Chương 29: Mối Tình Đầu Của Giáo Bá - Chương 29

Lục Dĩ Hoài nói thế, Ngu Trà không thấy kỳ lạ chỗ nào, cô đáp: "Lúc nãy tôi gọi rồi mà."

Có điều cô không thường gặp Lục lão gia, chỉ có một lần nói chuyện như vậy mới gọi là ông nội Lục, ngược lại gọi quá nhiều sẽ ra vẻ là cô quá ân cần rồi.

Nhưng thật ra Ngu Trà có chút sợ Lục lão gia.

Hiện tại chuyện sống lại này chỉ là bí mật của một mình cô, Lục lão gia thông minh như vậy nên cô sợ mình sẽ bị phát hiện ra cái gì.

Nghĩ đến đây, Ngu Trà có chút lo lắng.

Nhưng mà nghĩ đến hôm nay Ngu Minh Nhã bị trách cứ đến như vậy, đúng thật là cô không nghĩ tới, mà cũng cảm thấy vô cùng hả giận, loại này với loại tự mình làm mất mặt thì vẫn có sự khác biệt.

Đột nhiên Ngu Trà nhớ tới một chuyện, hỏi: "Ông nội Lục có biết cậu đi được không? Cậu có nói không vậy?"

Lục Dĩ Hoài rũ mắt, "Vẫn chưa nói."

Cách thời gian anh trị liệu đã hơn một tháng, thành quả lại rất rõ rệt. Lúc anh mới xảy ra chuyện, anh cho rằng cả đời này sẽ không đứng dậy được nữa. Mà bây giờ, hết thảy mọi thứ đều đi theo phương hướng mà anh mong muốn nhất.

Tất cả mọi người cho là anh sẽ không đứng lên được.

Nhưng anh không phải vậy.

Ngu Trà đặt tay lên tay vịn phía sau xe lăn, nói: "Nếu qua một thời gian nữa, nhìn thấy cậu đứng ở trước mặt ông thì e là ông nội Lục sẽ cực kỳ vui vẻ."

Mặc dù đời trước cô không quan tâm đến nhà họ Lục, nhưng cũng biết Lục lão gia thích nhất là người cháu này, có thể nói là sau khi Lục Dĩ Hoài xảy ra chuyện thì ông cực kỳ đau lòng.

Nhà họ Lục không chỉ có một mình Lục Dĩ Hoài là cháu, anh xảy ra chuyện thì đại diện cho việc quyền thừa kế không vững chắc. Cho nên không có nhiều người nguyện ý nhìn anh hoàn hảo vô khuyết.

Lục Dĩ Hoài ngừng xe lăn, hỏi: "Cậu thì sao?"

Anh nâng cằm lên, nghiêng đến gần nhìn chằm chằm vào mắt của Ngu Trà.

Ngu Trà va vào đôi mắt của anh, hơi thở như cứng lại, đã lâu cô không cảm nhận được loại cảm giác bị anh tóm lấy không tha này, cô lấy lại tinh thần, "Đương nhiên là tôi cũng rất vui."

Lục Dĩ Hoài hỏi lại lần hai: "Thật không?"

Ngu Trà sợ anh không tin, lại nói thêm một lần nữa: "Tôi nói đều là nói thật, nếu như có thể tôi hi vọng ngày mai cậu có thể đứng lên được. Tất nhiên việc này không thể nóng vội, tôi tin là không lâu nữa đâu."

Cô vẫn còn nhớ lời bác sĩ Khương đã nói.

Nghe được câu trả lời của cô, khoé môi Lục Dĩ Hoài hơi cong lên, trầm giọng ừm một tiếng, xem như là đồng ý với lời của cô.

Hai người cùng nhau đi trong tiệc rượu, tất cả mọi người làm bộ lơ đãng liếc nhìn bọn họ, trong lòng lại nổi lên các loại suy đoán.

"Đây là con gái nuôi nhà họ Ngu phải không?"

"Nhìn rất ngoan ngoãn, có phải vừa nãy Lục lão gia còn nói mấy lời với cô ấy đúng không, hẳn là rất thích."

"Xem ra đại tiểu thư nhà họ Ngu không có phân lượng nào rồi."

Đủ loại bàn tán truyền đi khắp tiệc rượu, chuyện xảy ra đêm nay làm cho trong lòng mỗi người đều có suy tính riêng của mình.

Tiệc rượu ăn uống linh đình, ai nấy đều có người ngồi nói chuyện, không một ai chú ý đến trong góc còn có người.

Ngu Minh Nhã đang ngồi trong góc.

Lúc này cô ta hoàn toàn như chim sợ cành cong, không dám đi lung tung khắp nơi vì mỗi lần vừa bước ra là có thể nhìn thấy sắc mặt đang ngóng chờ kịch vui của người khác.

Đây là lần đầu tiên Ngu Minh Nhã trải qua chuyện này, trước giờ ở các tiệc rượu cô ta đều rất thành thạo rồi cuối cùng sẽ trở thành tâm điểm trong tầm mắt của nhiều người.

Vốn hôm nay cô ta chuẩn bị đàn một khúc dương cầm cho Lục lão gia, làm như thế có thể sẽ lấy được một ít thiện cảm trong lòng các phu nhân.

Mà lúc này đây, cô ta đã bị bẽ mặt.

Tuy không phải tất cả mọi người đều nghe được lời của Lục lão gia, thế nhưng một truyền thành mười rồi sau đó tất cả mọi người đã biết hết việc này.

Gièm pha là thứ dễ truyền đi nhất trong giới thượng lưu, Ngu Minh Nhã biết hình tượng của mình đã bị huỷ hoại trong một ngày. Sau khi tiệc rượu kết thúc, nhất định hào môn sẽ lại xem xét thân phận của cô ta một lần nữa.

Là một người bị Lục lão gia chỉ đích danh.

Ngu Minh Nhã khủng hoảng, bỗng nghĩ đến Đường Hiểu Thanh. Nếu như đêm nay cô ta không tới đây thì hẳn là sẽ không xảy ra chuyện như vậy đúng không?

Sớm biết thế thì không đến là được rồi?

Ngu Minh Nhã cắn chặt môi dưới, thậm chí đến mức đầu lưỡi có thể nếm được mùi máu tanh. Cô ta hoàn toàn không hiểu vì sao, cô ta làm bạn gái người khác để vào đây thì không được sao?

Dựa vào cái gì mà Lục lão gia lại nói cô ta như vậy?

Tuy rằng Ngu Minh Nhã nghĩ như thế, nhưng đích xác là không dám nói ra, cũng không dám đi chất vấn. Bởi vì không một ai sẽ tin tưởng cô ta, xem như là cô ta nói thật thì họ vẫn chỉ tin tưởng Lục lão gia, đó chính là quyền lực của sức mạnh.

"Minh Nhã, sao em lại ngồi đây?"

Lý Thành cầm ly rượu, lúc đi ngang qua cô ta thì mắt sáng lên, nhanh chóng ngồi cạnh cô ta, quan tâm hỏi han thế nào.

Ngu Minh Nhã nặn ra một nụ cười: "Không có gì."

"Không phải là em đang không vui sao?" Lý Thành đã thích cô ta từ rất lâu, nhìn cô ta như vậy thì cũng không thấy thoải mái, "Em đừng để ý lời Lục lão gia nói, có lẽ là nghe người khác nói nên căn bản là không biết được bên trong em lương thiện xinh đẹp thế nào."

Ngu Minh Nhã hoàn toàn không muốn ứng phó với anh ta, "Ừ."

Lý Thành còn đang nói rất tự nhiên: "Em đừng nghĩ nhiều, anh tin là mọi người đều biết em là người như thế nào -----"

"Lý Thành!"

Cách đó không xa, đột nhiên có một người phụ nữ hô lên.

Ngu Minh Nhã ngẩng đầu thì nhìn thấy người phu nhân đi đến nhìn cô ta với ánh mắt không tốt, nhưng lại nói chuyện với Lý Thành.

"Lý Thành, con tới đây, đi chào hỏi với mẹ và chú đi, ngồi không ở đây rất chán."

Lý Thành vâng một tiếng, đáp: "A... được ạ."

Cậu ta nhìn về Ngu Minh Nhã, thấp giọng nói: "Xin lỗi nha Minh Nhã, chốc nữa anh sẽ quay lại, em đợi anh."

Ngu Minh Nhã đón lấy ánh mắt của người phu nhân, cứng đờ người ngồi trên sô pha nhưng lại khẽ mỉm cười: "Ừ, anh đi với dì trước đi."

Lý Thành bị nụ cười của cô ta làm cho sáng mắt.

Mãi cho đến khi Lý Thành biến mất khỏi tầm nhìn, Ngu Minh Nhã mới bấu chặt ghế sô pha, móng tay dài va chạm vào tạo ra một âm thanh vừa chói tai lại vừa khó nghe.

Cô ta nhìn ra, mẹ của Lý Thành không thích cô ta.

Ngu Minh Nhã cắn răng, nếu như là trước đây thì sao có thể là ánh mắt này, nhà họ Lý còn không bằng nhà cô ta thì làm gì dám nhìn cô ta như thế.

"Mẹ, con nên làm gì đây?"

Mặc dù Trần Mẫn Quyên biết hết chân tướng, nhưng vẫn an ủi: "Minh Nhã, con không thể gục ngã như vậy được, con phải cho người ta biết, lời Lục lão gia nói là giả. Con chính là người mà mẹ đã chăm chút bồi dưỡng ra."

Ngu Minh Nhã nghe bà ta nói thế, tâm trạng mới từ từ ổn định lại.

Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn cô ta muốn gì mà lại không có, sao có thể vì một lời nói của người khác để chính mình rơi vào hoàn cảnh như vậy.

"Mẹ nhớ cuộc thi đàn dương cầm sắp đến rồi, lần này có một người thầy có tiếng làm giám khảo, nếu như con có thể được ông ấy tán thưởng." Trần Mẫn Quyên nhỏ giọng nói: "Nếu như có thể trở thành học trò của ông ấy thì lại càng tốt hơn, người khác đều sẽ quên chuyện của ngày hôm nay."

Ngu Minh Nhã mắt sáng ngời, "Con biết rồi."

Đúng lúc này, cô ta nhìn thấy Ngu Trà một mình đi ra từ bên kia, nhanh chóng buông tay Trần Mẫn Quyên ra, đi đến.

"Ngu Trà, bây giờ mày đắc ý lắm đúng không?"

"Tôi không biết chị đang nói cái gì." Ngu Trà xoay người, nhìn thấy Ngu Minh Nhã đang nổi giận đùng đùng thì nhàn nhạt nói.

Ngu Minh Nhã ghét nhất là vẻ mặt này của cô, "Lúc Lục lão gia nói mấy lời kia, chắc mày đắc ý có thể đạp đổ được tao lắm phải không?"

Ngu Trà nói: "Chị nghĩ nhiều rồi."

Bây giờ cô đã không cảm thấy Ngu Minh Nhã sẽ trở thành nỗi uy hiếp của mình, cũng không thấy mình sẽ bị Ngu Minh Nhã hạ thấp đi.

Sống lại một lần, Ngu Trà càng suy nghĩ xa hơn.

Ngu Minh Nhã vẫn một mực cảm tháy dáng vẻ này của cô là đang chế giễu cô ta lúc nãy lúng túng, đỏ mắt nói: "Mày cho rằng tao sẽ gục ngã sao? Nằm mơ đi."

Ngu Trà nhấp một ngụm rượu vang đỏ, hương vị không tồi, lại nhấp thêm một miếng rồi lúc này mới trả lời lại cô ta: "... Chị là con lật đật à?"

"Mày nói cái gì?" Ngu Minh Nhã tức giận.

Ngu Trà không hề trả lời mà trực tiếp đi khỏi.

Cô cảm thấy bây giờ Ngu Minh Nhã cứ như một vai hề, tất cả mọi chuyện đều không theo mong muốn của Ngu Minh Nhã, chị ta bắt đầu trở nên nôn nóng hơn.

Một ngày nào đó sẽ ngã xuống lần thứ hai.

Lúc tiệc rượu đã được tiến hành một nửa, Ngu Trà mới nhìn thấy Lục Dĩ Hoài thoát thân khỏi đám người, trên mặt anh mang theo một ý cười nhưng nhìn lại rất giả.

Những đứa trẻ lớn lên trong loại gia đình này, từ nhỏ đã không có tuổi thơ. Không giống với cô, mặc dù là cô nhi nhưng tuổi thơ lớn lên trong cô nhi viện cũng rất là thú vị.

Ngu Trà nhìn chằm chằm ly rượu đỏ trước mắt.

Nếu như không lâu nữa Lục Dĩ Hoài có thể khoẻ hẳn, chẳng mấy chốc cô sẽ phải quay về nhà họ Ngu, nhưng tất nhiên là cô không muốn quay về.

Nếu là như thế thì cô quyết định sống một mình, trường học có ký túc xá, cô có thể ở ký túc xá cho đến thi đại học.

Học phí kỳ này đã nộp rồi, học phí kỳ sau có thể dùng học bổng để lấp vào. Thi đại học xong nghỉ hè thì đi làm thêm là có thể đóng được học phí cho đại học.

Ngu Trà tin rằng cô có thể lấy được học bổng.

Tương lai sẽ tốt hơn.

"Đang nghĩ cái gì?" Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói.

Ngu Trà sợ hết hồn, cô đang suy nghĩ cuộc sống khi rời khỏi nhà họ Lục, vội vội vàng vàng suýt chút nữa đã làm vỡ ly rượu.

Lục Dĩ Hoài híp mắt.

Ngu Trà thấy vẻ mặt này của anh thì liền nhút nhát đi, "Không nghĩ gì cả!"

"Thật không?" Lục Dĩ Hoài chỉ cần liếc mắt là đã biết cô đang nói dối, vẻ mặt tránh né hiện lên rõ mồn một kia kìa.

Ngu Trà lảng sang chuyện khác, "Khi nào tiệc rượu mới kết thúc vậy?"

"Sắp rồi." Lục Dĩ Hoài nói, nhếch cằm lên rồi đột nhiên nói tiếp: "Cái cà vạt này không thoải mái."

Ngu Trà à một tiếng, đề nghị nói: "Nếu không thì tôi đi đổi cho cậu, chỗ này chắc là sẽ có quần áo của cậu phải không."

Lục Dĩ Hoài nói: "Ừ."

Hai người cùng nhau đi ra căn phòng ở phía sau, Lục Dĩ Hoài từng ở nhà cũ mấy năm nên nơi này vẫn có phòng cho anh.

Qua một lúc lâu cửa phòng đã mở ra, căn phòng này cực kỳ sạch sẽ. Hẳn là mỗi ngày đều sẽ có người quét tước, vật dụng bên trong cũng không thiếu cái gì.

Đây không phải là lần đầu Ngu Trà vào trong phòng này.

Đời trước cô đã từng được đưa về nhà cũ ở một lần, có điều lúc đó là lễ tang của Lục lão gia, lúc đó xem như là thời gian tự tại nhất của cô, bởi vì sự chú ý của người nhà họ Ngu không có đặt trên người cô.

Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy cảm xúc của Lục Dĩ Hoài rất không đúng.

Lục Dĩ Hoài đẩy một cánh cửa bên trong ra, không gian rộng lớn bên trong được chia thành rất nhiều gian, để rất nhiều loại quần áo, còn có các kiểu giày, ở giữa còn có một sân phơi.

Anh đưa tay đẩy một cái, mấy cái ô vuông xuất hiện trước mắt Ngu Trà.

Mỗi một ô vuông đặt mỗi loại đồ vật khác nhau, có cúc tay áo, có cà vạt, đếm không xuể và còn có những đồ vật khác nữa.

Lục Dĩ Hoài nói: "Cậu giúp tôi."

Ngu Trà: "Sao?"

Lục Dĩ Hoài liếc sang, "Không muốn?"

"Không có." Ngu Trà vội vàng sửa miệng, lại không lựa được cái nào cho phù hợp, "Vậy cậu muốn cái nào đây?"

Tuy là chưa thành niên nhưng anh có rất nhiều chính trang để ở nhà họ Lục, từng ô vuông đều là đặt cà vạt ở trong.

"Cậu chọn đi." Lục Dĩ Hoài nói.

Ngu Trà nhìn sắc mặt của anh, lấy ra một cái màu xanh biển, "Lấy cái này đi, trang phục hôm nay của cậu hợp với màu này."

Lục Dĩ Hoài gật đầu: "Được."

Ngu Trà vuốt lại cà vạt, kỳ thật tất cả kỹ năng đeo cà vạt của cô đều được luyện ở trên người Lục Dĩ Hoài, đều là đời trước dằn vặt làm nên.

Lúc đó là Lục Dĩ Hoài cương quyết yêu cầu.

Ngu Trà còn nhớ lần đầu cô đeo cà vạt cho anh, lúc đó nơm nớp lo sợ, trong lòng cực kỳ không muốn cho nên cả người đều là khí lạnh.

Lúc đó cô không muốn làm, cũng không muốn xem video để học nên thắt khăn quàng đỏ cho Lục Dĩ Hoài. Không biết là Lục Dĩ Hoài bị cái gì, cũng không mở nó ra, lúc đi ra ngoài còn bị mẹ Vương cười cho.

Ngu Trà cực kỳ tức giận nên lén xem rất nhiều video.

Sau đó lúc Lục Dĩ Hoài yêu cầu, tuy là không bằng lòng nhưng từng lần từng lần trôi qua cô đã thuần thục hơn.

Ngu Trà nửa ngồi nửa quỳ lên sàn, mở cổ áo sơ mi của Lục Dĩ Hoài ra, nhẹ nhàng đeo cà vạt vào rồi sau đó thành thạo thắt.

Khi đến bước cuối cùng, đột nhiên Lục Dĩ Hoài nắm lấy tay cô, "Từ từ."

"Sao thế?" Ngu Trà dừng lại, cảm giác ấm áp truyền từ làn da đến khắp nơi trên cơ thể, giống như là bị điện giật, trái tim cũng đột ngột đập nhanh.

Lục Dĩ Hoài thấp giọng nói: "Đến gần một chút."