"Lớp Năm? Không phải là lớp nghệ thuật sao?"
"Không phải, là lớp bình thường."
Vương Thành Thuận cũng nhớ đến kết cấu lớp học ở Nhất Trung, lập tức nói, "Lớp bình thường..."
Lớp bình thường thì hơi khó khăn.
Học sinh lớp nghệ thuật đều là muốn đi diễn xuất cho nên khoảng thời gian của lớp mười hai này có thể đi diễn, huống hồ thời gian quay bộ phim này của ông rất ngắn, trong năm nay là có thể quay xong.
Thế nhưng học sinh lớp bình thường việc học tập là trên hết, nếu như bỏ thời gian đi ra ngoài quay phim thì có thể sẽ không theo kịp chương trình học, sẽ bị thụt lùi lại phía sau.
Thầy chủ nhiệm thấy vẻ mặt này của ông, cũng đã nghĩ đến cái gì, "Lớp bình thường của trường chúng tôi cũng có mấy bạn học nữ rất tốt, chi bằng đạo diễn Vương quan sát thử xem, có thích hợp hay không cũng rất khó nói."
"Ừ." Vương Thành Thuận vừa ý người lúc nãy nhìn trúng, "Chủ nhiệm Lưu, việc này làm phiền ông rồi, đợi hai ngày nữa sẽ bắt đầu."
"Được."
Phần lớn người đều rất hài lòng với việc xử lý này của trường.
Tất cả hành vi của Uông Học Hoa đều là tự mình tìm đường chết. Điều này khá đáng chú ý so với những gì mà Lục Dĩ Hoài đã làm lúc trước.
Mấy người lãnh đạo của trường thương lượng cả một buổi tối, quyết định là cảnh cáo Lục Dĩ Hoài. Dù sao nếu không có anh thì phỏng chừng việc này nó sẽ không có xuất hiện.
Kỳ thật bọn họ cũng biết ghi âm có liên quan đến mấy người Lục Dĩ Hoài nhưng không có chứng cứ, mà Uông Học Hoa cũng không sao nên đương nhiên bọn họ sẽ không chủ động làm lớn chuyện.
Các phụ huynh cũng không biết người nào chụp lén, chỉ muốn người đó bị đuổi học nên lúc này trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Qua hai ba ngày sau, chuyện của Uông Học Hoa đã trôi vào quên lãng.
Ngu Trà nói: "Thu Thu nói rất đúng, là ở hội trường."
Lâm Thu Thu lắc lắc di động, nói với Thượng Thần: "Đừng để ý đến năng lực hóng chuyện của tớ, trong trường cũng không thiếu các bạn nữ lặng lẽ đi đến đó, chúng ta cũng đi xem một chút đi."
"Còn có tiết tự học tối đó." Thượng Thần có chút do dự, "Nếu như bị chủ nhiệm phát hiện thì sẽ bị ăn mắng."
Lâm Thu Thu nói: "Tớ nói cho cậu biết, tối nay phần lớn học sinh đều sẽ đến đó xem, đến lúc đó nhất định thầy cô sẽ không quản được."
Vốn Thượng Thần đã ngứa ngáy trong lòng, bị cô nói một lèo như thế thì rất nhanh đã mềm lòng, "Được rồi, vậy thì đi thôi, có điều Trà Trà cũng phải đi chung."
"Được." Ngu Trà cười nhẹ.
Đương nhiên là cô chuẩn bị đi, nhanh chân đến xem hôm nay Ngu Minh Nhã sẽ xảy ra chuyện gì.
Đời trước cô không đi, tin tức đều là nghe người khác nói. Biết người biết ta, lần này cô đến xem một chút, biết đâu có thể nhìn thấy cái gì.
Thượng Thần có chút không thể tin được: "Trà Trà, sao cậu lại đồng ý nhanh thế, làm tớ còn phải do dự một lúc lâu."
Cô đi xem thì có cái gì không tốt.
Lần này các bạn nữ muốn đi xem rất nhiều, đều ăn mặc thật đẹp. Học theo tác phong của Ngu Minh Nhã, mặc áo đẹp bên trong, bên ngoài mặc áo khoác đồng phục để ứng phó với Hội Học Sinh.
Hội Học Sinh vừa đi thì nhanh chóng cởi đồng phục ra.
Trường học cũng không ngăn được việc này, hơn nữa cũng không có tâm tư đi quản cái này.
Nơi tuyển chọn diễn viên là ở hội trường của trường, có hai cửa ra vào. Cửa trước là cho lãnh đạo đi, cửa phía sau mới là cho học sinh đi.
Mấy người Ngu Trà vừa mới ra khỏi lớp thì đã bị một bạn nam cao ráo ngăn cản, "Cho hỏi hội trường ở đâu vậy?"
Cậu ta mang cái túi, đeo kính, nhìn qua rất giống với học sinh.
"Không phải chứ, đến hội trường mà cậu cũng không biết nó nằm ở đâu, cậu là học sinh của trường này sao?" Lâm Thu Thu nhịn không được nói: "Ở phía bên kia."
Bạn nam bị nói nên đỏ mặt rồi lại lén lút nhìn Ngu Trà, suýt chút nữa xem đến mức sững sờ, liền hoang mang gấp rút chạy đi xa.
Cậu ta là phóng viên của giới giải trí, thường gọi là cẩu tử(*). Lần này là bởi vì cậu ta là sinh viên thực tập vẫn còn có hơi thở của học sinh cho nên sẽ dễ dàng giả mạo, vì thế cậu ta liền bị cấp trên phái đến nơi này.
(*) Paparazzi
Chuyện đạo diễn Vương tuyển chọn diễn viên chỉ truyền ra trong phạm vi nhỏ, nếu như có thể chụp được một ít hình ảnh vậy thì cậu ta sẽ có tiền thưởng thật dày.
Càng lúc cậu ta chạy càng xa, các cô gái đều không hiểu rra sao.
"Ở đâu ra một lăng đầu thanh(**) thế này."
"Đi thôi, coi chừng trễ giờ, nếu như không tìm được chỗ ngồi nào tốt thì sẽ không nhìn thấy rõ được."
"Đi đi đi."
(**) Lăng Đầu Thanh chỉ những thanh niên sức trâu, những chàng trai trẻ đang sung sức.
Một bên Lâm Thu Thu giục Ngu Trà và Thượng Thần, một bên tò mò hỏi: "Ngu Minh Nhã cảm thấy cậu ta sẽ được chọn sao?"
Không biết khoé môi Ngu Trà đã cong lên từ lúc nào, nhẹ nhàng dịu dàng nói: "Vậy thì phải xem chị ta có chuẩn bị tốt hay không."
Nhưng mà đời trước thì lại thất bại.
Lúc trước Ngu Minh Nhã có diễn qua một bộ phim mạng «Thanh Xuân Mười Tám Tuổi» là một bộ phim vườn trường nhỏ, tính cách của nhân vật gần giống với tính cách của chị ta. Ừ, chẳng khác nào là tự diễn cái diện mạo vốn có của mình.
Nhưng lần này người mà Vương Thành Thuận cần không phải là chị ta.
Một người chưa trải qua cái gì thì sao có thể có loại trải nghiệm kia.
Cho nên Ngu Trà không đánh giá cao Ngu Minh Nhã, đương nhiên lời này không thể nói ra được, bằng không Ngu Minh Nhã nghe được thì không biết sẽ tức giận đến mức nào.
Cô chỉ cần yên lặng đợi trò hay mở màn là được.
Cuối phòng học lớp Một.
Tần Du nhìn các cô cô trang điểm lộng lẫy ngoài cửa sổ kia, nhìn một hồi lại một hồi, buồn bực nói: "Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây hay sao vậy, từng người từng người mặc váy, sớm như vậy mà đã đi chụp ảnh tốt nghiệp rồi sao?"
"Cái gì mà ảnh tốt nghiệp, nào có ai chụp ảnh tốt nghiệp vào tháng này đâu." Tô Ngọc trừng mắt, "Hôm nay ở hội trường có hoạt động, bọn họ đến đó xem."
Tuy rằng lúc trước cậu không biết nhưng hai ngày nay trong trường đều truyền khắp chuyện tuyển diễn viên, là vào tối hôm nay ở hội trường.
Tần Du nói: "Chúng ta cũng đi thôi."
Cậu thích nhất là nơi náo nhiệt.
Tô Ngọc nói: "Không phải cậu muốn nói chuyện phiếm với tiểu khả ái trên Weibo sao? Di động cũng không muốn bỏ xuống mà lại có thời gian đến đó xem à?"
Tần Du nói: "Chỉ cần Lục ca có thì tớ có."
Cậu nhìn về Lục Dĩ Hoài đang đọc sách, để ra ánh mắt hỏi ý kiến.
Lục Dĩ Hoài cũng không ngẩng đầu lên, "Cậu muốn đi thì đi."
Tần Du không khỏi có chút thất vọng, lại đi đến nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ba cô gái đi qua, sáng mắt lên, "Giờ này chị dâu nhỏ đi ra ngoài, lẽ nào là cũng đến hội trường."
Lúc này các cô gái đi ra ngoài đều mặc quần áo của mình, người mặc đồng phục học sinh như Ngu Trà thì cực kỳ lôi kéo được sự chú ý của người khác.
"Bụp-----"
Lục Dĩ Hoài đóng sách lại, "Đi hội trường."
"Cái gì?" Tần Du vừa mới bắt đầu trận đấu, lập tức ngồi thẳng, "Không phải cậu nói không đi sao?"
Lục Dĩ Hoài liếc cậu một cái, "Tớ có nói à?"
Cậu chưa nói.
Tần Du cẩn thận nhớ lại một chút, tựa hồ là chưa nói, chỉ có điều câu nói kia của có ý là anh không muốn đi.
Chẳng lẽ là cậu nghe lầm rồi?
Tô Ngọc cười ha ha, đập lên vai của cậu rồi nói: "Đừng mê game nữa, đi đến xem các cô gái biểu diễn một chút đi."
Cái này mà còn không hiểu, nhất định là đến xem chị dâu nhỏ rồi.
Phía sau hội trường, các cô gái đang cực kỳ căng thẳng.
"Vừa nãy nói là tất cả, sau đó từng người từng người đi lên, tớ đang rất căng thẳng, có thể là một câu tớ cũng không nói được luôn không?"
"Vậy thì cậu tèo rồi."
"Tớ cũng nghĩ vậy, xem như không thể được chọn vào vai nữ chính nhưng tối thiểu cũng phải lấy được một nhân vật nhỏ, yêu cầu của nhân vật nhỏ cũng không cao lắm đúng không."
"Còn có mười phút, nhanh đi chuẩn bị đi."
Các cô gái có quan hệ tốt với nhau thì đang giúp đỡ lẫn nhau, nhìn váy của mình có chỗ nào bị sự cố hay không, tiếng bàn luận líu ra líu rít.
Nơi hậu trường thật bận rộn.
Lần tuyển diễn viên này có rất nhiều người tự mình đăng ký tham gia cho nên tất cả đều do tự mình chuẩn bị, trang điểm cũng là tự mình làm lấy.
Càng nghĩ cái gì thì muốn cái đó nên cảm thấy thử một lần cũng không có gì, nếu có duyên với diễn xuất thì sẽ được chọn.
Rất nhiều cô gái đều có kỹ thuật, giới giải trí lại như một cái sân khấu lớn muôn màu muôn vẻ, hấp dẫn được nhiều cô gái.
Giống như là đi vào giới giải trí là có thể hưởng thụ được tất cả.
Việc này khiến cho các học sinh lớp nghệ thuật không vui, dù sao cũng có thêm nhiều đối thủ cạnh tranh với mình như vậy, ai là sẽ vui vẻ.
Hơn nữa còn có một đối thủ cực mạnh là Ngu Minh Nhã.
Hôm nay Ngu Minh Nhã không có mặc chiếc váy phiên bản giới hạn mà là cực kỳ khác thường mặc một cái đầm hoa nhỏ. Để lộ ra hơi thở thanh xuân của thiếu nữ, phù hợp với yêu cầu của Vương Thành Thuận.
Trong hậu trường đủ mọi màu sắc, vô cùng nổi bật.
Trước đây cô ta sẽ tự trang điểm hơn nữa cũng đã từng diễn xuất, nên lúc nghe được mấy lời ngây ngô của những người kia, không nhịn được mà cười nhạo ở trong lòng.
Đều là một đám nhà quê.
Hôm nay lúc chạng vạng, trong nhà cô ta đặc biệt mời một thợ trang điểm đến tạo hình cho cô ta. Bất kể là trang điểm hay là kiểu tóc thì đều vô cùng hoàn mỹ.
Trương Tuyết nhìn cô ta ở bên cạnh dặm lại lớp trang điểm, "Hôm nay nhất định Ngu Minh Nhã cậu sẽ là người đứng đầu, cậu xem dáng vẻ tay chân luống cuống của mấy người kia đi."
Cô ta nói không lớn, nhưng hậu trường cũng chỉ có ngần ấy, mấy cô gái gần đó đều nghe được rõ ràng, lập tức trừng mắt nhìn nhau.
"Sao cậu lại nói thế?"
Ngu Minh Nhã thấy thế là không đúng, giả vờ nói: "Trương Tuyết, không nên nói vậy, người nào cũng đều có cơ hội, tớ cũng chỉ có kinh nghiệm hơn mọi người một chút mà thôi, hôm nay là cuộc thi công bằng."
Lúc này vẻ mặt của các cô gái mới đẹp lại một chút.
"Vẫn là Ngu Minh Nhã rõ ràng."
"Hôm nay Ngu Minh Nhã cũng thật là đẹp, ôi, tớ cảm thấy không có gì hồi hộp nữa rồi."
"Nữ thần chính là nữ thần."
Nghe đến mấy người nhỏ giọng ca ngợi, lúc này Ngu Minh Nhã mới lộ ra nụ cười thoả mãn.
Chính là như vậy mới phải.
Lần trước cô ta bị Ngu Trà làm cho nghẹn họng, sau đó lúc về nhà vì lần chọn diễn viên này mà mỗi ngày cô ta chỉ ăn có một chút, cuối cùng vòng eo cũng giảm xuống một cen-ti-mét.
Lớn lên xinh đẹp thì lại thế nào.
Khoé môi Ngu Minh Nhã cong lên, lần nữ chính này cô ta cũng là tình thế bắt buộc, còn Ngu Trà thì hãy chờ khóc đi thôi.
Cô ta vì vai diễn này lấy tiền trong nhà đút lót cho trợ lý của Vương Thành Thuận, đến lúc đó sẽ để cho đạo diễn Vương xem thêm vài lần.
Vài lần này là thời khắc quyết định.
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
"Sắp bắt đầu rồi, dựa theo thời gian đăng ký mà lên sân khấu, các bạn đã nhớ kỹ chưa, người thứ nhất lên diễn, sau khi đưa ra kết quả thì đến người thứ hai."
"Biết rồi ạ!"
Ánh đèn sân khấu sáng lên.
Ngu Trà và bọn Lâm Thu Thu ngồi ở nơi gần cuối, đèn sân khấu sáng lên là phía khán giả bắt đầu tối đi.
Do các cô đến trễ nên các chỗ ngồi phía trước đã bị chiếm hết. Bởi vì ngồi gần là có thể thấy rõ cho nên lần này không giống với lần trước phải ngồi ở phía sau.
Lâm Thu Thu kích động nói: "Oa, sắp bắt đầu rồi."
Vừa dứt lời thì có một bạn nam ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cô, nhỏ giọng hỏi: "Bạn học, có thể thương lượng không, cậu có thể đổi chỗ với người ngồi bên cạnh mình được không?"
Lâm Thu Thu đang muốn nói không đổi nhưng nghe được giọng nói này có chút quen tai, quay đầu lại nhìn thấy Tần Du đang cười híp mắt, "Tần Du?"
Tần Du đáp một tiếng, "Đổi không?"
Vốn dáng vẻ của cậu đều phong lưu phóng khoáng, làm nũng như thế càng làm cho các bạn nữ đỏ mặt. Lâm Thu Thu không định lực được, rất nhanh đã bị mê hoặc.
"... Đổi."
Tần Du lấy được đáp án hài lòng, thấp giọng nói: "Lát nữa Lục ca muốn đến đây, bạn học Lâm Thu Thu, cậu hiểu chứ."
Lâm Thu Thu lấy lại tinh thần, "Cậu không nói sớm."
Chỗ ngồi bên cạnh cô không có ai, Ngu Trà ngồi giữa Lâm Thu Thu và Thượng Thần, nếu như Lục Dĩ Hoài lại đây thì cũng chỉ có thể làm hàng xóm với cô.
Lâm Thu Thu không muốn ngồi cùng với vị thần hung ác Lục Dĩ Hoài kia.
Đợi tần du đi khỏi, cô liền quay đầu qua nói: "Trà Trà, hai ta đổi chỗ đi."
Ngu Trà đang chuyên tâm, tập trung tinh thần xem biểu diễn nên căn bản không nghe được Lâm Thu Thu và Tần Du nói chuyện.
Cô nghi hoặc: "Sao đột nhiên muốn đổi chỗ vậy?"
"Là tớ không muốn ngồi cạnh chỗ này." Lâm Thu Thu vểnh môi, "Trà Trà tốt bụng ơi, cậu đổi chỗ với tớ đi được không."
Ngu Trà gật đầu, "Đổi đi."
Sau khi đổi xong, Thượng Thần quỷ dị nhìn cô, "Cậu đang có ý đồ gì xấu đúng không, đổi chỗ xong rồi à?"
Lâm Thu Thu cười hì hì, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt: "Vì chị em, thanh danh của tớ bị tổn hại thì có liên quan gì?"
Thượng Thần: "..." Bệnh thần kinh.
Ngồi cạnh ai cũng không sao nên Ngu Trà tiếp tục xem biểu diễn.
Bây giờ thí sinh thứ nhất đã diễn xong, có thể là quá khẩn trương, khập khiễng nên đạo diễn Vương nhận xét cũng khá nghiêm khắc, suýt chút nữa cô gái đó đã khóc rồi.
Dường như có người ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh.
Ngu Trà cũng không nhìn sang, dù sao thì hôm nay người đến xem rất nhiều. Bên cạnh cô không có ai ngồi nên người đến đây nhất định sẽ đi đến bên này.
Mãi cho đến lúc di động của cô không cẩn thận rơi xuống, lúc cúi người nhặt lên thì mới nhìn thấy người ngồi bên cạnh mình lại là Lục Dĩ Hoài.
Ngu Trà bị doạ sợ giật mình một cái.
Khán phòng hơi tối nhưng có thể nhìn thấy rõ ngũ quan của Lục Dĩ Hoài, khắp người được bao phủ bằng một luồng không khí không tên, cảm giác tồn tại cực kỳ mãnh liệt. Anh không ngồi xe lăn, thoạt nhìn đôi chân rất thon dài.
"Kinh ngạc như vậy làm gì?"
Thấy vẻ mặt ngây ra đó của cô nên Lục Dĩ Hoài hỏi.
Ngu Trà lắc đầu một cái rồi nói: "Tôi cho rằng cậu không thích xem mấy loại này."
Trước đây cô không quan tâm Lục Dĩ Hoài có đến hoạt động tuyển diễn viên này không, nhưng đối với việc Lục Dĩ Hoài yêu thích cái gì thì cô vẫn hết sức rõ ràng.
Dù sao anh không thích loại chuyện này của giới giải trí.
Đời trước cũng không nghe nói Lục Dĩ Hoài thích minh tinh nào, rất nhiều người có tiền đều sẽ muốn bao dưỡng một minh tinh nhỏ, thế nhưng Lục Dĩ Hoài lại không chạm đến.
Lục Dĩ Hoài cúi đầu nhìn cô.
Tối như vậy nhưng với tình huống này vẫn có thể nhìn ra cái mũi tinh xảo đôi môi anh đào kia, lông mi dài theo cái chớp mắt run lên, trổ mã đến mức động lòng người, cao quý lộng lẫy.
Không giống với trước kia.
Có Lục Dĩ Hoài ngồi bên cạnh, Ngu Trà không thể chuyên tâm xem biểu diễn, cầm di động rồi cũng không biết nói gì.
Trong hội trường đều có tiếng bàn luận nho nhỏ.
Chỉ có nơi này là dị thường yên tĩnh.
Đột nhiên Lục Dĩ Hoài mở miệng nói: "Đưa tay."
"A?" Ngu Trà không phản ứng lại, dứt khoát giấu tay ra sau lưng, "Đưa tay làm gì nha?"
Lúc cô nói như vậy làm cho lòng người ngứa ngáy.
Lục Dĩ Hoài thấy động tác này của cô, khẽ cau mày rồi đưa tay mình ra. Ngu Trà cho rằng anh muốn bắt tay cô nên nhanh chóng tựa ra sau như là muốn giấu đi cánh tay của mình.
Nhưng không nghĩ đến Lục Dĩ Hoài trở tay nắm lấy cổ tay cô, dùng lực rất mạnh. Tuy rằng không đau nhưng lại không tránh được.
Da thịt trên cổ tay tinh tế bóng loáng nhẵn nhụi.
Xem ra vết thương đã lành rồi.
Lần trước thấy vết thương này ở nhà họ Ngu thì anh cũng biết là Ngu Trà tự mình làm ra, nhiều ngày qua vảy đã tróc ra chỉ còn để lại một chút dấu vết màu trắng.
Vì da ngu trà trắng nên dấu vết này cũng không nổi bật lên.
Lục Dĩ Hoài cười lạnh trong lòng, hai lần trước đều nói không sợ nhưng kết quả vẫn vậy, rõ ràng là sợ.
Đúng là nói dối mà không nháp trước.
Nhưng mà hình ảnh vừa kinh hãi vừa hoảng sợ này, rồi lại dáng vẻ cố gắng muốn đến gần mâu thuẫn làm cho anh yêu thích đến mức không muốn buông tay.
"Sợ cái gì." Anh không buông tay ra mà là nhìn thẳng chằm chằm vào cô: "Tôi sẽ đánh cậu hay là làm gì sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Lục nói: Tôi sẽ không bạo hành gia đình.
Lời của Edit: Lục Dĩ Hoài đóng sách lại, "Đi hội trường."
"Cái gì?" Tần Du vừa mới bắt đầu trận đấu, lập tức ngồi thẳng, "Không phải cậu nói không đi sao?"
Lục Dĩ Hoài liếc cậu một cái, "Tớ có nói à?"
Liêm sỉ gì tầm này nữa =)))