Trong phòng ngoài mùi máu tươi nhàn nhạt còn có mùi khác, giống như mùi thuốc, Hoa Tiểu Mạc có chút mờ mịt.
Sắc mặt Lạc Cửu Tiêu so với Dung Mặc Vũ kém hơn nhiều, cứ như y mới là cái người đang bệnh nguy kịch kia vậy.
Nhìn Dung Mặc Vũ cẩn thận chỉnh lý hồng bào hơi loạn của Lạc Cửu Tiêu, lại nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn, từ góc độ của hắn mà nhìn, Dung Mặc Vũ là đang ghé vào trong lòng Lạc Cửu Tiêu.
Không muốn ngốc ở đây một khắc nào nữa, trong lòng rầu rĩ, cho nên hắn chỉ muốn bỏ chạy, thế là cước bộ liền len lén dịch chuyển ra ngoài cửa.
Ánh mắt Lạc Cửu Tiêu vẫn luôn đặt trên người thiếu niên, ngoại trừ tránh né thì chính là lùi bước, bây giờ còn muốn bỏ chạy.
Tại sao hắn có thể bình tĩnh như vậy? Tại sao hắn không tức giận? Phẫn nộ khôn cùng ào tới rối loạn lý trí, Lạc Cửu Tiêu đẩy người bên cạnh ra, nhịn xuống cơn khát máu phát ra trong lòng, từng bước một đi đến trước mặt thiếu niên.
Hoa Tiểu Mạc giữ chặt khung cửa: “Ta… ta không có cố ý… a..” Thân thể bay lên xoay tròn, sau lưng bị một bàn tay xách lên, bên tai là gió lạnh gào rít, cảnh vật thụt lùi thần tốc.
Bày trí quen thuộc đập vào mi mắt, Hoa Tiểu Mạc giống như một con gà con bị ném lên giường, không chờ hắn phản kháng lại, bóng đen đã chặn mất đường nhìn của hắn.
Tầm mắt giao nhau, trong mắt nam nhân có tức giận, dục vọng, hơi thở hùng tính*mãnh liệt kéo đến tràn ngập, Hoa Tiểu Mạc gian nan trốn ra sau. [hùng tính: nam tính, giống đực]
“Cút.” Tiếng nói lãnh xích vang lên, Hoa Tiểu Mạc liền nhìn thấy tiểu bạch trùng nhanh nhẹn êm ái mà cút xéo, hắn há hốc mồm, ngộ phắc, cứ như vậy bị bỏ rơi.
Hôn hít dày đặc thô bạo trúc trắc rơi lên mặt, lên cổ Hoa Tiểu Mạc, vật cứng cáp đè nơi đũng quần hạ thân khiến da đầu hắn tê rần.
Bàn tay nóng bỏng đặt trên đầu nhũ hơi vểnh của thiếu niên gần sát thân thể y, Lạc Cửu Tiêu không có kỹ xảo hết hôn tới gặm cổ, xương quai xanh của thiếu niên, đầu lưỡi trơn trợt liếm lên làn da nhẵn nhụi, tiếng nói hơi khàn bao hàm *: “Không được trốn.”
Sợ hãi kịch liệt cuốn lấy toàn thân, trốn, muốn trốn, Hoa Tiểu Mạc giơ tay lên, bàn tay trong tay áo siết chặt một vật, hàn quang chợt lóe, lập tức nghe tiếng y phục rách toạt.
Mọi thanh âm bỗng nhiên tĩnh lặng, Lạc Cửu Tiêu ngẩng đầu, trong tiếng thở dốc ồ ồ lộ ra kinh ngạc vô thanh vô tức, không nói một lời nhìn chằm chằm thiếu niên, đáy mắt đen đặc không tán ra được, trên mặt nổi lên biểu tình thụ thương mờ nhạt.
Hoa Tiểu Mạc run rẩy đồng thời lại đâm vào thêm mấy phần, âm thanh đâm vào máu thịt vang lên, chất lỏng ấm nóng chảy ra, dính ướt lòng bàn tay của hắn.
Vươn tay bắt lấy cánh tay thiếu niên, hơi dùng lực một chút, vũ khí bén nhọn được rút ra, mang theo một vũng máu lớn, Hoa Tiểu Mạc buông lỏng tay, con dao sắt rơi trên chăn, nhuộm đỏ một mảng.
Ném dao sắt ra xa, Lạc Cửu Tiêu khẽ nhíu mày: “Sau này trên người đừng để loại vật sắc bén này nữa.” Rồi tiến đến hôn trán thiếu niên: “Sẽ tự làm mình bị thương.”
Hoa Tiểu Mạc khóc không ra nước mắt, xong rồi. Hắn không mảy may nhận ra được yêu thương cùng dung túng trong lời nói của nam nhân.
Bàn tay đang chạy loạn trên người hắn từ vạt áo đi dò vào trong, Hoa Tiểu Mạc nổi điên tát mặt Lạc Cửu Tiêu.
Trong hỗn loạn, ngón tay chạm vào một vật, không dừng lại được sức lực đã dùng, màu đỏ lóa mắt trên nền trắng nhợt đoạt đi vạn vật thế gian, yêu diễm mê hoặc lòng người.
Đại não Hoa Tiểu Mạc nhạy bén, biểu tình trên mặt như khóc như cười, hắn cứng nhắc đưa tay sờ cái bớt dưới khóe mắt Lạc Cửu Tiêu.
Tình cảm xa lạ từ sâu thẫm trong linh hồn kéo đến quá nhanh, chỉ lướt qua trong nháy mắt.
“Mẹ, mẹ xem cái bớt trên mặt tên kia thật đáng sợ, nó là quái vật, con không muốn chơi với nó.”
“Đánh chết cái tên quái dị kia, đánh chết y.”
“Tiêu nhi, không thể để cho những người khác nhìn thấy vết bớt trên mặt con, nhớ kỹ lời của mẹ.”
Mặt nạ rất nhanh được đeo lên, Lạc Cửu Tiêu rũ mi mắt xuống, dùng tay che đi ánh mắt Hoa Tiểu Mạc, đừng nhìn…
Vật cứng không biết khi nào đã để tại hậu đình thiếu niên mà cọ xát, tiến vào một chút xíu, lại bởi vì không có khuếch trương trước nên chỉ có thể đi vào một phần nhỏ.
“Đau… đau quá… Ta không muốn…” Hoa Tiểu Mạc lớn tiếng thét chói tai vừa cào vừa cắn kẻ đang nằm trên người hắn. Ký ức lần đó xông đến từng luồng, chỉ có đau đớn xé rách cùng băng lãnh của máu chảy cạn.
Trong cơ thể trống không, Lạc Cửu Tiêu rút dục vọng của mình ra, cau mày, đáy mắt là dục hỏa nồng đậm, giọng điệu lại lộ ra sự nhẫn nại, còn có một tia ủy khuất: “Chặt quá, ta không vào được.”
“Ha ha… Ha ha ha.” Hoa Tiểu Mạc nhìn Lạc Cửu Tiêu, ánh mắt xa xăm, tựa như nhìn đến nơi nào đó càng xa xôi hơn nữa, nhìn thấy đồ vật tuyệt hảo biết bao, trên mặt treo nụ cười cổ quái.
Vì thế trên chiếc giường hỗn độn, thiếu niên y sam cởi nửa bị nam nhân lấy một loại tư thế chiếm hữu tuyệt đối ôm vào trong ngực, cười ngây ngô, mà máu trên nửa người trần trụi của nam nhân chảy xuôi xuống nhưng vẫn không hay không biết, ánh mắt dừng trên người thiếu niên, chuyên chú dịu dàng.
Cười ngu đã đủ, Hoa Tiểu Mạc dùng bàn tay sạch sẽ kia ở ngay trước mặt Lạc Cửu Tiêu lần mò đến phía sau của mình, ngón trỏ từ từ vói vào. Mẹ nó chứ, lão tử dễ dàng ghê chưa?!
Trên mặt Lạc Cửu Tiêu tràn ngập kinh hãi, phảng phất như gặp phải chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi.
“Tên ngốc.” Hoa Tiểu Mạc bĩu môi, tính toán vói vào tiếp ngón tay thứ hai, lại bị một bàn tay lớn ngăn lại, một ngón tay hơi dài hơi to tiến vào trong cơ thể.
Một ngón, hai ngón, ba ngón, bốn ngón, mắt thấy người nọ còn định vói vào ngón thứ năm, Hoa Tiểu Mạc rút rút khóe miệng liếc nhìn khí cụ thật lớn kia một cái: “Cỡ của ngươi vậy mà bốn ngón tay.”
Mặt Lạc Cửu Tiêu trầm xuống, nắm chặt thứ đã có chút trướng đau của mình thuận theo ẩm ướt từ từ tiến vào, bị ấm áp chặt chẽ bao bọc, y ngưỡng cổ phát ra một tiếng thỏa mãn từ yết hầu.
Khoái cảm bành trướng cùng nhiệt lượng bốc lên dưới bụng xông vào trong óc, y có phần hấp tấp ôm chặt Hoa Tiểu Mạc bắt đầu chạy nước rút.
“Không làm nữa, lão tử không làm nữa!” Dị vật va chạm trong cơ thể, cảm giác không rõ là gì chảy khắp toàn thân, rất đau, nhưng lại không đầy đủ, cái loại cảm giác sợ hãi này lại một lần nữa xuất hiện, Hoa Tiểu Mạc lắc chân liều mạng mà trừng Lạc Cửu Tiêu.
“Đừng làm rộn.” Trán Lạc Cửu Tiêu chảy trợt mồ hôi, vịn lấy eo Hoa Tiểu Mạc, động tác chậm lại, dựa vào trực giác đi ma sát vách thịt, môi dán lên chóp mũi cánh môi thiếu niên, nghe được trong miệng thiếu niên tràn ra tiếng ngâm khẽ, vui mừng trong lòng, y thăm dò lần thứ hai chuyển động tiếp, ngay sau khi phát hiện thiếu niên dần dần thả lỏng thân thể liền tăng nhanh tiết tấu.
Cái gì cũng không suy nghĩ được, thuận theo cảm giác giờ phút này, vừa chiếm hữu, vừa trèo lên ngọn núi cao nhất.
Lời này nghe ra sao cứ cảm thấy tiểu gia giống như bọn đàn bà cố tình gây sự?
Lửa nhiệt trong cơ thể như que hàn cháy bỏng, hai tay Hoa Tiểu Mạc bám víu lấy đầu vai Lạc Cửu Tiêu, cho dù tỷ lệ có thể trở về chỉ có năm mươi phần trăm, hắn cũng phải thử xem.
Hy vọng lần trước chỉ là một cái BUG*. [BUG này nếu đọc võng du thì quen rồi hén, nói đơn giản là một cái lỗi kỹ thuật đi]
Cảm giác đau đớn dần dần bị khoái cảm thay thế, làm đi làm lại mấy lần, Hoa Tiểu Mạc cũng dần dần không còn thể lực, chờ sau khi hắn tỉnh lại lẩn nữa nhìn thoáng qua gian phòng, không có trọng sinh, cũng không có xuyên trở về.
Trong lòng chợt lạnh, hung hăng chà rồi véo mặt, không để ý đau xót trên eo mà xuống giường, hai chân như nhũn ra ngồi trên ghế.
Kỹ năng còn có thời gian CD* không phải sao, có thể thời cơ còn chưa tới, tự mình an ủi một hồi, Hoa Tiểu Mạc nhấp ngụm nước trà có chút lạnh như băng làm cho mình tỉnh táo lại, bắt đầu mờ mịt chờ đợi. [thời gian CD = cool down time: (võng du) khoảng thời gian chờ giữa 2 lần ra chiêu]
Chỉ là đi qua chỗ Thiên Phong lấy thuốc mỡ, lúc Lạc Cửu Tiêu trở lại nghênh đón y chính là một cái bình hoa sứ men xanh, y thuận tay tiếp được, mặt âm trầm đi tới, trước mắt là đống hỗn độn trong phòng, đầu sỏ gây tội ngồi chồm hổm dưới đất, thân mình nhỏ gầy rúc thành một đoàn, hết sức đáng thương.
Mộc Lan quỳ trên mặt đất tiếp nhận bình hoa, cùng Mộc Cận hợp thời lên tiếng cáo lui.
Gian phòng to như vậy lâm vào một loại không khí áp lực khó tả, tiếng nức nở rất nhỏ thỉnh thoảng vang lên hai tiếng.
“Bổn tọa cho ngươi một cái cam kết được không?” Lạc Cửu Tiêu đi qua ngồi xổm xuống trước mặt Hoa Tiểu Mạc, vươn tay nâng cằm hắn lên, một tay khác lau đi chất lỏng nơi khóe mắt hắn: “Nếu ngươi muốn đi, liền thả ngươi đi.”
Trong nháy mắt Hoa Tiểu Mạc mở to hai mắt, rồi lại rất nhanh rũ xuống, châm chọc nói: “Sau đó ngươi lại lấy xích sắt túm ta trở về phải không?”
“Phải.” Ngưng mắt nhìn thiếu niên, Lạc Cửu Tiêu mở miệng, vô tình đánh nát một tia hy vọng cuối cùng của thiếu niên. Cho tới bây giờ đều là y nghĩ thế nào liền làm như vậy, giờ đây đã không còn cách nào, lại càng không nguyện buông tay.
“Đồ điên.” Hoa Tiểu Mạc thản nhiên nói: “Ngươi hao tổn tâm cơ dẫn ta tới đỉnh núi, lại nuôi ta ăn ngon uống đã, có phải muốn bắt thân thể ta đi trợ giúp ngươi tu luyện hay không?” Hắn không có ngu, chỉ là không muốn đối mặt.
“Lúc trước thì phải, bây giờ không phải, sau này cũng không phải.” Cũng không nhiều lời, chỉ thở dài một tiếng, Lạc Cửu Tiêu điểm huyệt ngủ của thiếu niên, ôm hắn thả lên giường đắp kỹ chăn.
Dựa vào đầu giường, Lạc Cửu Tiêu khép mắt, gương mặt vốn tái nhợt lại càng trắng giống như một tờ giấy, lớp da ngoài dần dần chảy ra mấy tia màu đen, đôi môi không có bao nhiêu huyết sắc khẽ mím, một đường đỏ tươi từ bên môi tràn ra, tản ra như mực, thấm ướt vạt áo.
Nếu như dùng thân thể thuần túy huyết âm, phá hồn, thức thứ chín của Luân Hồi Quyết sẽ đại thành, tức có thể thành kẻ nắm thiên hạ trong tay, trái lại, mỗi khi đến đêm trăng tròn sẽ phải chịu đau đớn ăn mòn trái tim, cho đến khi chết.
======================
Tác giả nói: Tiểu Mạc nhà chúng ta đúng là dụ thụ không chịu nổi, mấy cái tư thế trong sách khiêu * kia đều toàn bộ làm hơn một lần, để tụi mình mỏi mắt mong chờ.
Mệnh thật là khổ, siết chặt lưng quần làm cho mấy người món mặn đó… Lăn lộn cầu ôm
~Ai, giáo chủ đáng thương dữ lắm đó nhe, đốt cho y 99 ngọn nến..
Kỳ thật trong mấy tiểu công tui yêu nhất có lẽ là giáo chủ, y yêu cực đoan nhất, không có đắn đo cùng xiềng xích.
Được rùi, tui thừa nhận mình tam quan bất chính..
Đúng dòy, trong truyện ngoại trừ Đồng Niên gặp hồi đầu truyện cùng cha của nó có viết tí tẹo, sau này sẽ không có thêm CP phụ nào nữa âu…
Bởi vì tác giả mồm cá nhám nào đó gần đây chứng phát rồ có chuyển biến xấu, trừ bỏ mấy bé nhà mình, mấy đứa khác cũng không gặp nhiều, khụ…
* *
Tiểu kịch trường: Mỗi nhà đều nỗi niềm của riêng mình
“Hoa Hoa, đêm nay đến phòng ta ngủ đi.” Mỗ Vương gia tháo trường kiếm trên lưng xuống ném cái rầm lên bàn, mắt lạnh quét nhìn ba người còn lại, tư thế liều mạng bất cứ lúc nào.
Hoa Tiểu Mạc (nuốt nuốt nước miếng): Được a.
Mỗ Vương gia mừng rỡ, ngay trước mặt ba người khác mà đi qua ôm lấy thiếu niên gặm một hơi.
“Rắc rắc” cành trúc trong tay mỗ giáo chủ gãy lìa, gió thổi qua đều thành bọt bọt khí.
Mỗ thần y ôn hòa mỉm cười: Tiểu Mạc, đêm qua không phải ngươi nói thực thoải mái sao, đêm nay còn muốn nữa không?
“Hả! Đúng há.” Hoa Tiểu Mạc dòm vị Vương gia mém rút kiếm chém người, thương lượng: “Cái kia, sau nửa đêm ta lại đi qua bên ngươi được chứ?”
Mặt mỗ giáo chủ đột nhiên lộ vẻ thống khổ: Mạc, ngực ta đau.
“Hôm nay không phải mười lăm.” Đại hiệp nãy giờ vẫn chưa mở miệng đạm nhạt nói, xung quanh giống như băng thiên tuyết địa.
Trong nhất thời, kiếm tuốt khỏi vỏ, tiếng sáo, tiếng kim loại va chạm giao chiến cùng vang lên, bàn ghế đều gặp nạn.
“Tối nay bốn người các ngươi cùng lên.” Lấy xuống lá trúc trên đầu, nhất gia chi chủ thổi rớt hột dưa trên chóp mũi, u oán trừng mắt nhìn bốn nam nhân nháy mắt liền trở mặt kia, ngửa mặt lên trời thét dài, mấy con gấu con này không con nào đỡ lo được cả.
---
Cuối cùng của cuối cùng, xin cho phép tui gào một tiếng, a a a a a a a a! ! ! ! Dì ghẻ khí thế hung mãnh, vô cùng thê thảm…