Chương 35: Chương 35

Dưới cơn giằng co cổ quái, nam tử trung niên mặt tươi cười, không chút mảy may xấu hổ mà phủ định câu nói một khắc trước của chính mình: “Thật xin lỗi, vừa nãy nhất thời nói bậy, kỳ thật có năm gian phòng hảo hạng.”

“Chúng ta chỉ cần bốn gian.” Hoa Tiểu Mạc chau chau mày, nhãn lực người này sao mà kém như vậy, chẳng lẽ nhìn không ra hắn cùng A Thất là một đôi sao?

Vẻ mặt trên mặt nam tử trung niên thực phong phú, lại một lần nữa hữu ý vô ý liếc trộm Bạch Thần đứng ở phía sau, thấy đối phương nhíu mày một cái, gã nâng tay áo lau lau mồ hôi trên mặt, dưới tình thế cấp bách thốt ra: “Chúng ta chỉ cung cấp số phòng lẻ thôi, ba hoặc là năm.”

… …

Hoa Tiểu Mạc có nhị hơn nữa cũng biết sự tình có chỗ kỳ quái, hắn lấy dư quang nhìn chằm chằm nam nhân trung niên, bỗng nhiên mở miệng: “Ông biết thổi tiêu?” Bởi vì duyên cớ mập mạp, đai lưng quấn quanh hông cũng không có dư được bao nhiêu chỗ, một thanh tiêu dài để ở đó có chút tức cười, có lẽ là gần giống với màu sắc y bào, chợt nhìn sẽ rất dễ dàng bị bỏ qua.

Làm như không ngờ được sẽ đề cập đến chuyện này, nam tử trung niên đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó trên mặt chợt lóe lên chút khẩn trương: “Chính là lúc rãnh rỗi ngẫu nhiên tự mình giải khuây.”

Hoa Tiểu Mạc có thâm ý khác ồ một tiếng, lại có thâm ý khác quay đầu nhìn Bạch Thần: “Không muốn năm gian?”

Đại hiệp, thuộc tính của ngươi là mặt than, không phải phúc hắc được chứ.

Lan Thất, Lạc Cửu Tiêu, tính cả Tần Nghị đứng xem bên cạnh, ba người đều đã sớm rõ ràng bí ẩn bên trong, chuyện không liên quan mình thì ngậm miệng không nói.

Chân mày Bạch Thần mơ hồ khẽ nhướng một chút, mím khóe môi trầm mặc không nói gì, chỉ lấy ánh mắt thâm trầm đối diện với Hoa Tiểu Mạc.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Hoa Tiểu Mạc vậy mà lại thấy đại hiệp mặt than lộ ra loại biểu tình quật cường của tiểu hài tử.

Đại hiệp, ngươi muốn nháo thế nào đây?!

Một thiếu niên, bốn nam nhân cứ như vậy cắm cọc ở trước quầy, trong đó một tên còn mặc khoan bào* đỏ tươi rất phách lối, tóc bạc thực chói mắt, gương mặt yêu nghiệt, khiến cho khách đến ở trọ cũng không dám tiến vào. [khoan: rộng, thùng thình]

Cuối cùng bọn họ vẫn là đòi năm gian, bi đát nhất chính là Lan Thất, đột nhiên tăng thêm hai tên cường địch, một tên mặc dù là sư huynh đồng môn, nhưng hai mươi năm không gặp, có chăng chính là xa lạ, hơn nữa, vĩnh viễn cũng đừng hy vọng trên gương mặt băng tảng kia nhìn ra bất luận biểu tình gì. Một tên khác lại càng không bình thường, y không chỉ một lần thấy Tiểu Mạc nhìn khuôn mặt kia của đối phương nhìn đến thất thần, rõ ràng chỉ còn sống có mấy tháng, nhưng cho y nguy cơ cũng là lớn nhất.

Sau khi mấy người điền đầy bụng thì trở về từng phòng nghỉ ngơi.

Một đêm yên ổn.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hoa Tiểu Mạc mơ mơ màng màng cảm thấy cả người không thoải mái, ngực giống như bị vật gì đó đè lên, tay chân cũng bị quấn chặt, hắn mở đôi mắt mông lung, chỉ thấy trên ngực có một cái đầu trắng bạc, dùng sức dụi dụi mắt, xác định không phải ảo giác, hắn nhất thời thanh tỉnh, níu một lọn tóc bạc dùng sức kéo xuống.

Tiếng kêu rên trầm thấp khàn khàn phát ra, Lạc Cửu Tiêu rất là bình tĩnh làm trò trước mắt Hoa Tiểu Mạc sắp hóa đá, xốc chăn lên xuống giường, thong thả ung dung mặc ngoại bào vào.

Nhanh nhẹn nhảy xuống giường, Hoa Tiểu Mạc chạy đến trước mặt Lạc Cửu Tiêu, đen mặt ngửa đầu hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Quên rồi.” Ánh mắt dừng lại trên bàn chân xích lõa của thiếu niên, Lạc Cửu Tiêu nhướng mày, làm ra động tác giống trước kia, xách vạt áo Hoa Tiểu Mạc như xách gà con ném hắn trở lại giường, khống chế lực đạo vừa vặn, vẫn chưa làm té đau Hoa Tiểu Mạc.

Hoa Tiểu Mạc chổng vó: “…”

Phủi bụi trên chân Hoa Tiểu Mạc, Lạc Cửu Tiêu lấy vớ gấm đỏ chót mang vào cho Hoa Tiểu Mạc, tổng cộng chừng một phút đồng hồ, ánh mắt Hoa Tiểu Mạc cứ như thấy quái vật mà nhìn Lạc Cửu Tiêu.

Ánh mắt rơi lên cánh tay phải, Hoa Tiểu Mạc chợt ngồi dậy: “Ngươi không thoa thuốc?” Sắc mặt Hoa Tiểu Mạc thực khó coi, thuốc kia là hắn tự mình nghiên cứu chế tạo, hiệu quả cũng đã thử nghiệm qua trên người mình, nếu dùng, không có khả năng một chút biến hóa cũng không có.

Lạc Cửu Tiêu kéo kéo khóe miệng, lộ ra biểu tình chẳng thèm để ý: “Ném rồi.”

“Ném rồi?” Hoa Tiểu Mạc trợn tròn hai mắt, mặt lúc trắng lúc xanh: “Mạng chỉ có một cái, không còn thì xong luôn.” Nói xong thì nắm lấy tay phải Lạc Cửu Tiêu, mười ngón tay ở trên vết sẹo gồ ghề đâm vào trong mắt, hắn ngay cả con gà cũng không dám giết, những vết thương tàn nhẫn khủng bố này thế nào lại do chính hắn lưu lại.

Toong —

Một giọt chất lỏng ấm áp rơi lên tay phải Lạc Cửu Tiêu, lại làm cho tim của y cũng cháy bỏng theo.

Lạc Cửu Tiêu đột nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, một tay ôm ngực, môi tái nhợt như giấy, không chờ Hoa Tiểu Mạc kịp phản ứng, y đã thi triển khinh công bay ra khỏi cửa sổ.

Chớp chớp mắt, Hoa Tiểu Mạc cúi đầu nhìn đôi vớ trên chân, trong lòng như bị chận một tảng đá, khó chịu đến kỳ quái.

Luân hồi quyết nếu bá đạo như vậy, vì cớ gì Lạc Cửu Tiêu muốn tu luyện, Huyết Trì kia, thiếu niên trong Xuân viên, đòi hỏi máu của hắn. . . . .

Tựa hồ có cái gì đó đã phá tan mây mù xuất hiện trước mặt hắn, nhưng hắn vẫn cứ không thấy rõ, như là mắt bị vải bịt kín, trong vô hình thứ gì đó đã tồn tại một cách cố tình.

Bên ngoài có tiếng đập cửa vang lên, Hoa Tiểu Mạc cấp tốc mặc y phục gãi gãi tóc, đi mở cửa.

Đi vào là * tiểu nhị, thiếu niên mười một mười hai tuổi, động tác nhanh nhẹn bưng chậu rửa mặt vào, lúc nhìn đến Hoa Tiểu Mạc bỗng há to mồm, lộ ra biểu tình kỳ quái.

Hoa Tiểu Mạc đưa tay sờ sờ mặt, dò hỏi: “Mặt ta làm sao vậy?”

Tiểu nhị lắc đầu mãnh liệt, lui về sau rời đi.

Ngoài cửa Lan Thất sãi bước tiến vào, ánh mắt hơi có vẻ ám trầm dời đi từ trên mặt Hoa Tiểu Mạc, đưa cho hắn một cái khăn lông.

Hoa Tiểu Mạc nhận lấy, còn đắm chìm trong ánh mắt cổ quái của * tiểu nhị vừa rồi, ngây ngốc hỏi: “Ngươi đưa ta cái này làm gì?”

Lan Thất liếc mắt nhìn Hoa Tiểu Mạc một cái: “Lau mặt.”

“A Thất, hồi sáng lúc ta thức dậy nhìn thấy Lạc Cửu Tiêu.” Hoa Tiểu Mạc lấy khăn chùi loạn trên mặt một trận, thuận tiện che đi chột dạ trên mặt, nói hàm hồ không rõ ràng.

Không muốn giấu diếm, cho nên mới nói ra.

“Đêm qua giờ tý, ta với Bạch Thần đều thấy.” Lấy lược chải tóc Hoa Tiểu Mạc, giọng Lan Thất cũng không một tia tức giận, tựa hồ còn nhẹ nhàng thở ra.

Vậy mà các ngươi còn mở to mắt nhìn y vào phòng ta, lên giường ta? Rộng lượng như vậy?

Nhất là Bạch Thần, trước đó còn kiên trì như thế!

“Trong ba người chúng ta, chỉ có y tu luyện công pháp mang khí long dương.” Lan Thất ôn hòa nói: “Tiểu Mạc, khí hậu Biện Châu ẩm ướt, nơi đó không thích hợp cho bệnh tình của ngươi khôi phục, chờ yên ổn bớt, ta sẽ pha chế cho ngươi một phương thuốc mới, lại điều trị thật tốt, sau này sẽ khá hơn.”

Động tác trên tay Hoa Tiểu Mạc ngừng lại, ánh mắt có chút căng đau, hắn dùng sức lau mặt, nghĩ thầm rằng, vậy nếu Lạc Cửu Tiêu không có đây? Cả đời này hắn đều là cái ấm sắc thuốc?

Hoạt động lớn ở Thanh thành Hoa Tiểu Mạc không có đường nào tới vây xem, mọi người đơn giản ăn điểm tâm liền chuẩn bị khởi hành rời đi.

Điều khiển xe là một tiểu tử trẻ tuổi, dọc đường đi đều không mở miệng nói chuyện, gương mặt chất phác lúc nhìn thấy Hoa Tiểu Mạc lần đầu có lộ ra biểu tình, tuy rằng rất quái dị.

Hoa Tiểu Mạc đầu óc mờ mịt đứng cạnh xe ngựa, vì Bạch Thần lấy ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm mặt hắn, lãnh ý từ trên mặt lướt quá, thân mình hắn run lên.

Lạc Cửu Tiêu đứng một bên chống lại ánh mắt Bạch Thần nhìn qua, cười như không cười, vẻ mặt âm lãnh phá lệ, âm dương quái khí* mở miệng: “Sao, muốn động thủ?” [âm dương quái khí: quái gỡ, kỳ quái]

Bạch Thần nhếch môi, ánh mắt lạnh như băng, không nói một lời, cả người từ từ tản ra hàn khí, mang theo khí tức lãnh liệt đáng sợ, xung quanh giống như vùng đất băng tuyết.

Xem loại khiêu khích ấu trĩ này, Hoa Tiểu Mạc ngửa đầu nhìn trời, yên lặng không còn gì để nói.

“Không đi nữa, lát nữa đường phố sẽ không đi được.” Lan Thất nhìn trên đường càng ngày càng nhiều người, nhạt nhẽo nói.

Tần Nghị biến mất nãy giờ xuất hiện, hờ hững lên ngựa: “Trước khi trời tối phải đến Khánh thành.”

Đích xác như lời Lan Thất nói, ngoài đường kín người chen chúc, tốc độ xe ngựa đi qua giảm xuống rất nhiều, Hoa Tiểu Mạc kiềm chế không được lòng hiếu kỳ vén rèm lên nhìn nữ tử chiêu thân trên lầu, ngay sau đó liền thất vọng thu hồi tầm mắt.

Kỳ thật nàng kia lớn lên coi như xinh đẹp, con gái cưng, nhưng mỹ nam tử bên cạnh hắn mỗi một tên đều xuất chúng hơn người, bên cạnh còn tồn tại một tên thuộc cấp yêu nghiệt nữa chứ.

Xe ngựa mới vừa ra khỏi thành không bao lâu, đã bị ép dừng lại, bên ngoài truyền đến một giọng nam ngạo mạn: “Tiểu thư nhà ta muốn mời các vị trở về thành gặp mặt một chút.”

Hoa Tiểu Mạc ngồi trong xe ngựa trề mỏ, nhất định là lúc nãy đi ngang qua bị nữ tử kia nhìn thấy, nhìn trúng một tên trong mấy người bọn họ rồi.

Gió lay động màn xe, Hoa Tiểu Mạc vô ý nhìn thoáng qua.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, quét ngang, máu tươi bắn ra, nhuộm đầy đất.

Mấy người còn đang sống sờ sờ còn chưa chớp mắt một cái đã xuống suối vàng.

Hoa Tiểu Mạc vô thức đi sờ cổ mình, độ ấm cùng nhịp mạch đập dưới ngón tay khiến hắn chậm rãi hồi thần, thật là đáng sợ.

“Lại có một nhóm người đuổi tới nữa, hơn hai mươi tên.” Lại qua một lát, Lạc Cửu Tiêu bỗng nhiên lên tiếng: “Cầm đầu chính là một nữ tử.”

Nhưng vào lúc này, tiếng sáo du dương vang lên, mặt Hoa Tiểu Mạc liền biến sắc, mới vừa đứng dậy định đi theo Bạch Thần nói vài câu, đã bị kéo trở về.

“Có lẽ chỉ là gây trở ngại, cũng không phải giết người.”

Hoa Tiểu Mạc ngẫm lại cũng đúng, đại hiệp chỉ là mặt than mà thôi, sẽ không lạm sát kẻ vô tội.

Trên đùi nặng xuống, Hoa Tiểu Mạc nhìn nam nhân lấy chân mình làm gối đầu, giật giật khóe miệng: “Bên kia có đệm kìa.”

“Đừng ồn.” Một lát sau, truyền ra tiếng hít thở đều đều.

Hoa Tiểu Mạc trợn trắng mắt, té ra tên này ngoại trừ bệnh thần kinh với thị huyết ra, còn có thuộc tính ẩn tàng. Da mặt so với hắn còn dày hơn.

Vài ngày sau, bọn họ xuất hiện ở Biện Châu.

Hoa Tiểu Mạc một bộ dáng ủ rũ, mà giáo chủ đại nhân vốn khí tức suy yếu ngược lại tinh thần thực tốt.

Ước chừng sau thời gian một nén nhang xe ngựa dừng lại, Hoa Tiểu Mạc đẩy Lạc Cửu Tiêu đang ngủ say.

Mặt Lạc Cửu Tiêu treo biểu tình thoả mãn, đã rất lâu rồi y không ngủ yên ổn như vậy, lần trước là lúc còn ở Hiên Vũ lâu, khi đó Hoa Tiểu Mạc còn ở đấy.

Vén rèm lên, Hoa Tiểu Mạc nhảy xuống xe ngựa nhanh chóng nhìn cảnh vật xa lạ chung quanh một vòng, cả con đường đều rất an tĩnh, có vẻ tịch liêu hoang vu, hắn vô thức căng cứng thần kinh.

Lạc Cửu Tiêu cùng Bạch Thần, Lan Thất liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi tự mỗi người thu hồi tầm mắt, hết thảy đều diễn ra không một tiếng động.

Hộ vệ gác cửa trông thấy Tần Nghị, thần tình nghiêm nghị kính sợ mà hành lễ: “Vương gia.”

Tần Nghị hơi gật đầu, cất bước đi tới, mấy người Hoa Tiểu Mạc theo sau.

Phủ đệ thực lớn, vừa vào chỉ thấy hơn mười nha hoàn cùng người hầu đứng trong sân, dẫn đầu chính là một bà lão, mỗi người bọn họ đều mang thần sắc nghiêm nghị, động tác đồng loạt khom người hành lễ.

Bốn phía im ắng, ngay cả con chim tước cũng không có, nếu như nói là nơi ở, ngược lại càng giống nhà hoang hơn.