Ngu Trà có thể cảm nhận được thì tất nhiên Lục Dĩ Hoài cũng có thể cảm nhận được, cách một lớp áo ngủ mỏng manh, cảm giác mềm mại dưới cánh tay cực kỳ rõ ràng, trên người thiếu nữ còn mang theo mùi sữa tắm thơm ngát.
"Lục Dĩ Hoài!"
Ngu Trà thấy Lục Dĩ Hoài chậm chạp không phản ứng thì nhanh chóng kêu lên.
Lục Dĩ Hoài làm như không có gì xảy ra lấy tay ra khỏi, nằm dài lên sàn, bình tĩnh nói: "Cậu muốn kêu mẹ Vương lên đây luôn à?"
Đèn quá tối nên Ngu Trà không thấy được mang tai của anh đã bắt đầu ửng đỏ.
Cô ngồi xuống, khuôn mặt có chút đỏ, lại xấu hổ vì việc ngoài ý muốn lúc nãy, cũng không nên thẳng thừng nói là cậu ép lên ngực của tôi rồi.
Ngu Trà hít sâu mấy cái, đẩy việc này ra khỏi đầu mình, "Cậu nhanh đứng lên đi, nằm dưới sàn là thế nào đây?"
Lục Dĩ Hoài nói: "Tôi mệt rồi."
Ngu Trà: "..."
Lục Dĩ Hoài không nói dối, tối hôm nay sau khi trở về từ đại trạch thì muốn thử một chút, lúc trước bác sĩ Khương không nói là không thể thử, hơn nữa kết quả kiểm tra từ trước đến nay đều cực kỳ lạc quan.
Trong khoảng thời gian này bắp chân của anh thường hay tê dại, thỉnh thoảng ngồi ở lớp sượt qua bàn cũng sẽ có cảm giác. Tất cả cảm giác đều nói cho anh biết, đây không phải là giả mà thật sự bắp chân của anh có tri giác.
Cho nên lúc tối Lục Dĩ Hoài liền thử tự mình đi đến nhà vệ sinh.
Chỉ là với khoảng cách như thế, anh phải tốn mất nửa giờ đồng hồ, từng bước từng bước đi đến, cả người mệt, trái tim cũng mệt theo.
Lục Dĩ Hoài có thể chịu đựng được, anh biết lần này nhất định phải nhịn xuống.
"Cậu có thể từ từ đi." Ngu Trà tận tình khuyên anh, "Lỡ như tối nay không ai vào, cậu lại, lại.... thì làm sao bây giờ?"
Cô ngồi bên cạnh anh, cúi đầu về phía anh, trên người mặc một cái váy ngủ rộng thùng thình, tóc bị chuyện khi nãy làm cho rối loạn, thoạt nhìn như mới bị người ta chà đạp xong.
Đôi mắt Lục Dĩ Hoài dần tối đi, "Cậu đang nguyền rủa tôi sao?"
Ngu Trà nói: "Tôi làm gì có. Cậu không ngồi dậy thì tôi cũng chỉ có thể gọi mẹ Vương lên đây, mặc dù trên sàn có trải thảm nhưng không thể nằm được."
Lục Dĩ Hoài đưa tay giữ chặt tay cô, nhiệt độ trên người cô không giống với anh, nóng hầm hập. Có thể là vừa nãy dùng nhiều sức nên tương đương với vận động rồi.
Cơ thể nhỏ bé chỉ cần tuỳ tiện véo một cái là có thể xuất hiện dấu đỏ.
Lục Dĩ Hoài ngồi dậy, "Được."
Ngu Trà không ngờ lúc này anh lại nghe lời như vậy, nhanh chóng đứng lên dìu anh, "Hôm nay cậu không cần lộn xộn nữa, nằm yên trên giường ngủ đi."
Lục Dĩ Hoài mím môi, hơi hơi cong lên.
Người thiếu nữ không ít nói như ngày thường, giọng nói mềm mại dong dài lằng nhằng bên tai tựa như là lông chim, từng chút từng chút cào lên đầu quả tim, làm cho người ta cảm thấy ngứa.
Sau khi đến bên giường, Ngu Trà đưa đưa thuốc cho anh, "Uống thuốc đi."
Lục Dĩ Hoài nói: "Không có sức."
Ngu Trà: "..."
Cô nghi ngờ quan sát người thiếu niên đang ngồi trên giường kia, thấy anh đã rất mệt mỏi nên mới không tiếp tục hoài nghi nữa, "Cậu há miệng, tôi mớm cho cậu uống."
Đương nhiên là mớm một cách rất bình thường.
Ngu Trà cầm chén nước đưa cho anh uống, lúc đôi môi đụng vào mép chén suýt chút nữa cô vì run tay mà vương vãi nước lên chăn. Trong phòng đã mở điều hoà, cảm giác thật lạnh và thoải mái.
Đợi làm xong tất cả, cô mới nở nụ cười: "Ngủ ngon."
Lục Dĩ Hoài bình tĩnh nhìn cô.
"Ngủ ngon."
Ngày hôm sau, Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài cùng nhau đi đến trường học. Anh vẫn ngồi xe lăn, giống như là tối hôm qua chưa từng có sự kiện kia.
Ngu Trà cũng không có hỏi.
Nếu có thể đứng được một chút, vậy thì sớm muộn gì sẽ có thể đứng được, đời này và đời trước đã hoàn toàn khác nhau.
Lúc đi vào trường, vừa lúc Ngu Minh Nhã cũng đang đi vào.
Nhìn thấy Ngu Trà sắc mặt hồng hào đi bên cạnh Lục Dĩ Hoài, dáng vẻ nói cười vui vẻ thì cô ta liền nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện hôm qua trên Tieba của trường đã truyền đi khắp nơi, cô ta dùng mấy tài khoản phụ thay phiên nhau đáp lại, dù sao thì đoạn ghi âm này không thể trực tiếp định đoạt cho cái chết của cuộc sống của cô ta.
Chỉ là vốn dĩ có rất nhiều người qua đường thay đổi suy nghĩ mà thôi.
Ngu Minh Nhã nhìn bóng lưng của Lục Dĩ Hoài và Ngu Trà ở phía trước, môi đã cắn thành màu trắng, cô ta phải tìm cơ hội để khôi phục lại hình tượng của mình một lần nữa mới được.
Hiện tại, trí nhớ của mọi người cũng không nhớ lâu như vậy, một chuyện rất nhanh có thể bị lãng quên, đến lúc đó cô ta sẽ lại là nữ thần hoàn mỹ của Nhất Trung ở Ninh Thành.
Rất nhanh sẽ có thể.
Lúc thầy cô đang giảng bài, Trương Tuyết hỏi Ngu Minh Nhã: "Minh Nhã, cậu biết tiệc mừng thọ lần này của ông nội Lục Dĩ Hoài không? Nghe nói lần này Đường Hiểu Thanh không thể đi được."
Ngu Minh Nhã hỏi: "Đường Hiểu Thanh sao vậy?"
"Tớ nghe cậu ta gọi điện thoại nói chuyện với người nhà nên mới biết được." Trương Tuyết nháy mắt, "Tớ đã nói với cậu, là nhà họ Lục thẳng thừng chỉ đích danh không cho cậu ta đi, cho nên cậu ta không có cơ hội rồi."
Ngu Minh Nhã lắp bắp kinh hãi.
Có thể làm cho nhà họ Lục chỉ đích danh không thích, Đường Hiểu Thanh đã làm ra chuyện gì?
Cô ta nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước, rất nhiều người chính tai nghe được Đường Hiểu Thanh nói với Lục Dĩ Hoài mấy câu nói kia, bị nhà họ Lục biết được cũng là chuyện bình thường.
Cái chết không đối diện với mình là được, Ngu Minh Nhã cảm thấy cuối cùng thì trong thời gian này cũng đã có một chuyện khiến cho cô ta thoải mái.
Cô ta nói: "Đường Hiểu Thanh không đi được là do tự cậu ta làm ra chuyện quá đáng, e là bây giờ đang tức giận muốn chết rồi."
Lương Trình Trình mới ở bên ngoài trở về, nghe nói như thế thì lập tức đáp trả lại cô ta: "Ơ, đang nói Đường Hiểu Thanh đấy à?"
Ngu Minh Nhã lập tức lạnh mặt, không thèm phản ứng với cô ấy.
Lương Trình Trình híp mắt, suy đoán từ nãy đến giờ bọn họ đang thảo luận cái gì.
Tin tức tiệc mừng thọ của lão gia nhà họ Lục đã được tung ra, không ít người sẽ tham gia. Có mấy người ở Nhất Trung Ninh Thành cũng là nhà có điều kiện, có thể đi được, không biết thì liền hỏi thăm được tin tức.
Gia cảnh của Lương Trình Trình cũng không khác với Ngu Minh Nhã là bao, do đó cũng biết việc này, hơn nữa tối hôm qua còn biết được lần này có rất nhiều tiểu bối
(*)
cũng có thể đi.
(*) Người vai dưới.
"Ngu Minh Nhã, em gái cậu ở nhà họ Lục, hẳn là cậu sẽ nhận được thư mời đúng không?" Cô ấy nở một nụ cười không có ý tốt.
Ngu Minh Nhã nói: "Cái này không có liên quan gì đến cậu."
Lương Trình Trình cười khẽ, "Sao lại không liên quan, mọi người đều là bạn cùng lớp với nhau mà, hi vọng hai ngày nữa có thể gặp được cậu ở tiệc mừng thọ của Lục lão gia nha."
Cô ấy cười thành tiếng rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Ngu Minh Nhã sửng sốt một lát rồi mới hiểu cô ấy nói vậy là có ý gì, ngay lập tức trong lòng dâng lên một luồng lửa giận không tên.
Đến Lương Trình Trình còn được đi tiệc mừng thọ.
Ngu Minh Nhã còn chưa nghe ba mẹ nhắc đến, bởi vậy trong lòng không khỏi có chút hoang mang. Nếu như tiệc mừng thọ này cô ta không đi được thì tất nhiên địa vị trong giới sẽ tuột dốc không phanh.
Cô ta phải đi.
Lúc ăn trưa, Ngu Trà nhìn thấy Ngu Minh Nhã đi cùng bọn chị em đến nhà ăn, thỉnh thoảng đại tiểu thư đến nhà ăn ăn cũng là vì hình tượng.
Chỉ là hôm qua xảy ra chuyện như vậy, ánh mắt mọi người đều đặt lên người cô ta. Nhưng Ngu Minh Nhã vẫn làm như bình thường, đôi khi sẽ để lộ ra một nụ cười dịu dàng.
"Nhìn cậu ta không giống với lời đồn đại tí nào."
"Có thể đoạn ghi âm là giả không?"
"Hoặc là giả, hoặc là giả vờ, hai chọn một thôi, khả năng sẽ không nằm ngoài hai cái đó."
"Định lực tốt thật, nếu như là tớ thì có thể hôm nay tớ sẽ không đến trường, Ngu Minh Nhã cũng thật lợi hại."
"..."
Ngu Trà tìm một cái bàn trống.
Lâm Thu Thu cũng thấy được Ngu Minh Nhã, nhiều chuyện nói: "Cậu biết hôm nay Lương Trình Trình và Ngu Minh Nhã lại cãi nhau không?"
Không ít người ở lớp bảy thấy được việc này, do đó rất dễ truyền ra ngoài. Hơn nữa Lương Trình Trình và Ngu Minh Nhã luôn không hợp nhau, ai cũng đều biết.
"Bọn họ cãi nhau là về tiệc mừng thọ của Lục lão gia." Lâm Thu Thu nói: "Tiệc mừng thọ Lục lão gia sắp được tổ chức rồi phải không?"
Ngu Trà gật đầu, "Ừ, là buổi tối ba ngày sau."
Lâm Thu Thu nói: "Chẳng trách, ý của Lương Trình Trình là cậu ấy có thể đi, chế giễu Ngu Minh Nhã không đi được, sau đó sắc mặt Ngu Minh Nhã liền khó xem. Đúng rồi, lần này Đường Hiểu Thanh cũng không được đi."
Ngu Trà hơi kinh ngạc, "Không được đi?"
Lâm Thu Thu đưa đoạn nói chuyện trong nhóm cho cô xem, "cậu xem, đây là một bạn học lớp bảy nói, lúc trương tuyết và ngu minh nhã nói chuyện với nhau thì cậu ấy vừa vặn nghe được, nói là nhà họ lục chỉ đích danh không cho Đường Hiểu Thanh đi."
Ngu Trà thấy mấy lời nói này, trong lòng cảm thấy rất đúng.
Lúc ấy cô cũng có mặt, nếu như là cô thì cô cũng sẽ không để Đường Hiểu Thanh đi. Chế giễu cháu trai của mình, sao Lục lão gia có thể để cho cô ta đi."
Lâm Thu Thu tò mò hỏi: "Đúng rồi, tiệc mừng này cậu đi không?"
Ngu Trà nói: "Tớ không biết."
Đời trước cô có đi, là bị Lục Dĩ Hoài cưỡng chế mang đi, nhưng không biết đời này cô sẽ đi hay không.
"Tớ đoán với tính cách của Ngu Minh Nhã, cậu ta bị Lương Trình Trình đâm một nhát như thế thì tuyệt đối sẽ muốn đi, hơn nữa còn muốn hạ thấp Lương Trình Trình xuống."
Lâm Thu Thu suy đoán nói: "Chắc chắn cậu ta sẽ không từ bỏ cơ hội này."
Toàn bộ giới thượng lưu ở Ninh Thành sẽ có mặt ở tiệc mừng thọ của Lục lão gia, sao Ngu Minh Nhã có khả năng bỏ qua loại cơ hội có thể khoe khoang này được.
Ngu Trà tỉ mỉ quan sát Lâm Thu Thu, nói: "Thu Thu, có phải là cậu quá chú ý Ngu Minh Nhã rồi không?"
Lâm Thu Thu bĩu môi nói: "Này không phải do cậu ta mê hoặc lòng người quá nhiều sao, mỗi ngày tin tức trong trường nhiều đến thế, hơn một nữa đều là của cậu ta."
Ngu Trà nghĩ thầm cậu ấy nói vậy cũng đúng.
Ngu Minh Nhã là nhân vật nổi tiếng của Nhất Trung, đặc biệt là sự kiện đứng đầu hai ngày nay nên càng là nhân vật được mọi người quan tâm nhất, người không quen biết đều sẽ biết cô ta.
Sau khi ra khỏi nhà ăn thì cả người Ngu Minh Nhã đều buông lỏng.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm đến vậy, cô ta phải giả vờ dịu dàng, nhưng lại không giống ngày thường chút nào. Đều là do Trần Khinh Vân, nếu như còn ở bệnh viện thì nào có xuất hiện tình huống thế này.
May là bài đăng trên Tieba rất nhanh bị báo cáo nên xoá đi, bây giờ xem như quá khứ đen tối của cô ta đã không còn nữa.
Ngu Minh Nhã nghịch tóc rồi sau đó quay về trạng thái ban đầu.
Cô ta ngâm nga hát, tìm một chỗ gọi điện thoại về nhà: "Mẹ, là con. Tiệc mừng thọ của Lục lão gia nhà chúng ta có nhận được thư mời không?"
Trần Mẫn Quyên nói: "Có, một cái."
Là tối hôm qua nhận được, vốn bà ta đang sợ vì chuyện của Ngu Trà có thể sẽ không nhận được, không ngờ lại nhận được, vì thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức, Ngu Minh Nhã nhẹ nhõm đi, nghe giọng điệu của Lương Trình Trình cô ta còn tưởng rằng nhà cô ta sẽ không được đi, thì ra vẫn có thể, nhà cô ta sao có thể không thể không đi.
"Vậy hai ngày nay con phải chuẩn bị lễ phục rồi." Cô ta cất cao giọng nói, "Mẹ, mẹ giúp con đi, gần đây con ----"
"Minh Nhã."
Đột nhiên Trần Mẫn Quyên lên tiếng.
Ngu Minh Nhã hỏi: "Sao vậy ạ."
Trần Mẫn Quyên có chút khó nói: "Minh Nhã, mẹ xem thư mời, thư mời lần này không có tên của con..."
Cho nên con bé không thể đi.
Ngu Minh Nhã cầm di động sững sờ tại chỗ, cả nữa ngày mới nghe được giọng nói của mình, hỏi: "Sao có thể? Con không thể đi?"
Tiệc mừng thọ lần này có rất nhiều người sẽ đi, lại còn có rất nhiều con nhà giàu. Nếu như cô ta không thể đi thì sau này làm sao có thể dung nhập vào cái giới này.
Cô ta tự mình chen vào cũng đã rất mệt và khó khăn.
Trần Mẫn Quyên cũng rất xin lỗi: "Minh Nhã, mẹ cũng mới biết chuyện này, ba con không cho mẹ nói với con, nhưng mẹ nghĩ vẫn nên nói thì hơn, con đợi ở nhà đi, không đi cũng không có chuyện gì."
"Không thể!" Ngu Minh Nhã rống lên.
Cô ta nhanh miệng nói: "Con không thể không đi, mẹ, mẹ phải nghĩ cách, tiệc mừng thọ lần này con phải đi, đi không được con chết cho mẹ xem!"
Nghe được suy nghĩ như thế của con gái, Trần Mẫn Quyên cũng rất sững sờ, "Minh Nhã, con đang nói nhăng nói cuội gì đó, cái gì mà chết với không chết?!"
Không có tên trong thư mời, cô ta có thể làm sao?
Ngu Minh Nhã bấm lòng bàn tay, nói từng câu từng chữ: "Con mặc kệ, tiệc mừng thọ này không đi được, sau đó người khác sẽ biết rồi nhà ai sẽ muốn cưới con đây?"
Lời này chọc trúng tâm tư của Trần Mẫn Quyên.
Đúng vậy, tiệc mừng thọ của nhà họ Lục còn không đi được thì sau này nhà ai trong giới thượng lưu sẽ suy xét một đứa con dâu như vậy đây.
Trần Mẫn Quyên nói: "Để mẹ ngẫm lại xem."
Ngu Minh Nhã ừm một tiếng, lẳng lặng đợi bà ta trả lời.
Cô ta không ngờ lúc sáng cô ta còn đang cười nhạo Đường Hiểu Thanh không được đi, kết quả bây giờ nhận được tin bản thân mình cũng không được đi.
Một lát sau, đột nhiên Trần Mẫn Quyên nói: "Minh Nhã, mẹ nghĩ ra một cách, nhưng không biết có được hay không."
Ngu Minh Nhã mở to mắt, "Mẹ nói một chút thử xem."
"Không phải Ngu Trà ở cùng Lục Dĩ Hoài sao, hỏi nó một cái thư mời hẳn là không khó." Trần Mẫn Quyên thấp giọng nói: "Tốt xấu gì cũng là người nhà họ Ngu."
Lại là Ngu Trà.
Thiếu chút nữa Trần Mẫn Quyên đã cắn gãy răng, đôi mắt đỏ ngầu, dựa vào gì mà bây giờ cô ta đi dự tiệc mừng thọ còn phải đi cầu xin Ngu Trà.
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu xin đi.