Trời vừa nhá nhem tối, đèn đường bên ngoài liền bật sáng bao trùm lên không khí ẩm thấp những ngày cuối thu này. Thành phố B được coi như thành phố thứ hai so về mức độ nhộn nhịp chỉ sau A thị trên toàn quốc gia, bởi thế mới có cảnh người người nhốn nháo đi lại khắp nơi, vui vẻ có, buồn bã có, lạnh lùng cùng thâm thầm, tất cả mọi trạng thái mà từng người biểu hiện ra đều chứng tỏ cho một ngày của bọn họ như thế nào.
Mà trên khu dành cho người đi bộ lúc này, xen lẫn trong dòng người nhốn nháo, nam nhân nhìn qua giống như một thiếu niên tuổi xuân phơi phới đang gấp gáp cầm chiếc túi màu đen một mạch đi không ngừng, hình như có vẻ gấp đến mức gương mặt trẻ trung non nớt kia thấp thoáng chút mồ hôi trên cánh mũi cùng cái trán trắng nõn kia.
Từ Lộ - 25 tuổi, đang là trợ lý trong một công ty kinh doanh tầm trung tại B thị, mặc dù công việc không được coi là bận rộn, thế nhưng hôm nay đúng là một ngày xui xẻo đối với anh.
Lý do là thế này, hôm nay có một vụ làm ăn lớn từ bên đối tác, vì để đúng hạn kịp giao bản thảo mà anh phải tất bật chạy ngược chạy xuối từ tầng 21 đến tầng 27, lại xuống 18 lên 24, quanh đi quẩn lại cũng làm xong cái cần làm. Lúc nhìn lại thời gian mưới hốt hoảng thầm chửi 'Fuck' một tiếng, vội vàng xách túi quẹt thẻ rời công ty trờ về nhà. Lại vừa đi gấp vừa nghĩ nghĩ một chút 'có lẽ tên nam nhân nhà mình chắc chưa về đâu nhỉ?'.
Chuyện gì không mòng nhất thì nó lại xảy ra nhanh hơn dự đoán, lúc Từ Lộ mở cửa nhà ra, liền trông thấy đôi giày đen bóng đặt ngay ngắn trên tủ đựng giày rồi.
'Xong!!!' Aaaaa.....
"Lộ Lộ?" Âm thanh nghi hoặc vang lên khiến tâm thái Từ Lộ từ căng thẳng nhanh chóng giãn ra, hít hít cánh mũi nhỏ vài cái, cởi giày đi vào nhà.
Nơi Từ Lộ đang sống là một căn hộ gia đình tính hướng hơi xa hoa, nằm ngạy tại trung tâm tấc đất tấc vàng của thành phố, tiền thuê không gọi là giá trên trời thì cũng được coi như suýt chút nữa tiêu sạch tiền lương cả tháng của anh. Một phòng khách rộng rãi, bộ bàn ghế bắng da cao cấp, một phòng ngủ, một phòng khách, một thư phòng, nhà tắn nhà vệ sinh riêng biệt, thê cái phòng bếp mà ngày ngày Từ Lộ ra vào đều đặn. Cũng may dù là nơi chúng cư đất ít dân đông, bỏ tiền ra là có, cũng thấy được cái ban công kha khá treo vài giỏ hoa, mấy thùng nhỏ cây trồng lặt vặt.
Chân vừa bước vào phòng khách, Từ Lộ liền lộ ra tươi cười nhìn nhìn nam nhân ngồi trên sofa bọc da cao cấp kia, ánh mắt mang theo tia trốn tránh đối phương, biểu cảm của anh hiện giờ nhất định trông cực kỳ hài hước đi?
"Ân, anh nay về sớm a?"
Nhìn biểu cảm xuất hiện trên gương mặt đẹp đẽ của Từ Lộ, Hách Quan Kỳ mang theo tia bất đắc dĩ nhìn bạn đời của mình.
"Ha ha, anh hẳn đói bụng đi? Mau mau đi tắm, em đi nấu cơm a~"
Thấy nam nhân không nói gì, Từ Lộ liền ném túi xuống ghế, chạy tót vào bếp, mở tủ lạnh lục đồ chuẩn bị nấu cơm. Mà Hách Quan Kỳ một dạng vừa yêu vừa giận nhìn dáng người thon gầy, khống biết nên làm gì, đứng dậy trở vào phòng ngủ.
Bọn họ hai cái nam nhân cũng nhau sống chung một chỗ a, mặc dù thời đại bây giờ đã thoáng đãng dân tâm rồi, nhưng mà đồng tính luyến vẫn là một vấn đề được nhắc đến hạn chế, mà việc Từ Lộ cũng với Hách Quan Kỳ bên nhau cũng khiến một thời gian dài hai gia đình ầm ĩ.
Không vấn đề, ầm ĩ thì đã sao, anh yêu Hách Quan Kỳ, đối phương cũng yêu anh, cái gọi là nam nữ mới là thiên ý đều cút hết đi, nam nam mới là chân ái, đã yêu vào rồi cấm mà được sao? Tất nhiên là không rồi, đối chứng chính xác là thời gian chung sống của chồng chồng hai người là đủ rồi.
Bận rộn cả một ngày, về nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi liền vào bếp nấu cơm khiến sắc mặt Từ Lộ có chút nhợt nhạt, nhưng tay anh vẫn linh hoạt mà thái hành đun canh, tâm tình cũng vui thích như thường ngày. Nấu ăn là một sở thích của Từ Lộ, mỗi khi tâm tình vui vẻ, anh liền nghiên cứu món mới rồi nấu thử cho Hách Quan Kỳ ăn. Mà có lúc không vui, anh cũng nấu thật nhiều thật nhiều đồ ăn, ép cho cái bụng của nam nhân nhà mình phải lớn hơn đôi chút mới thỏa mãn. Vì vậy mà một tuần Hách Quan Kỳ từ 3 lần tập gym liền biến thành 5 lần tập, nếu không cơ bắp tám khối mà Từ Lộ yêu thích liền biến mất bởi đống mỡ thừa đáng ghét. Cơ mà tay nghề của anh đã hoàn toàn chinh phục được dạ dày nam nhân, nếu không cũng chẳng có chuyện Hách Quan kỳ vì dỗ Từ Lộ mà ăn cả đống thức ăn như thế đâu!
Còn đang nêm thêm ít muối, từ phía sau Từ Lộ bị ôm lấy bởi hai cánh tay đầy rắn chắc mà hữu lực, Hách Quan Kỳ thân cao gần mét chín, cả người quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông lộ ra dáng người cân đối, làn da màu mật ong cực kỳ khỏe mạnh. Lại có ngũ quan tuấn dật càng khiến người khác ghen tỵ, có những lúc Từ Lộ chỉ muốn cất giấu hắn riêng ở nhà không cho ra ngoài, sợ có ong bướm vây quanh bám lấy nam nhân của mình. Những lúc í Hách Quan Kỳ chỉ cười ôn nhu, hôn hôn cái miệng nhỏ mềm mại mà kịch liệt khiến Từ Lộ dục tiên dục tử mà ngất đi.
Bỏ thêm muỗng muối nhỏ, Từ Lộ nhe răng cười, tắt bếp xoay người lại đáp lên đôi môi đang mím chặt kia một nụ hôn nhè nhẹ, làn da từ nhợt nhạt ngay lập tức hồng lên một mảnh sắc màu. Nam nhân này, dặn đi dặn lại là không được quấn mỗi khăn tắm ra ngoài, mà tật xấu vẫn không thèm sửa đổi, lẽ nào muốn anh phải nhắc từng giây từng phút hay sao đây?
"Đáng ghét, tóc còn chưa sấy khô đi? Không biết xấu hổ!!!" Mắng yêu một tiếng, nhưng tay nhỏ của anh vẫn không nhịn được quàng lên cổ Hách Quan Kỳ, dụi dụi mặt vào lồng ngực cứng rắn của hắn hít hít hương thơm sữa tắm.
"Mệt mỏi đi? Mau đi tắm, anh dọn cơm chờ em."
"Ừm..." Lại hôn hôn thêm cái nữa, chờ hắn hôn lại mới chịu rời đi.
Chờ đến khi Từ Lộ ra khỏi phòng ngủ, thì Hách Quan Kỳ đã dọn xong bát đũa thức ăn, chờ một bên bàn ăn rồi. Trông hắn vẫn một bộ dáng như thường ngày, không vui không buồn ngồi chờ anh tắm xong, nhìn anh xuất hiện mưới cong lên khóe miệng, vui vẻ bới cơm.
Quen nhau 5 năm, ở chúng 4 năm, từng thói quen, tính cách, hành động cửa đối phương đều hiểu rõ, quan hệ hai người bọn họ cứ một mực êm đềm mà trôi qua chưa từng có chút nào cãi vã. Mặc dù không biết tương lai sau này có ra sao, nhưng chả có lý do gì khiến cả hai cảm thấy chán ghét cả, ngày ngày đi làm bên ngoài, tối về cùng ăn cơm, cùng lăn giường đi ngủ, ngày nghỉ cùng ngủ nướng hoặc đi chơi đâu đó, nếu không tính việc phải đi làm kiếm tiền thì có khi bọn họ còn an nhàn hòa thuận hơn cả thần tiên đấy.
Ăn cơm thì không nói chuyện, mà nói chuyện thì không nhai cơm. Nhưng mà hôm nay, Từ Lộ không ngờ Hách Quan Kỳ phá bỏ quy tắc mà nói vài ba câu. Ý chính là...
"Lần sau công việc có gấp cũng không cần thiết tự thân tăng ca, mấy nhân viên tuyển vào chỉ để ngồi không hay sao?"
"....." Từ Lộ muốn câm nín lắm, ai bảo cấp trên giao việc, còn có...ai kêu anh dễ tính làm chi? Đúng là cái nết phải lết cái thân mà.
"Lộ Lộ, em có nghe anh nói gì không?" Hách Quan Kỳ vẻ mặt bình thản mà hỏi, cứ cảm thấy anh nghe mà như không nghe, thơ thẩn nghĩ đi đâu đó, cái tật này không biết bao giờ mưới có thể tốt lên,nếu không bị người khi dễ cũng không biết chống trả.
"A? Em có nghe a~, em biết rồi, lần sau sẽ không tham việc nữa, ha ha, papa ăn cải đi, giàu vitamin ha ha..." Bộ dáng cười cười mà ngây ngô khiến người đối diện không khỏi sầu nào thở dài, ánh mắt càng thêm tia thâm trầm sâu sắc.
Từ Lộ lé lé ánh mắt liếc nhìn hắn, thầm hô 'ok qua' liền chăm chỉ ăn cơm, thi thoảng còn để ý mà gắp gắp đồ ăn Hách Quan Kỳ ưa thích vào bát của hắn. Bản thân cứ thế trải qua bữa cơm tối đầy ấm áp hạnh phúc a~
---------------------------------------------------------------------------------
P/s: Haizzz đúng là toàn có cái tính khác người a~ vì sao người ta mọi lúc mọi nơi sáng tác, còn ta toàn cú đêm sáng tác vậy hả chời???????
☋( ♡ᗜ♡)☋ Một chút chap sau:
"Papa~ người ta nóng a~ muốn ăn kem lạnh cơ..." Từ Lộ nhẹ giọng kêu lên, hai tay nhỏ nhắn cởi ra vài nút áo ngủ, một bộ nóng lắm muốn thoát y cho mát mẻ, mắt hạnh liếc qua papa nhỏ đầy khiêu khích.
Hách Quan Kỳ ánh mắt nóng rực nhìn tiểu Lộ Lộ nhà mình dáng người câu nhân, một bộ bày ra vẻ quyến rũ của yêu tinh mà thu hút hắn đến ăn, làm hạ thân hắn càng cứng rắn, khí huyết sôi trào tỏa ra hơi nóng, chỉ muốn nhào lên ăn sạch tiểu yêu này cho bõ ghét.
Nhìn papa nhỏ phồng lên một cục, lại thấy papa lớn như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Từ Lộ biết mình thành công tự đi tìm đường chết rồi, âm thầm 'kháo' một tiếng, đâm lao theo lao thôi, dù sao anh chỉ làm chuyện vì tính phúc mình thôi mà 'ha ha'...