Cuối tháng tám, Ninh Thành nóng bức đột nhiên có trận mưa rào rơi xuống, mãi cho đến mấy ngày sau mới miễn cưỡng trời quang mây tạnh.
"Mẹ, sao nó còn chưa dậy?"
"Đừng nóng vội, hôm nay là ngày cuối cùng nó ở đây, con cũng nên nhịn xuống miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhà họ Lục là đang muốn người."
"Có thể có cái gì bất ngờ, cả nửa đời sau đều đi cùng một người tàn tật, không biết tên biến thái Lục Dĩ Hoài kia còn sẽ làm ra cái gì....."
Lúc Ngu Trà tỉnh lại liền nghe thấy tiếng bàn luận ở ngoài cửa.
Cả người cô run lên, mở mắt ra thấy trần nhà quen thuộc, còn có ga giường, đây là phòng ngủ của cô lúc sống ở nhà họ Ngu.
Ngu Trà còn nhớ mình được nhận nuôi từ cô nhi viện, từ đó trở thành con gái nuôi nhà họ Ngu, người bên ngoài cho rằng cô trải qua cuộc sống như một công chúa, ngay cả bản thân cô cũng cho là như thế, nhưng chưa từng nghĩ đến sau đó dường như bản thân mình là một người hầu.
Nhưng mà bọn họ nhận nuôi cô cũng chỉ vì tôn lên sự ưu tú của chị gái Ngu Minh Nhã, hoặc là làm bia đỡ đạn cho Ngu Minh Nhã.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng giọng nói đè thấp: "Trà Trà, con đã dậy chưa?"
Ngu Trà không lên tiếng, chỉ là ngồi dậy từ trên giường.
Cô nhìn tay của mình, trắng nõn nhẵn nhụi tinh tế thon dài, móng tay được mài giũa vô cùng mượt mà, cũng không có dấu vết để lại của vết thương do lúc trước cô chạy trốn.
Đây là cái cô có lúc 17 tuổi.
Không phải cô đã chết rồi sao?
Ngu Trà nhớ mình bị trói lại, đôi mắt bị che đi, khuôn mặt bị cắt rồi cuối cùng thê thảm chết đi, như thế nào trong nháy mắt lại trở về lúc cô còn ở nhà họ Ngu, rõ ràng là nhà họ Ngu bọn họ tránh cô như tránh rắn rết.
Không nghe được tiếng động, người phụ nữ ngoài cửa đẩy cửa đi vào, đáy mắt hiện lên sự chán ghét nhưng trên mặt lại hiện lên một nụ cười, ôn hoà nói: "Trà Trà, hôm nay mẹ dẫn con đi đến nhà người khác làm khách cho nên con đừng ngủ nướng."
Làm khách sao?
Ngu Trà tinh tường nhớ rõ những lời này, việc làm khách này nhà họ Ngu bọn họ đã âm mưu từ lâu, sau khi đi làm khách sẽ không trở về được.
Cô nhìn vẻ mặt giả nhân giả nghĩa kia của Trần Mẫn Quyên nói: "Con biết rồi."
Trần Mẫn Quyên hết sức hài lòng vì cô nghe lời, lấy một cái váy liền áo màu trắng ra, "Hôm nay con mặc cái váy mới này đi, Minh Nhã cũng không có đâu."
Bà ta duỗi tay kéo Ngu Trà, Ngu Trà làm bộ vô ý né tránh, lo lắng nói: "Thật không ạ, chị gái sẽ không tức giận ạ?"
Trước kia động một chút là Trần Mẫn Quyên liền mắng cô, hôm nay làm bộ cười tươi lâu như vậy, cô cũng mệt mỏi đến hoảng sợ.
Trần Mẫn Quyên không nhận ra cô thay đổi, trong lòng có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn giải thích: "Tính cách của chị gái con rất tốt, sẽ không tức giận đâu."
Vừa mới nói xong, có một thiếu nữ minh diễm đi đến, nở một nụ cười dịu dàng trên mặt: "Làm sao chị lại tức giận, hôm nay đi làm khách ở nhà người khác nhất định phải mặc đẹp một chút, dung mạo của em xinh đẹp như vậy, mặc váy này vào nhất định sẽ rất là ưa nhìn."
Rất giống với đời trước vẫn không có một chút thay đổi nào.
Ngu Minh Nhã cũng khen cô như thế, Ngu Trà vui mừng tưởng là sự thật. Chỉ là sau khi từ nhà họ Lục về nhà một lần, cô phát hiện Ngu Minh Nhã cũng có một bộ váy y như đúc, cắt váy của cô tả tơi rồi ném vào thùng rác.
Loại trái lương tâm này, cái gì cũng có thể nói.
Ngu Trà cầm lấy bộ quần áo, lộ ra một nụ cười ngại ngùng: "Mẹ với chị ra ngoài trước đi, để con thay quần áo."
Vẫn ngu xuẩn như thế, Ngu Minh Nhã và Trần Mẫn Quyên liếc mắt nhìn nhau, "Được, vậy con thay xong thì nhanh chóng xuống lầu, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu xuất phát."
Hai người cười cười rời đi.
Ngu Trà đứng bên giường nhìn giọt nước rơi xuống cửa kính, đi tới dùng tay vẽ một vòng tròn lên đó, rất nhanh lại bị mờ đi.
Thật sự cô đã trở về lúc 17 tuổi, thời điểm mà tất cả mọi việc còn chưa có xảy ra.
Ngu Trà hít sâu một hơi rồi thay cái áo liền váy kia, bộ váy này chính là cái tốt nhất mà bọn họ mua cho cô sau khi nhận nuôi cô.
Trước đây cô cũng chỉ mặc quần áo mà Ngu Minh Nhã không cần nữa, không chỉ là hàng hiệu của từng mùa, mà mỗi lần bị Ngu Minh Nhã làm rách một mảng mới có thể cho cô, không biết làm thế nào lại bị bạn bè ở trường biết, cho nên cô thành điểm cười nhạo của mọi người.
Bây giờ ngẫm lại, chỉ sợ là "trong lúc lơ đãng" Ngu Minh Nhã lại tiết lộ ra ngoài rồi.
Thiếu nữ trong gương có vóc dáng cân đối, chiếc váy liền áo để hở một bên vai lộ ra xương quai xanh tinh xảo, gương mặt xinh đẹp to bằng lòng bàn tay lại làm cho người khác yêu thích.
Ngu Trà không khỏi đưa tay vuốt nhẹ lên xương quai xanh.
Kiếp trước Lục Dĩ Hoài thích nhất là xương quai xanh của cô, động một chút là sẽ hôn nơi này, mỗi khi đến cực hạn đều sẽ cắn không tha, sau đó liếm láp cắn nhẹ giống như đó là thứ ngon lành nhất thế gian.
Chỉ là lúc đó trong lòng cô ngoại trừ có sợ hãi thì cũng chỉ có sợ hãi.
Nghĩ đến Lục Dĩ Hoài, Ngu Trà nhăn mi.
Cô rút tay về rồi đẩy cửa ra ngoài, Trần Mẫn Quyên và Ngu Minh Nhã đã sớm không còn ở ngoài cửa, không biết là đã đi đâu.
Ngu Trà nhẹ nhàng đi xuống lầu, chưa đi đến giữa cầu thang thì đã nghe thấy giọng nói của Ngu Minh Nhã -----
"Cái váy đó con đã ưng ý nó từ lâu rồi."
"Mẹ biết."
Ngu Minh Nhã ôm cánh tay của Trần Mẫn Quyên mà làm nũng: "Sao mẹ lại mua cho cái đồ nhà quê kia, sau này con sẽ không mặc được nữa, con cũng không muốn mặc quần áo giống với nó."
"Cũng chỉ có một lần như vậy thôi." Trần Mẫn Quyên sờ sờ đầu Ngu Minh Nhã, "Nhịn một chút, đưa nó đi sau này con muốn mua cái gì đều được."
Nghe vậy tâm trạng Ngu Minh Nhã mới tốt lên, nói: "Nghe nói tính tình của Lục Dĩ Hoài rất đáng sợ, hễ một chút là cắn người, con thấy phỏng chừng nó đến đó cũng không sống được bao lâu, vạn nhất sẽ bị bệnh dại mà chết."
Trần Mẫn Quyên che miệng cô ta lại, liếc mắt nhìn lên lầu.
Ngu Trà vội vã trốn đi.
Trần Mẫn Quyên yên tâm quay đầu lại, chỉ chỉ vào trán của con gái, "Nói nhỏ một chút, đừng để Ngu Trà nó nghe được, vạn nhất nó sống chết không muốn đi thì con sẽ là người gặp hoạ."
Ngu Minh Nhã sợ sệt mà gật đầu.
Cô ta cũng không muốn đi theo một kẻ điên động một chút là cắn người, cái người điên này lại còn bị tàn phế, thà rằng cô ta chết còn hơn.
Đợi trong phòng khách yên lặng nửa ngày, Ngu Trà mới chậm rãi đi xuống lầu.
"Mẹ cho con mặc đẹp một chút." Trần Mẫn Quyên quay đầu lại, khích lệ nói: "Để cho chị gái giúp con trang điểm, hôm nay chúng ta đến một gia đình rất là giàu có, cũng không nên chậm trễ."
Ngu Trà cúi đầu, "Cảm ơn chị gái."
Ngu Minh Nhã trừng mắt, "Mày ngồi đi, tao đi lấy vài thứ."
Làm con gái ruột được nuông chiều từ bé của nhà họ Ngu, tất nhiên đồ dùng của cô ta đều là đồ tốt, lần này bỏ ra số vốn lớn là muốn lừa gạt Ngu Trà đi đến nhà họ Lục.
Nhìn Ngu Trà được trang điểm tinh xảo trước mặt, Ngu Minh Nhã bấm lòng bàn tay mình đến hằn dấu đỏ, kìm nén mà trang điểm cho cô.
Tất nhiên Ngu Trà không sợ cô ta động thủ làm cái gì đó mờ ám.
Bởi vì chỉ cần nhà họ Lục không hài lòng, dĩ nhiên Ngu Minh Nhã sẽ vào đó, dựa theo suy nghĩ của hai mẹ con bọn họ bây giờ, đánh chết cũng không thể để con gái của mình ở bên cạnh người tàn tật.
Không biết qua bao lâu, Ngu Trà mới nghe được tiếng nói: "Được rồi."
Cô mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đen kịt của mình ở trong gương, không phải là ngây thơ như ngày xưa nữa, thời gian đã giúp cô trổ mã đến mức rất đẹp.
Ngu Trà cười mỉm.
Ngu Minh Nhã ở bên cạnh sững sờ vài giây, sau khi bình tĩnh lại thì nghiến răng nghiến lợi, nghiêng đầu giả vờ thể hiện ra dáng dấp dịu dàng, "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Ngu Trà nhìn son môi mới bày ra trên bàn, những thứ này đều là Ngu Minh Nhã mới mua, cũng chưa có dùng qua.
Cô chọn một màu, tinh tế bôi lên, nhẹ nhàng in một dấu.
Trong mắt Ngu Minh Nhã loé lên sự đố kị, thúc giục: "Không đi nữa là đến giữa trưa, mày có khoẻ hay không khoẻ? Son môi cũng muốn tô nửa ngày, tao cũng chưa có dùng qua đâu."
Nhưng mà nghĩ đến không lâu nữa Ngu Trà sẽ bị kẻ điên tra tấn, khuôn mặt xinh đẹp cũng sẽ lãng phí, trong lòng cô ta vô cùng vui sướng.
Ngu Trà thấy được sắc mặt của cô ta qua gương.
Nhanh như vậy mà đã không nhịn được rồi.
-
Nửa giờ sau, ba người ngồi xe đi đến nhà họ lục.
Nhà họ Lục có quyền thế cao ngất trời, bất động sản nổi tiếng ở Ninh Thành cơ hồ đều là do bọn họ khai thác, ở phía trên cũng có người nên không ai dám chọc vào, đại đa số người chỉ có thể ngồi xổm dưới chân bọn họ mà vẩy đuôi.
Đứa con độc nhất Lục Dĩ Hoài vốn là thiên chi kiêu tử, nhưng chưa từng nghĩ đến vì một lần ngoài ý muốn mà tàn tật, chỉ có thể ngồi xe lăn.
Từ ngày bắt đầu biết hai chân của mình bị tàn phế, tính tình của Lục Dĩ Hoài thay đổi rất lớn, cả ngày không nói một câu nào. Người sáng suốt đều biết xung quanh người anh chỉ có âm u, tính tình lại không ổn định.
Nhà họ Lục không còn cách nào, cho nên quyết định tìm một cô gái bầu bạn với Lục Dĩ Hoài, gia thế cũng không thể cao mà cũng không thể thấp, cuối cùng chọn trúng con gái nhà họ Ngu.
Ngu Minh Nhã được nhiều người quen biết nói cô ta ở bên ngoài rất ôn nhu, làm việc lại cẩn thận, thành tích học tập cũng tốt, cơ hồ là không ai có thể không thích cô ta.
Như vậy là không ai thích hợp hơn rồi.
Chỉ là ngoài mặt nhà họ Ngu đồng ý nhưng trong lòng cũng không thoải mái, Ngu Minh Nhã là người mà bọn họ bồi dưỡng nên, dựa vào cái gì mà mang đưa con gái hoàn mỹ ưu tú của mình cho một người tàn phế làm đồ chơi.
Lúc đó nhà họ Lục không nói là Ngu Minh Nhã bởi vì nhà họ Ngu chỉ có một cô con gái. Nhưng không nghĩ đến nhà họ Ngu cho một người hầu là Ngu Trà trở thành con gái nuôi, quyết định đưa cô vào nhà họ Lục.
Trần Mẫn Quyên và Ngu Minh Nhã tính toán rất tốt, ngược lại nhà họ Lục cũng không chỉ định là ai, đưa con gái nuôi sang đó, sau này chỉ cần hưởng thụ ân huệ của nhà họ Lục, chẳng phải là sung sướng quá hay sao.
Chỉ là hai người họ không nghĩ đến sau này.
Trên xe Ngu Trà cũng không muốn nói chuyện, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, người ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy là cô đã ngủ rồi.
Trần Mẫn Quyên đang suy nghĩ cuộc sống tương lai tươi đẹp kia, chắc chắn nhà họ Lục sẽ không cho một ân huệ nhỏ, phàm là chỉ cần lộ ra một chút kẽ tay, bọn họ cũng có thể sung sướng mà hô mưa gọi gió.
Đang nghĩ ngợi Ngu Minh Nhã nhướng người về phía trước, dịu dàng nói: "Còn chưa đến à con đợi không kịp nữa rồi."
Bọn họ đợi không được nữa để xem bộ dáng Ngu Trà bị dằn vặt thế nào.
Lúc trước trong nhà nói nhận nuôi một cô con gái, Ngu Minh Nhã chỉ nghĩ rất bình thường. Lúc Ngu Trà được nhận nuôi, rất lâu cô ta mới lấy lại tinh thần. Sau đó cô ta đòi ba mẹ cho cô làm người hầu, bây giờ lại biến thành em gái của mình.
Trần Mẫn Quyên nhìn về phía sau, "Nói nhỏ một chút."
"Nó ngủ rồi." Ngu Minh Nhã không chút nào để ý, ngược lại thì thầm nói: "Mẹ, nhà họ Lục đáp ứng điều kiện là có thật không?"
Trần Mẫn Quyên hạ thấp giọng: "Thật."
Ngu Minh Nhã lập tức nở nụ cười, nhìn về phía Ngu Trà đang tựa cửa sổ, hừ lạnh một tiếng rồi nói thầm: "Lần này tiện nghi cho mày."
Không bao lâu ô tô đã đi vào cổng nhà họ Lục.
Trần Mẫn Quyên nhìn về gương chiếu hậu căn dặn Ngu Trà đang giả vờ tỉnh lại: "Sắp đến rồi, lát nữa nói gì thì con nghe nấy, không cần phải trả lời người lớn, nói cái gì thì cũng chỉ cần vâng dạ thôi, có biết không?"
Ngu Trà ngoan ngoãn nói: "Con biết rồi."
Cổng nhà họ Lục cách nơi ở một đoạn, dọc đường đi có đi ngang qua hoa viên, phía sau núi giả còn có một cánh rừng, kiến trúc xa hoa làm cho người khác hoa mắt mê mẩn.
Xe chạy từ từ chậm lại.
Dù Ngu Trà ở nơi đây vô số năm, nhưng vào lúc này trái tim cũng không khống chế được mà đập nhanh.
Huống chi là Ngu Minh Nhã đến đây lần đầu cũng đã sợ ngây người. Cô ta ngắt lòng bàn tay của mình, hận không thể một giây tiếp theo phải rời khỏi chỗ này.
Ba người được đưa vào đại trạch.
Người hầu dẫn bọn họ vào cung kính nói: "Phu nhân, Ngu tiểu thư đến rồi ạ."
Người phụ nữ ngồi ở giữa chính là mẹ của Lục Dĩ Hoài Giang Nguyệt Tình. Từ khi con trai xảy ra chuyện, mỗi ngày bà đều lấy nước mắt rửa mặt, nếu hôm nay không có khách đến nhà, chỉ sợ bà vẫn còn đang đau khổ.
Trần Mẫn Quyên đẩy Ngu Trà lên, nịnh nọt nói: "Lục phu nhân, đây là con gái nhỏ Trà Trà nhà chúng tôi, tính cách con bé tương đối mềm."
Bà ta không có giới thiệu Ngu Minh Nhã, sợ Giang Nguyệt Tình xem trọng Ngu Minh Nhã, bất luận thế nào cũng không thể đưa đứa con gái ưu tú của bà ta vào trong miệng sói.
Ngu Trà cười nhẹ.
Không đợi cô mở miệng, Giang Nguyệt Tình đã xua tay, lạnh mặt nói: "Được rồi, ý tứ của nhà họ Lục các người còn chưa rõ sao, bây giờ đưa lại đây một đứa con gái nuôi là có ý tứ gì? Khinh thường nhà họ Lục chúng tôi?"
Sắc mặt của Trần Mẫn Quyên lập tức trắng.
Bà ta không nghĩ đến loại vừa mới gặp mặt trực tiếp đã bức xé nhau, Ngu Minh Nhã ở phía sau đang dương dương đắc ý suýt chút nữa phải té trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Chuyện này...... Ngu Trà cũng là con gái nhà họ Ngu chúng tôi, nuôi đã nhiều năm rồi cũng đã...... cũng đã xem như là con ruột...... Lục thiếu gia sẽ thích Ngu Trà....... Ngu Trà con nói một câu gì đi!"
Trần Mẫn Quyên càng nói càng chột dạ, nhìn Ngu Trà nháy mắt.
Giằng co một hồi lâu cuối cùng Ngu Minh Nhã chưa từng trải qua chuyện gì đã nhịn không được, ngã người xuống đất, sắc mặt tái nhợt, tự lẩm bẩm không biết là đang nói cái gì, giọng nói lại rất nhỏ.
Trước mắt Ngu Trà loé lên hình ảnh sau khi cô chết đi Lục Dĩ Hoài không màng đến cái chân bị thương của mình mà lao đến bên cô, một hình ảnh đau lòng khắc sâu vào trong cốt tuỷ.
Cô đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Sắc mặt của Giang Nguyệt Tình cũng khó coi, tuy rằng Ngu Trà rất tốt nhưng cô không phải là người mà bọn họ định ra. Vừa mới chuẩn bị nói gì, người phía sau đã đưa di động đến, trên màn hình hiện lên là tên của Lục Dĩ Hoài.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến ------
"Chỉ cần là cô ấy."