Chương 28: Chương 28

Trên bàn gỗ đặt một đĩa cổ vịt, một đĩa rau xanh, một chén canh chay.

Suy nghĩ trên bàn cơm rất dễ thả rông, Hoa Tiểu Mạc cũng không ngoại lệ, cúi đầu và cơm trong chén, trong đầu bay ra đủ thứ hình ảnh loạn thất bát tao, từng màn từng màn cứ như được nhấn nút khởi động.

Toàn bộ đều thực quỷ dị, dù việc đã qua hơn ba tháng, nhưng hắn vẫn nhớ như in, lần đó khi rớt xuống khe núi rõ ràng cảm thấy có đôi bàn tay to vô hình kéo hắn xuống dưới.

Khi đó Lạc Cửu Tiêu giữ chặt quần áo hắn, phản ứng đầu tiên chính là giãy dụa, bởi vì nếu bị túm trở về, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Nhưng ấn tượng cuối cùng trong đầu hắn ngoại trừ tiếng kêu gào của Bạch Thần, cũng chỉ có tiếng rên rĩ tê liệt của nam nhân kia.

Nhắc tới cũng kỳ quái, A Thất nói là nhặt được hắn trong con sông của thôn, còn nói hắn hôn mê hơn một tháng, Hoa Tiểu Mạc ngậm một cọng cải xanh, tóp tép tóp tép nhai xong nuốt xuống, mới hơn một tháng, vì quái gì tóc hắn dài nhanh như vậy, đã qua vai rồi! Cứ như là tăng hoóc môn vậy.

Càng kỳ quái hơn chính là hắn không dám ra bờ sông nhìn ảnh ngược trong nước, hiện tại gương mặt này đã lệch khỏi phạm vi thuần gia môn*, nếu đứng trước mặt Lạc Cửu Tiêu và Bạch Thần, bọn họ nhất định không nhận ra. [thuần gia môn: người đàn ông có khí khái mạnh mẽ, hào sảng, bla bla… nói chung là mang đàn ông tính]

Hoa Tiểu Mạc thổn thức không thôi, nhân sinh chết tiệt biết bao nhiêu!

Bên tai vang lên âm thanh ôn nhuận: “Tiểu Mạc.”

Hoa Tiểu Mạc đang thất thần ngẩng đầu lên, phồng má nhai đồ ăn trong miệng, chớp chớp mắt hỏi.

“Cơm ăn lên tới mũi rồi kia.” Lan Thất mỉm cười vươn ngón tay làm rơi hạt cơm trên chóp mũi Hoa Tiểu Mạc, lại múc cho hắn một chén canh nhỏ nóng hổi đưa qua.

Ngốc ngốc nhìn khuôn mặt tuấn nhã đoan chính đối diện, Hoa Tiểu Mạc hơi hơi nghiêng mình sáp tới gần mấy phần, một bộ dạng hoa si*: “A Thất, ngươi cười lên thật là đẹp mắt.” [hoa si: mê trai (gái)]

Lan Thất thu mắt cười nhạt.

Nhai đi nhai lại sạch sẽ thức ăn trong miệng, Hoa Tiểu Mạc bưng chén nhỏ lên ừng ực uống hết, lúc này mới ợ một cái.

Trong sân chạy vào một cô gái, mặc váy hoa, tuổi chừng hai mươi, diện mạo đoan chính phóng khoáng, bước chân gấp gáp rối loạn.

“Lan đại ca, cha muội ông ấy ngã rồi.” Cô gái mặt đầy lo lắng bắt lấy cánh tay Lan Thất, nói năng lộn xộn: “Muội không dám động vào ông, ông ấy cứ luôn kêu đau…”

“Thanh Mai, bây giờ ta qua liền.” Thanh âm ôn hòa làm cho đối phương an tâm, Lan Thất nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên còn ngồi trên ghế ăn cơm.

Hoa Tiểu Mạc lầm bầm một câu: “Tới liền.” Đúng là tự tìm đường chết mà, mấy ngày trước tùy ý mở miệng nói muốn học y thuật, thành ra A Thất cứ để trong lòng hoài, mỗi lần đi chẩn bệnh đều không quên mang hắn theo.

Tối rồi còn phải vác sách thuốc!

Tự nhiên lấy hòm thuốc trên vai thiếu niên đặt lên vai mình, Lan Thất theo Thanh Mai đi nhanh ở phía trước, phía sau Hoa Tiểu Mạc chậm rì rì ở ven đường nhổ cọng cỏ ngậm trong miệng.

Nơi này gọi là Đào Hoa thôn, tổng cộng cũng chỉ hơn chục hộ, tựa núi kề sông, chim hót hoa thơm, cách tuyệt với đời, ban đầu ánh mắt người trong thôn nhìn hắn không mang thiện cảm, thậm chí có vài người còn vây ở cửa viện muốn đuổi hắn ra khỏi thôn, mãi đến hơn nửa tháng sau bọn họ mới buông xuống đề phòng đối với hắn.

Hoa Tiểu Mạc nhìn bầu trời xanh biếc, trong mắt là nghi hoặc sâu đậm, mỗi lần hắn đề cập muốn cùng A Thất xuất thôn đều không chiếm được sự đồng ý của đối phương.

Ai…

Thở một hơi thật dài, muốn vào thành nhìn nhìn chút thôi, nghe người trong thôn nói Ô thành rất lớn rất phồn vinh.

Thu hồi tầm mắt, Hoa Tiểu Mạc nhìn hai bóng lưng cách đó không xa, tăng nhanh cước bộ đuổi theo đi không dấu vết tiêu sái mà đi chen giữa Lan Thất và Thanh Mai.

Thanh Mai cha nàng là lão thợ mộc trong thôn, ngày thường thì mê buôn bán, giữa trưa không thèm ăn cơm liền cầm bản vẽ đi tìm Hoa Tiểu Mạc, đi vội vàng, trượt một cái, chỉ một cú ngã như vậy, đã xảy ra chuyện.

Lan Thất trước tiên chỉnh lại xương cốt chân trái của lão nhân, sau đó đắp ít thảo dược, tìm tấm ván gỗ cố định lại, thông thường Hoa Tiểu Mạc lúc này đều rất ngoan, không nói tiếng nào giúp một tay, sự ăn ý giữa hai người không chứa được kẻ thứ ba.

“Tiểu Mạc à, trong cái bánh xe kia có mấy chỗ ta không hiểu lắm.” Lão nhân cực kỳ xấu hổ, nói xong thì sờ sờ trên người, thấy không tìm được thứ mình muốn, lập tức hướng về khuê nữ nhà mình thổi râu trừng mắt: “Thanh Mai, tờ giấy kia con cất đâu rồi? Mau đưa cha.”

Thanh Mai cũng trừng lại: “Con vứt rồi.”

Lần này lão nhân mặc kệ gì, vịn mép giường thở dốc: “Mất dạy!”

“Cha, ông đừng giận, lát nữa con nhất định tìm lại cho cha.” Thanh Mai vội vàng chạy tới vỗ lưng lão nhân giúp ông thuận khí.

Hoa Tiểu Mạc đứng một bên nuốt nuốt nước miếng, có chút áy náy nhìn lão nhân trên giường: “Đại bá, bức vẽ kia con vẽ sai rồi.” Cuối cùng lại bỏ thêm một câu: “Làm không được là bình thường thôi.” Chính là một tờ giấy vẽ ngoệch ngoạc, nếu có thể làm ra xe đạp vậy thì thật thần kì rồi.

Lão nhân nghe xong sắc mặt liền đổi, tức giận trong mắt nhất thời tan thành mây khói, tràn đầy tự tin: “Vậy con vẽ lại một bức cho ta đi, lần này phải đúng đó.”

“Khụ, vẽ không được, con quên mất rồi.” Hoa Tiểu Mạc trốn sau lưng Lan Thất túm y phục của y.

Lan Thất thu dọn hòm thuốc xong, ôn hòa nói: “Đại bá, cái chân này phải dưỡng nửa năm, nhất là mấy chục ngày tới cần chú ý nhiều hơn, trông ngóng xuống giường đi bào gỗ là không có khả năng đâu.”

Lão nhân tính tình trẻ con trề môi một cái, buồn không lên tiếng.

Lúc đi ra Hoa Tiểu Mạc liếc Thanh Mai đang muốn nói lại thôi cùng thứ trong tay nàng một cái, lại liếc người bên cạnh một cái, khẽ hừ một tiếng đi lại chỗ đống đá ngoài cửa.

Nhìn bóng lưng thiếu niên, con ngươi sâu hút của Lan Thất hiện lên một tia lo lắng.

“Lan đại ca, đây là hài muội làm cho huynh.” Đưa bao vải qua, giọng nói Thanh Mai hạ thấp mấy phần, cắn môi dưới.

Hoa Tiểu Mạc run bắp chân nhìn trời, khóe mắt lại chọc thẳng nơi Lan Thất, trên người không tự giác tỏa ra một cỗ khí tức chua lè.

“Hài này…” Nhìn người trước mặt, Lan Thất lặng nhìn trong chớp mắt, âm thanh ôn hòa mang theo vài tia lạnh nhạt: “Ta mang không vừa chân.”

Thanh Mai nắm chặt hài vải trong tay, ánh mắt ảm đạm, ngay cả thử xem cũng không muốn sao?

Ngưng mắt nhìn chăm chú vào thiếu niên áo lam xa xa, Lan Thất nửa ngày mới thu hồi tầm mắt nói: “Thanh Mai, muội có còn Tử lan diệp không?” Tử lan diệp chỉ là thảo dược rất bình thường, dùng để hoạt huyết khai thông kinh mạch, người trong thôn sẽ hái rồi tiến hành gia công đơn giản, chờ đến lúc trời rét thì mang ra dùng.

Thiếu niên mỗi ngày đều phải ngâm mình, cần số lượng khổng lồ, Tử lan diệp trưởng thành trên núi đã không còn bao nhiêu, phải chờ hơn một tháng nữa.

Mà trong lúc này, nếu thiếu Tử lan diệp, buổi tối thiếu niên sẽ ngủ không thoải mái.

Chỉ hơi hơi sửng sốt, Thanh Mai liền cười nói: “Lan đại ca huynh chờ một chút.” Vội vàng chạy về phòng, lúc trở ra trong tay xách theo một cái giỏ trúc, bên trong chứa đầy lá cây hình thoi màu tím, phơi khô làm mất đi hơi nước, tản ra mùi hương nhàn nhạt.

Đưa tay tiếp nhận, Lan Thất cảm kích cười cười: “Cám ơn.”

Thanh Mai nhìn người trước mặt đôi mắt hàm chứa ý cười, hơi hơi hoảng thần, mãi đến khi người đã đi xa mới hồi thần, nhìn hai bóng hình một lớn một nhỏ xa xa, quả là hài hòa tốt đẹp nói không nên lời, không biết sao, mơ hồ sinh ra vài phần ghen tỵ.

Trong đêm, cũng y như thường ngày, Hoa Tiểu Mạc ngâm mình trong thùng gỗ thả dược liệu, nước ấm dâng đến ngực hắn, ngay cả tim cũng ấm áp .

Hai tay cầm sách thuốc đặt trên mép thùng gỗ, Hoa Tiểu Mạc chống mí mắt dòm nùi chữ nhỏ chằng chịt, bên cạnh Lan Thất ngồi trên ghế đọc sách, thỉnh thoảng vươn tay vào trong nước thử nhiệt độ một chút, hễ lạnh liền đứng dậy xách nước ấm đổ thêm vào, sau đó lại thêm chút Tử lan diệp cùng Ngân hạnh hoa.

“Tiểu Mạc, sau lưng ngươi…” Lan Thất ngưng mắt nhìn nụ hoa sau lưng thiếu niên, thần sắc cổ quái lại mang theo một chút kinh ngạc.

Đêm qua rõ ràng vẫn là một nụ hoa nguyên vẹn, hôm nay vừa thấy, cư nhiên nở ra một cánh hoa màu đỏ, ánh trên da thịt trắng nõn, càng phát ra yêu nhiêu*. [xinh đẹp mê hoặc lòng người, kiểu yêu nghiệt ý]

“Hửm?” Hoa Tiểu Mạc nghiêng đầu, tròng mắt chuyển một vòng: “Đó là vết bớt.”

Nhìn vào con ngươi trong suốt như hồ nước của thiếu niên, Lan Thất giật giật mày, đem câu “Có lẽ hoa sắp nở rồi” nuốt xuống.

Cách hơn nửa canh giờ sau Hoa Tiểu Mạc ném sách trên đất, rào rào đứng dậy từ trong thùng gỗ, khẽ thở gấp nói: “A Thất, trên người ta nóng quá.” Nói xong liền đưa tay sờ loạn trên người mình, tiểu đồng bọn cũng run run rẩy rẩy ngẩng đầu lên.

Lan Thất nghe vậy buông sách xuống, trước mắt là thân thể hơi gầy yếu của thiếu niên, vòng eo tinh tế mềm dẻo, đôi chân thon dài cân đối, làn da trắng nõn mang theo thủy quang, khuôn mặt ngày càng ôn nhu xinh đẹp.

Hai mắt hơi hơi trầm xuống, y đạm dục, nhưng không vô dục*. [ý chỉ Lan Thất tuy dục vọng đạm nhạt, ít ham muốn nhưng không phải là không có dục vọng :”> ]

Lấy khăn vải lau bọt nước trên người thiếu niên, đầu ngón tay khoát trên cổ tay thiếu niên dừng một chút, Lan Thất áp chế dị dạng trong giọng nói, u u hỏi: “Sau bữa cơm chiều có phải ngươi ăn bậy cái gì không?”

“Ta thấy trong dược lâu có để rất nhiều quả dại, nên tùy tiện ăn một trái giải khát.” Chịu đựng xúc động muốn đi sờ tiểu đồng bọn, Hoa Tiểu Mạc trừng mắt: “Không phải chỉ là một trái cây dại hay sao? Sao nhỏ mọn vậy.”

“Đó là Phù hoa quả.” Khóe miệng Lan Thất khẽ động, dở khóc dở cười: “Có một số tác dụng thôi tình.”

---

Tác giả: Được rồi, tui thừa nhận tui hổng có tiết tháo…

Tác giả phát rồ lên cơn này lại đào hố mới, vẫn là chủ thụ như cũ, vẫn là NP như cũ, vẫn là vô tiết tháo như cũ, vẫn là tam quan bất chính như cũ…

"Phong lưu quan nhị đại trọng sinh đáo bất cử đích quá khí minh tinh thân thượng" .. Đây đã định là một tràng bi kịch!!!