ.
Ngu Minh Nhã rất yên tâm với sự sắp xếp của Trần Mẫn Quyên, làng du lịch kia rất có điều kiện, người bình thường muốn vào ở cũng không thể chơi lại được.
Cô ta hẹn mấy người bạn đi cùng, mấy cô gái ăn mặc lộng lẫy, nhóm bọn họ đi có cả nam và nữ nên cực kỳ dễ nhận ra.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Ngu Minh Nhã luôn cảm thấy lúc đến đây có thấy được bóng dáng của Ngu Trà.
Nghĩ xong, cô ta liền giễu cợt, sao Ngu Trà có khả năng đến nơi này được, bởi vì vốn là không đến nổi.
Khách sạn cao cấp ở đây cô ta ở không nổi nên chọn một cái hạng thấp hơn ở bên cạnh. Nhưng dù là như vậy cũng tốn không ít tiền,hơn nữa cô ta vì xây dựng hình ảnh cho bản thân nên cũng ra tiền cho bạn bè.
“Minh Nhã, cậu thật là hào phóng.” Trương Tuyết tán dương nói.
Ngu Minh Nhã nhìn đống tiền ra khỏi túi kia, trái tim cũng đã chảy máu, nặn ra một nụ cười: “Không sao cả, đây không tính là cái gì.”
Sau khi nhận phòng, cô ta lại lấy di động đăng trạng thái lên Weibo.
[ Hôm nay mời bạn học đến làng du lịch chơi, đêm nay trước tiên đi ngâm nước nóng, ngày mai đi cưỡi ngựa thử (cố lên) hi vọng mọi người cũng vui vẻ như tôi thế này # hình ảnh]
Một tấm ảnh tự sướng, còn có định vị.
Rất nhanh người hâm mộ liên tục bình luận.
“Aaaa Minh Nhã nhà chúng ta là bạch phú mỹ thứ thiệt!”
“Tra xét chỗ này rồi, ôi thật chua, tôi chỉ kém bạn hai chữ nghỉ phép thôi, tôi cũng đang ở trong thôn.”
“Đang trên đường đợi một người bạn mời tôi đến nơi này.”
Nhìn thấy mấy bình luận này, Ngu Minh Nhã lập tức thoả mãn được lòng hư vinh của mình, đây mới là kết quả mà cô ta muốn.
Chỉ là lúc cô ta mở Weibo xem lần thứ hai thì phát hiện có thêm một cái bình luận kỳ quái: “Quoa, tôi cũng vừa thấy một blogger khác cũng đi đến nơi này!”
Ngu Minh Nhã nhíu mày, xoá bình luận đó đi.
Cái chủ Wei chó với chả mèo gì, đều có thể mang ra so với cô ta à, sao không nhìn một chút bản thân mình là thân phận gì đi.
Làng du lịch khác với trường học, tất cả mọi người đều mặc quần áo bình thường.
Khí trời lúc này đã không còn lạnh nữa, vẫn như cũ là mặc váy theo mùa. Ngu Trà lục tung hành lý rồi cuối cùng lấy một bộ mà Thượng Từ Từ đã đưa, có chút lệch với phong cách thường ngày.
Thượng Từ Từ rất thích cô, vì thế rất hào phóng, tặng cho cô đủ các loại quần áo, không chỉ có mang trên đầu mà còn có mặc dưới chân.
Lúc mở cửa ra, cô vừa lúc tình cờ gặp được Tô Ngọc chạy bộ sáng sớm về, nhìn thấy bộ quần áo mới của cô thì lập tức nói: “Trang phục của chị dâu nhỏ đẹp ghê.”
Đa số các bạn nam đều rất thích phong cách này của các thiếu nữ, hơn nữa Ngu Trà cũng mới chỉ là học sinh cấp ba, còn non nớt nên hoàn toàn phù hợp với hình tượng nữ thần trong truyện tranh của bọn họ.
“Cảm ơn.” Ngu Trà lại hỏi: “Tần Du đâu rồi?”
Nếu hôm nay không hỏi được kết quả thì cô cũng không tin là không bị lừa.
Hôm qua lúc sắp ngủ cô nghĩ đến nhiều thứ, vừa mới đầu đã e là bị Tần Du lừa, lợi dụng sự quan tâm của cô đối với Lục Dĩ Hoài nên cô mới bị mắc mưu.
Tô Ngọc ách một tiếng, “Cậu ta còn chưa ngủ dậy.”
Ngu Trà gật đầu.
Đợi Ngu Trà quay lại phòng, Tô Ngọc mới nhanh chóng gõ cửa phòng của Tần Du, sau khi đi vào liền trực tiếp nói: “Cậu xong đời rồi, hết thuốc cứu được rồi.”
Tần Du mới vừa tỉnh ngủ, gương mặt vẫn còn mông lung, hỏi: “Tớ xong cái gì, cậu đang ở đây nói ngốc cái gì đó?”
Tô Ngọc nói: “Vừa nãy chị dâu nhỏ hỏi tớ cậu đang ở đâu.”
“Vậy cậu nói thế nào?” Tần Du đột nhiên leo xuống giường, “Cậu sẽ không nói tớ đã dậy rồi đấy chứ?”
“Nói cậu chưa ngủ dậy.” Tô Ngọc trừng mắt.
“Làm tớ sợ nhảy dựng.” Tần Du lại nằm lên giường, lấy di động lên Weibo, việc đầu tiên làm là tìm kiếm Tiểu Tiên Nữ mà cậu đang quan tâm.
Rất nhanh một bài Weibo mới đã đập vào mắt, Tiểu Tiên Nữ mới đăng một đoạn video, là ở trong một căn phòng.
Tần Du ấn chia sẻ, lúc bắt đầu video chỉ có âm thanh, từ trong nhà đi ra ngoài, cắt nối biên tập thành tốc độ nhanh rồi sau đó ngồi xe đến nơi cần đến.
Là làng du lịch.
“Mẹ nó!” Tần Du bật thốt lên, trơ mắt nhìn Ngu Trà xuất hiện trong đoạn video, còn có một cây kem.
Tô Ngọc hỏi: “Chuyện gì mà kích động vậy.”
Tần Du tắt di động, nói: “Không có gì. Tớ muốn đi mua một ít đồ ăn ngon để tạ tội với chị dâu nhỏ, cũng không biết tối hôm qua là chuyện tốt hay chuyện xấu…”
Hi vọng Lục ca có thể cứu anh.
Tần Du nói là làm liền, rửa mặt xong xuôi rồi trực tiếp ra khỏi khách sạn.
Lần thứ hai Ngu Trà ra ngoài là lúc tám giờ rưỡi.
Cô do dự nửa ngày rồi cuối cùng mới gõ cửa phòng bên cạnh, người mở cửa là Lục Dĩ Hoài, anh đã quay lại ngồi xe lăn, trên mặt không có bất kỳ sơ hở nào.
Ngoại trừ môi dưới có một vết thương nho nhỏ.
Mà dường như bản thân Lục Dĩ Hoài không chút nào để ý tới, không xem đó là chuyện gì to tát, dáng vẻ này càng khiến người ta chú ý vào cái vết thương nhỏ kia.
Tai Ngu Trà đều đã đỏ lên, vội vã dời mắt rồi nói: “Xuống ăn sáng thôi.”
Chắc là bởi vì chột dạ, âm thanh cũng đã nhỏ đi, mang theo một loại cảm giác mềm mại, càng nghe thì càng thấy dễ nghe.
Lục Dĩ Hoài nói: “Ừ.”
Hai người ở cùng một toà nhà, phía trên là nhà ăn kiểu xoay, tự mình phục vụ, nhưng người không ở toà này cũng có thể tự đi đến đây ăn. Bữa sáng đã được chuẩn bị kỹ càng, có thể tự đi lấy hoặc cũng có thể tự chọn.
Ngu Trà biết rất rõ khẩu vị của hai người họ là gì, trực tiếp chọn đồ ăn mới mang ra, đương nhiên bữa sáng ăn nóng mới tốt.
Cô đã cố ý không đề cập đến chuyện xảy ra tối hôm qua.
Trên bàn rất yên tĩnh, cô chớp mắt mấy cái rồi mím môi hỏi: “Hôm nay…chúng ta đi cưỡi ngựa không?”
“Muốn đi sao?” Lục Dĩ Hoài hỏi.
Ngu Trà gật nhẹ đầu, lại nói tiếp: “Nếu như ngày hôm nay không thì cũng không sao, thời gian ở đây còn có mấy ngày.”
Hôm qua lúc xuất phát, Lục Dĩ Hoài thuận miệng nói một câu, là thời gian đến nơi này rất co dãn, lúc nào muốn về thì về thôi.
Lục Dĩ Hoài lại ừ một tiếng, không phản đối và cũng chưa nói đồng ý.
Lúc hai người ăn được một nửa thì nhà ăn đã xoay đến chỗ giữa, phía bọn họ đối diện với hồ nước xinh đẹp, có thể nhìn thấy cây cối bên hồ và rừng rậm.
Tần Du và Tô Ngọc đi đến, nhìn thấy Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài liền nịnh hót cười nói: “Lục ca, chị dâu nhỏ, chào buổi sáng.”
Ngu Trà vừa ngẩng đầu lên thì trừng mắt nhìn sang.
Tần Du đứng cách xa bàn ăn, cười hì hì, “Đây là tớ mua ở dưới đó, mua cho Lục ca và chị dâu nhỏ, không có gì thì có thể ăn đồ ăn vặt.”
Ngu Trà hừ một tiếng: “Không cần.”
“…”
“Minh Nhã, cậu xem bên kia có phải là bọn Tần Du không.” Trương Tuyết đụng vào cánh tay Ngu Minh Nhã một cái, thấp giọng nói: “Bọn họ cũng đến đây chơi.”
Ngu Minh Nhã quay đầu nhìn qua thì liền thấy được Lục Dĩ Hoài, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen, thoạt có vẻ cực kỳ đẹp trai lại cấm dục, là dáng vẻ cô ta thích nhất.
“Bọn họ cũng đến đây, còn có Ngu Trà nữa.” Trương Tuyết bĩu môi, “Dạng nghèo kiết xác như cậu ta thì cũng chỉ có thể đi theo người khác đến thôi.”
“Nếu đã ở đây thì sang chào hỏi một tiếng đi.” Ngu Minh Nhã cắn môi, nặn ra trên mặt một nụ cười đầy hoàn mỹ.
Trên bàn, Tần Du đang chuẩn bị nói cái gì thì chợt thấy dường như trên môi của Lục Dĩ Hoài có một vết thương, “Lục ca, cậu —–”
“Lục Dĩ Hoài.” Ngu Minh Nhã nhẹ giọng gọi.
Đối với tất cả bạn nam, cô ta đều sẽ không tự chủ mà lộ ra vẻ mặt dịu dàng, đây là thứ cô ta quen thuộc trong mười mấy năm qua, trừ khi là phát sinh cái gì ngoài ý muốn.
Trên bàn đã yên tĩnh đi, bọn Tần Du dịch từng chút về phía bên cạnh, cách xa Ngu Minh Nhã cùng với mấy bạn nữ bên cạnh cô ta ra.
Lục Dĩ Hoài liếc mắt nhìn Tần Du, “Có vấn đề gì sao?”
Anh không nhìn thẳng về phía Ngu Minh Nhã.
“Sao?” Tần Du lấy lại tinh thần, chỉ chỉ vào môi: “Cái này…Lục ca, sao môi cậu lại bị rách vậy, có cần tớ đi hỏi khách sạn có thuốc hay không không?”
Tô Ngọc không ngờ Tần Du lại hỏi cái vấn đề này, bên trong ánh mắt nhìn về cậu ấy cũng mang theo ý mắng cậu là “đồ ngốc”.
Cái này còn phải hỏi à? Tối qua chính cậu ta đã giật dây chuyện này, ngày hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ cần là người là đều biết có chuyện gì đã xảy ra.
Lục Dĩ Hoài khẽ liếm vết thương: “Không cần.”
Ngu Trà ở bên cạnh đã không dám tiếp tục nghe nữa, đặc biệt là người đứng xem ngây ngô tưởng là bị thương một cách bình thường, chủ yếu là không có hiểu sai.
Thế là liền làm nổi bật tối hôm qua cô và Lục Dĩ Hoài làm chuyện hoang đường.
Ngu Trà sợ bọn họ lại tiếp tục nói nữa, liền nhanh tay đặt một ly sữa bò đến trước mặt Lục Dĩ Hoài, ngắt lời nói: “Uống lúc còn nóng đi.”
Uống là liền câm miệng.
Ngu Minh Nhã ở bên cạnh không được để ý, ánh mắt có chút dao động, không cam lòng nói: “Loại sữa bò bình thường thế này mà mày cũng lấy ra cho Lục…”
Còn chưa nói xong, ly sữa đã bị Lục Dĩ Hoài lấy đi mất, uống một hớp rồi nói: “Hương vị không tồi.”
Rồi anh đưa lại cho Ngu Trà.