Chương 18: Chương 18

Lập Hạ tới gần, bị văng vài giọt nước miếng, mặt nàng sắc có chút đen, cúi đầu đáp: “Thanh Vũ.”

Không phải vậy chứ? Hảo hảo nói chuyện cũng không thèm nhìn, Hoa Tiểu Mạc trong lòng cười nhạo, mỗi một người đều bày ra vẻ mặt, lão tử nguyện ý đứng ở cái địa phương quỷ quái này sao?!

Một hồi công phu như vậy, Dung Mặc Vũ dắt Thanh Vũ vượt qua hoa viên đi đến trong đình, ung dung ngồi trên băng đá trống.

“Giáo chủ còn chưa thay y phục sao?” Thanh âm ôn hòa, tựa như giữa bọn họ là bằng hữu thân lắm.

Hoa Tiểu Mạc lắc đầu, nhưng vào lúc này, Thanh Vũ bên người Dung Mặc Vũ đột nhiên chạy đến trước mặt Hoa Tiểu Mạc, tay nhỏ bé nắm vạt áo hắn chu cái miệng nhỏ nhắn lên: “Đại ca ca, vì sao anh có thể mặc y sam đỏ?”

Hoa Tiểu Mạc xấu hổ sờ sờ cái mũi, đệ tử Thiên Tà giáo đều ăn mặc thống nhất màu đen, những công tử ca nhi Xuân Viên kia chính là thống nhất mặc áo xanh, cả thảy cái cung điện chỉ có Lạc Cửu Tiêu cùng hắn mặc y sam đỏ thẫm, cho dù ai nhìn cũng đều cảm thấy quái dị.

“Bởi vì… cái đó…” Hoa Tiểu Mạc trợn trắng mắt, bởi vì sao? Ai mà biết.

Dung Mặc Vũ đột nhiên đứng dậy mặt hướng phía sau Hoa Tiểu Mạc mỉm cười: “Giáo chủ.”

Cùng với gió, hương tử đàn cùng mùi máu tươi trên người người nọ tới gần, Hoa Tiểu Mạc nháy mắt căng thẳng thần kinh, vẫn ngồi không nhúc nhích.

“Ừm.” Lạc Cửu Tiêu miễn cưỡng phát ra một âm tiết từ khoang mũi, cất bước đến trước mặt Hoa Tiểu Mạc, cười như không cười mà nhìn.

Cái kiểu hiểu ngầm này kỳ thật rất hư ảo, thần giao cách cảm càng tào lao, khóe miệng Hoa Tiểu Mạc giật một cái, dịch mông chuyển qua chỗ băng đá băng lãnh bên cạnh.

Lạc Cửu Tiêu hài lòng ngồi lên băng đá được ấp nóng, Thanh Vũ tươi cười chạy tới, hai tay nhỏ bé nắm vạt áo của y ý đồ bò lên chân y.

Cuối cùng tay chân ngắn, Thanh Vũ cố gắng như thế nào cũng không bò lên nổi, một bộ dáng tùy thời đều sẽ khóc nhè.

Hoa Tiểu Mạc chuyên tâm nhìn một màn này, lương tâm cỡ hạt mè cũng thấy áy náy, hắn rất bội phục Lạc Cửu Tiêu, ý chí sắt đá tuyệt đối, lãnh huyết vô tình.

Vốn định ra tay giúp một phen, lại có một đôi tay ôm lấy Thanh Vũ trước mặt hắn.

“Mặc Vũ, sáng nay ngươi dẫn hắn đi dạo chung quanh.” Lạc Cửu Tiêu liếc liếc thiếu niên ngốc lăng một cái, ngón trỏ đè mi tâm, cách ngày huyết tế không còn lâu nữa.

Nhưng tựa hồ…

Hoa Tiểu Mạc cảm động tới nỗi hận không thể tiến lên ôm đùi y hiển nhiên không biết cái mạng nhỏ này của mình đã lảo đảo sắp chơi xong rồi.

Dung Mặc Vũ cũng không có một tia kinh ngạc nào, gật nhẹ đầu.

Trời giá rét mà đông lạnh, liên tiếp bốn năm ngày dương quang vẫn như cũ không thể đuổi đi bao nhiêu hàn ý, tuyết đọng trên cành cây nóc nhà dưới ánh mặt trời rọi xuống có vẻ càng thêm trắng xóa, lớp tuyết ở tầng ngoài tan theo mái hiên thỉnh thoảng phát ra tiếng rơi xuống lộp bộp.

Vắng vắng vẻ vẻ, càng vắng càng vẻ, mặt băng trong hồ hoa được hạ phó xử lý sạch sẽ, chỉ còn một ít mảnh băng vỡ ven rìa.

Không khí mặc dù lạnh, nhưng cũng tươi mới trong lành, thiếu đi rộn ràng huyên náo, mấy người ngồi trong đình ăn điểm tâm uống trà nóng, ai cũng ôm tâm tư riêng.

Một đệ tử Thiên Tà giáo đi tới hành lễ nói: “Giáo chủ, đã đưa Hạ cô nương đến.”

Lạc Cửu Tiêu hơi ngẩng đầu, Lập Hạ Lập Đông liền tức khắc rời đi.

Một cô gái áo tím nhẹ nhàng bước nhanh, gấp gáp mà đến.

Ủa, đây không phải là cô gái trong cái đôi lần đó yêu đương vụng trộm trong rừng cây sao, nháy mắt nhãn tình Hoa Tiểu Mạc sáng lên.

Ánh mắt kinh ngạc ao ước nhất thời dừng lại trên mặt Lạc Cửu Tiêu, cô gái áo tím hơi hạ mi mắt, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, không chậm không chạp nói: “Tiểu nữ tử Hạ Vũ Hà ra mắt giáo chủ.”

Phún —

Nước trà trong miệng Hoa Tiểu Mạc trực tiếp phun ra ngoài, giống như đả kê huyết vội vàng nói: “Cô có phải ở tại ven hồ Đại Minh đúng hay không?” Đúng chứ đúng chứ, nhất định đúng!

Nụ cười trên mặt Hạ Vũ Hà cứng đờ, nàng không biết nên ứng đối cái thiếu niên thân phận đặc biệt này như thế nào.

Hoa Tiểu Mạc còn đang nhìn chằm chằm Hạ Vũ Hà chợt nhận thấy bầu không khí không đúng lắm, hắn theo bản năng nhìn Lạc Cửu Tiêu, kết quả đối phương hướng hắn lộ ra một nụ cười, lại sánh với mặt nạ màu bạc, khỏi cần nói có bao nhiêu quái dị.

Hoa Tiểu Mạc ngửa đầu, điều chỉnh góc độ một chút, lấy góc 45 độ mà nhìn trời, bình tĩnh nói: “Các người tiếp tục.”

“Còn đây là Huyết ngọc gia phụ nhiều năm trước cơ duyên xảo hợp mà lấy được.” Hạ Vũ Hà lấy từ trong tay áo ra một cái hộp gỗ lim tơ vàng, đặt lên bàn đá mở ra.

Huyết ngọc cũng có cấp bậc tốt xấu, mà khối ngọc trong hộp này ngay cả Hoa Tiểu Mạc không biết đâu là ngọc thật ngọc giả cũng hai mắt phiếm lục.

Ngọc hình chữ nhật chỉ có lớn cỡ ngón cái, trước sau hai điểm đỏ tươi, giống như giọt máu đặc sệt, tản ra huyết quang nhàn nhạt.

Thấy Lạc Cửu Tiêu không có tỏ thái độ gì, Hạ Vũ Hà thần sắc buồn bã, nắm thật chặt nắm tay nói ra hết mục đích mình đến đây.

Hoa Tiểu Mạc nghe xong một hồi mới hiểu được, nguyên lai Hạ Vũ Hà này là con gái riêng của minh chủ võ lâm Lăng Thiên Khiếu, từ nhỏ lớn lên ở Phiếu Miểu cung, cùng nam tử ngày ấy yêu đương vụng trộm là sư huynh muội hữu tình hữu ái.

Ngày đó vây công Thiên Tà giáo Lăng Thiên Khiếu phái người mang Hạ Vũ Hà đi, vậy nên mới thoát được một kiếp, chỉ tiếc tình lang bị bắt, nàng đành phải một mình đến đây.

Hoa Tiểu Mạc túm túm ống tay áo, Hạ Vũ Hà có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này, chứng minh là Lạc Cửu Tiêu cố ý để nàng đi lên.

Mò không ra giáo chủ đại nhân là muốn đánh cái chủ ý gì, lừa bịp một khoản tiền tài chăng? Hay là muốn lấy mạng nam tử kia đổi lấy bí kíp của Phiêu Miểu cung? Hay hoặc là coi trọng … liếc dung mạo Hạ Vũ Hà một cái, Hoa Tiểu Mạc nuốt ngụm nước miếng, cách xa yêu nghiệt giáo chủ đại nhân một khoảng lớn.

“Khối ngọc này dĩ nhiên thực hiếm thấy.” Lạc Cửu Tiêu ngữ khí ngừng một lát: “Ngươi cho rằng mạng thiếu chủ Dương gia chỉ đáng giá khối ngọc này?”

Thân mình Hạ Vũ Hà run lên, sắc mặt tái nhợt vài phần, luống cuống đứng ở đó.

“Đi theo bổn tọa.” Lạc Cửu Tiêu đứng dậy, ngay sau đó liền xuất hiện ở cổng.

Huyết sắc trên mặt Hạ Vũ Hà đều rút đi, cắn cắn môi, trong mắt hiện lên nghi hoặc, kinh sợ, giãy dụa, cuối cùng lắng đọng lại chỉ có kiên quyết, phi thân đi theo.

Liếc mắt nhìn Dung Mặc Vũ trấn tĩnh bình nhiên một cái, Hoa Tiểu Mạc vỗ vỗ bờ vai của gã: “Anh bạn, hảo định lực.”

Nam nhân của ngươi trước mặt ngươi thông đồng cùng nữ nhân khác, ngươi vậy mà lại có thể thờ ơ.

“Cái này ta bảo quản một chút trước.” Hoa Tiểu Mạc nghiêm trang chững chạc đem hộp gỗ cất vào trong người.

Dung Mặc Vũ cười một cái, vẫn không nói gì.

Một thiếu niên, một thanh niên, một đứa trẻ, ba người kết bạn mà đi, tòa cung điện này cực lớn, bắt đầu từ Minh Viêm điện, Dung Mặc Vũ mang theo Hoa Tiểu Mạc một đường đi dạo.

Thanh niên khuôn mặt an hòa, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào thiếu niên cùng đứa bé, khi thì lộ ra nụ cười văn nhã trước sau như một, thiếu niên cùng bé con chơi đùa chạy nhảy trong tuyết, tiếng cười khoan khoái chạy suốt chân trời.

Thiên Phong mang hòm thuốc mới trở về từ Xuân Viên, liền nhìn đến một màn như vậy, gã âm thầm lắc đầu, biết Dung Mặc Vũ ba năm, phẩm hạnh đoan chính, làm người không kiêu ngạo không nóng nảy, chỉ tiếc là thân thể âm linh, cuối cùng phải đối mặt với kết cục này, chỉ sợ sống không được vài ngày nữa, về phần Thanh Vũ… sớm ngày giải thoát nào phải chuyện không tốt.

Ánh mắt xẹt qua từ trên người thiếu niên tươi cười sáng lạn, đôi mắt rực rỡ như sao trời, Thiên Phong hơi nhíu mày, chủ tử đối thiếu niên này là bất đồng đó, nhưng bất đồng chỗ nào lại không nói ra được. Vận mệnh thiếu niên chỉ sợ cũng sẽ không thay đổi chứ?

Hoa Tiểu Mạc đang vò cái đầu tóc loạn thất bát tao của Thanh Vũ cũng không có phát hiện thân ảnh Thiên Phong, Dung Mặc Vũ bên cạnh thì ngay lúc Thiên Phong mới vừa xuất hiện đã nhận ra, im lặng không lên tiếng mỉm cười với Thiên Phong.

Thần sắc Thiên Phong có một tia xấu hổ, giống như là rình coi bị quơ trúng, gã cười cười liền nhanh chóng rời đi.

“Đại ca ca, em đi đắp một người tuyết cho anh nha.” Thanh Vũ ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đông lạnh đến đỏ bừng, nhảy nhót reo lên.

Hoa Tiểu Mạc phất phất tay, tiểu thiếu niên dũng cảm, mau đi sáng tạo kỳ tích đi.

---

Tác giả nói: Huyết ngọc -=- làm tui mù, khụ khụ, đối với một đầu gỗ có gặp qua ngọc thật mà nói… ô ô ô