Chương 16: Chương 16

Bữa cơm này Hoa Tiểu Mạc chưa ăn xong, sau khi Thiên Phong giúp Hoa Tiểu Mạc chữa cánh tay vốn định xử lý vết thương trên mặt cùng sau lưng cho hắn, ai dè Lạc Cửu Tiêu lại phất tay bảo gã rời đi, gã liền để lại thuốc trị thương cùng trị sưng, mang theo đầy mình nghi vấn thức thời lui ra.

Lạc Cửu Tiêu có chỗ nào hầu hạ hơn người đâu, thô lỗ đem áo lót dính vào miệng vết thương sau lưng Hoa Tiểu Mạc xé ra.

“Ui da, ta nói ngươi có thể nhẹ chút hay không… ss*…” Hoa Tiểu Mạc đau tới nỗi sống lưng phát run, nằm sấp trên giường nắm chăn cầu xin. [ss: tiếng hít hà xuýt xoa á, nguyên văn là “tê” mà ta muốn thuần Việt chút nên để vậy]

Thiếu niên thân mình trắng nõn trơn mịn cùng chăn đỏ thẫm hình thành đối lập rõ rệt, lại khiến người nhịn không được muốn đem tội ác vượt ngoài lý trí cùng luân thường nguyên thủy phóng ra hết.

Tầm mắt thả trên nụ hoa hồng sắc quỷ dị kia một hồi lâu, vết thương sau lưng thiếu niên thoạt nhìn thực nghiêm trọng, vết máu hoặc sâu hoặc nông làm toàn bộ tấm lưng nhiễm vết máu loang lổ, kỳ thật không nặng, chỉ là tróc chút da thịt bị thương, nhưng bốn phía nụ hoa kia ngay cả một chút dấu vết cũng không hề có.

Lạc Cửu Tiêu hơi hơi trầm mắt xuống, như là bị mê hoặc, y cúi người hôn lên nụ hoa kia, trong sát na chạm vào đó, vết bớt dưới khóe mắt phía sau mặt nạ kia bỗng dưng đau đớn một trận, sau đó liền như nước lũ xả ra cuồn cuộn, xông khắp toàn thân, xông thẳng đến ngực.

“Tự bôi thuốc đi.” Y chợt đứng lên bỏ lại một câu liền nhanh chóng rời đi, thân hình có một tia vội vàng.

Nhìn y quyết hồng sắc biến mất tại cửa, Hoa Tiểu Mạc vẻ mặt mờ mịt: “?!”

Nam nhân mà, chết cũng sĩ diện, Hoa Tiểu Mạc cũng không có khả năng kêu nha hoàn chờ lệnh ở bên ngoài vào bôi thuốc giúp hắn, đành phải lê lết xuống giường ngồi trước gương đồng, ngoái cổ nhìn thương thế sau lưng, vừa nhìn một cái hắn kinh hãi thiếu chút nữa ném luôn bình thuốc trong tay.

Nụ hoa thật là đỏ, Hoa Tiểu Mạc ngơ ngác nhìn một màn trong gương, cổ ngoái tê dại mới thu hồi tầm mắt, tay cầm bình thuốc khẽ run run, hắn không nhớ mình có đi xăm một cái nụ hoa à nha!

Nhớ tới lúc mới vừa xuyên qua sau lưng bỗng đau đớn dị thường, Hoa Tiểu Mạc từ từ đứng lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, một lát sau suy sụp ngồi trở lại trên ghế.

Tìm được kẻ có bớt hình dạng đóa hoa sau đó đánh một pháo là có thể rời đi, sau lưng mình còn cố tình mọc ra một nụ hoa như vậy, Hoa Tiểu Mạc nhíu mày gặm móng tay, mình nhất định là bị trêu chọc, có khi không chỉ là đánh một pháo đơn giản như vậy! Đánh hai pháo?

Dây thần kinh xoắn thành hình chữ S thật lớn, hắn thử hạ giọng kêu: “Đại tiên? Hệ thống quân?”

Đại tiên cùng hệ thống quân không lên tiếng, ngược lại nha hoàn chờ lệnh bên ngoài một mực cung kính hỏi: “Tiểu công tử, ngài có phân phó gì?”

Quên mất người nơi này đều biết võ công, thính giác tự nhiên cũng sẽ cao hơn người bình thường một bậc, khoé miệng Hoa Tiểu Mạc giật một cái: “Không có gì.”

Xa tít trên chín tầng mây nam tử anh tuấn phiêu dật nằm ngủ trong biển hoa đột nhiên hắt hơi một cái, tay bấm vài cái pháp quyết, trên mặt hiện lên nụ cười giảo hoạt, thì thào tự nói: “Năm trăm năm đã qua…… Nên nở hoa kết trái rồi.”

Lạc Cửu Tiêu từ sau khi rời khỏi cũng không có xuất hiện trước mặt hắn nữa, sau khi Hoa Tiểu Mạc bôi thuốc lên mấy chỗ miệng vết thương trên người mình liền nằm sấp trên giường suy nghĩ chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.

Cơm trưa cơm chiều đều có người đưa lại đây, Hoa Tiểu Mạc cũng làm biếng ra ngoài, lui trong ổ chăn YY mấy cái hình ảnh trên tiểu hoàng thư.

Giữa khuya chợt nghe tiếng đánh nhau, Hoa Tiểu Mạc vội vàng khoác áo lông cáo chạy ra ngoài, vừa chạy vừa cười ngây ngô, nhất định là Bạch Thần tới cứu hắn nè.

Hắn dự đoán được mở đầu, trong cung điện đèn đuốc sáng bừng, Thiên Tà giáo đang bị vây công, các môn phái lớn nhỏ trong võ lâm thông qua tầng tầng cơ quan vây quanh tòa cung điện này, hăng hái sôi nổi, thương kiếm nghênh đón nhau, tiếng kim loại va chạm nhau chói tai cùng tiếng la rống đánh giết đan vào một chỗ, trong nhất thời gió nổi mây vần.

Thế nhưng hắn lại không dự đoán được kết cục, đứng trên cao bị ảnh vệ bảo hộ, Hoa Tiểu Mạc nhìn thật lâu, nhìn đến mắt nổ đom đóm cũng chưa từ bỏ ý định tìm kiếm tập bạch y nọ trong đám thân ảnh đang chém giết kia, hắn nghĩ nguyên do nhất định là trời tối quá, ánh sáng quá mờ.

Có khi nào Bạch Thần đang ở chỗ tối tìm hắn hay không? Hoa Tiểu Mạc đột nhiên hướng bốn phía mà lớn tiếng kêu: “Bạch Thần, ta ở đây! Ta ở đây!”

Trương Vô Kỵ trong rừng trúc đằng đó một đao chém đứt đầu đối phương, mơ hồ nghe được một thanh âm, gã tìm nơi phát ra thanh âm mà chạy tới, rất nhanh liền nhìn thấy một thân ảnh hồng sắc, không dám tin dụi dụi mắt, không chút do dự xách theo trường đao chạy vội qua.

Mấy tên ảnh vệ bên người Hoa Tiểu Mạc cứng ngắc nghe thanh âm nguyên bản trong trẻo của thiếu niên từ từ khàn đi, thờ ơ, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là phụ trách an toàn của thiếu niên.

“Hoa tiểu đệ, đừng sợ, Trương đại ca đến rồi.” Xa xa tiếng hô thô kệch hoà tiếng gió rơi vào trong tai Hoa Tiểu Mạc, ánh mắt rã rời chậm rãi thanh tỉnh, hắn há to mồm muốn khuyên cái gã Trương Vô Kỵ đang bị mấy người vây công kia chạy mau, nhưng cổ họng khản đặc chỉ có thể phát ra âm thanh thực nhỏ.

Trương Vô Kỵ quét đao ngang sườn, mấy tên hắc y nhân ứng phó nhẹ nhàng thối lui rồi lại triển khai dạng bao vây lần thứ hai tiếp cận, Hoa Tiểu Mạc đứng xa xa nhìn tam xích thanh phong* đâm tới cần cổ Trương Vô Kỵ, dại ra rồi la lên. [tam xích: 3 thước | thanh phong: cây vũ khí mảnh dài nhìn tựa kiếm @@’]

Đúng lúc này, hàn quang đột nhiên đầy trời, mấy tên hắc y nhân kia đột nhiên dừng lại công kích không nhúc nhích, mi tâm cùng nơi ngực đều cắm ba mảnh ngân châm.

“Chạy mau.” Kiều Dịch chạy tới lạnh lùng bài xích, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Trương Vô Kỵ phun một ngụm máu trên mặt đất, nhìn lướt qua Hoa Tiểu Mạc, nói tiếng cám ơn với Kiều Dịch, mới đi được vài bước liền thấy trước mắt chợt lóe một bóng đen, lỗ thủng thật lớn trước ngực chảy máu ào ạt, trong một khắc gã ngã xuống đất kia cũng không biết mình làm sao mà chết.

“Không —–” Hoa Tiểu Mạc ra sức giãy dụa, tiếng khóc chói tai phát ra từ yết hầu, đôi mắt trừng lớn chảy xuống nước mắt, hắn che mặt ngồi xổm xuống phát ra tiếng nức nở thống khổ.

Lạc Cửu Tiêu từ xa đến thản nhiên đứng ở đó, làn môi cong cong khẽ câu lên, ánh trăng, ánh kiếm, ánh lửa, đều rơi vào đôi con ngươi đen nhánh u ám kia, trầm xuống, trầm đến đen nồng đậm, bỗng dưng toát ra yêu dị câu hồn đoạt phách.

Phía sau mấy tên Đường chủ cùng đi đến ai nấy thần sắc thong dong, bộ dáng không chút hoảng hốt nào.

Bị tính kế, gã cùng những nhân sĩ chính phái đó đều một dạng thảm thương. Kiều Dịch xiết chặt chiết phiến trong tay, trong mắt chứa cảnh giác sâu sắc, trên mặt lại treo nụ cười nhẹ: “Chậc chậc, quả nhiên cực đẹp, chỉ tiếc nửa bên mặt kia bị che mất.”

“Kiều thiếu gia, đã lâu không gặp.” Thiên Dương cười hắc hắc rút kiếm đón nhận ám khí Kiều Dịch phóng tới, những người khác cũng ra tay nhập cuộc.

Chiết phiến trong tay Kiều Dịch xoay tròn như chớp, bắn ra đạo đạo hàn mang, gã không ngừng biến hóa phương hướng, thân hình nhanh nhẹn, lưu lại từng đạo tàn ảnh, tính toán tìm kiếm khe hở chạy đi. Nên nhìn cũng đã nhìn rồi, tuy là mang một cái mặt nạ…

Không đúng, có phải quên chút gì hay không? Suy nghĩ trong đầu Kiều Dịch bị cơn đau truyền đến từ vai trái đánh gãy, mũi chân dùng sức điểm trên mặt đất một cái thân mình lui về phía sau hai trượng, nhanh chóng thi triển khinh công định bay về phía đám người đang hỗn chiến, lại bị sức mạnh khủng bố phía sau thình lình xuất hiện kéo lại, thân mình không khống chế được dừng lại giữa không trung hướng mặt đất phía sau mà ngã về.

Đan điền khí hải bị khí tức cuồng bạo cuồn cuộn cuốn lên, Kiều Dịch nắm vạt áo phun ra một ngụm máu to.

“Hôm qua y đã rời khỏi Huy thành.” Lạc Cửu Tiêu đi qua không chút lưu tình kéo thiếu niên đang ngồi chồm hổm nức nở trên mặt đất lên.

Hoa Tiểu Mạc chợt ngẩng đầu, không chút nghĩ ngợi phản bác: “Không thể nào!” Nét mặt bị nước mắt ràn rụa làm mơ hồ.

Nhìn quật cường cùng tín nhiệm đối với người nọ trong mắt thiếu niên, trong lòng Lạc Cửu Tiêu nổi lên một tia lửa giận khó hiểu, y câu lên khóe môi: “Nghe nói là cùng một nữ tử mỹ mạo rời thành chung đó.”

Thân mình Hoa Tiểu Mạc hơi hơi phát run, cổ họng đau rát không chịu nổi, xem ra là thật rồi, Bạch Thần mang theo tiểu sư muội đi rồi, không cần hắn nữa. Cũng đúng, mới nhận thức không tới mười ngày nữa mà.

Hy vọng duy nhất đã mất đi, Hoa Tiểu Mạc như rơi vào hầm băng.

Gió lạnh đến thấu xương, hắn vốn ăn mặc đơn bạc, trong áo lông cáo cũng chỉ có một kiện áo đơn mỏng manh, căn bản không chắn gió được, gió lạnh thổi tới từ rừng trúc thâm u càng vù vù chui vào trong y phục, hắn ngây ngốc lau đi nước mắt trên mặt không biết khi nào chảy xuống lần nữa, ảo não nhăn nhăn mặt, không hiểu sao mà càng lau càng nhiều.

“Tiểu Mạc nhi, đừng vội nghe y nói bậy, Bạch Thần là…” Môi Kiều Dịch vẫn đang động đậy như cũ, lại không phát ra thanh âm nào, dưới cơn khí giận công tâm, lần thứ hai phun một ngụm máu tươi, vạt áo trước ngực nhiễm đỏ thẫm.

Đột nhiên Lạc Cửu Tiêu đứng ở trước mặt Kiều Dịch vươn tay phải, ngón tay tái nhợt phủ trên đỉnh đầu Kiều Dịch, khí đen quỷ dị từ lòng bàn tay y tràn ra, Kiều Dịch run rẩy cả người, bộ mặt từ từ vặn vẹo.

Trong đầu Hoa Tiểu Mạc bật ra bốn chữ to đùng: Hấp tinh đại pháp*! [hút tinh lực]

“Khoan đã!”

Lạc Cửu Tiêu dù bận vẫn ung dung nhìn Hoa Tiểu Mạc.

Liếc mắt nhìn Kiều Dịch bị làn khói tàn vấn vít, Hoa Tiểu Mạc lấy tay quệt nước mắt trên mặt, khẩn cầu: “Giáo chủ, ngài có thể thả gã hay không?”

“Cho ta một cái lý do không giết gã.” Lạc Cửu Tiêu bỗng nhiên mở miệng.

Hoa Tiểu Mạc thủy chung không cho ra được một cái lý do, thân thể lạnh lẽo cùng sợ hãi trong lòng đồng loạt tràn vào trong óc, hắn cảm giác trước mắt tối sầm, ngay sau đó liền được Lạc Cửu Tiêu tiếp lấy, Lạc Cửu Tiêu cúi đầu nhìn thiếu niên trên mặt bẩn loạn nước mắt, trong mắt chợt lóe lên nóng nảy.

“Nhốt vào địa lao.” Lạc Cửu Tiêu ôm lấy Hoa Tiểu Mạc đã bất tỉnh phi thân rời đi.

“Chủ tử có phải bị cửa đập trúng đầu hay không?” Nam tử mặt trẻ con đá đá Kiều Dịch nằm không nhúc nhích trên đất, sờ sờ cằm: “Trực tiếp giết chẳng phải vừa vặn sao.”

Thiên Phong ngồi xổm xuống cầm lấy cổ tay Kiều Dịch, sau khi chẩn mạch xong đứng lên chẹp chẹp miệng: “Thiên Thanh, chẳng lẽ ngươi không phát hiện chủ tử thay đổi sao?”

“Ta đâu có đui.” Thiên Thanh thu hồi kiếm, liếc mắt một cái.

Nữ tử thanh xuân bên cạnh nhìn chằm chằm vào Kiều Dịch hai mắt tỏa sáng cau mày nói: “Ai tới đây? Thiên Lam, Thiên Phong, Thiên Dương, Thiên Thanh, mấy đại lão gia các ngươi để ta đây một tiểu nữ tử làm loại chuyện này, lương tâm thoải mái?”

“Thiên Nguyệt, ngươi nên tự nhìn xem bộ mặt hoa si của mình.” Nam tử cao gầy, đường chủ Ám Ảnh đường Thiên Lam thanh âm hùng hậu lộ ra ý cười.

Những người khác mặc dù không nói, ánh mắt đều mang theo vẻ xem thường.

Khóe miệng Thiên Nguyệt giật một cái, hình tượng nguyên bản dịu dàng nháy mắt bị phá hư, nàng tùy tiện vác Kiều Dịch lên vai, xoay người rời đi.

Hiên Vũ lâu

Hoa Tiểu Mạc trên giường nhíu mày lại, vô ý thức nỉ non: “Bạch Thần, dẫn ta đi… dẫn ta đi…”

Lạc Cửu Tiêu phất tay áo, mảnh vụn bạch ngọc rơi đầy đất, cúi người hung hăng bóp lấy khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, thanh âm như là tới từ chỗ sâu nhất của địa ngục.

“Còn muốn chạy như vậy? Nghĩ cũng đừng nghĩ, chờ sau khi ngươi chết ta sẽ đem ngươi nuốt vào trong bụng, ngươi cả đời cũng không thể rời đi.”

16.

Đao: Giáo chủ nói chuyện thấy ghê hà!! Nuốt em nó lấy ai cho anh chấm chấm chấm??? Chuỗi ngày máu me sắp bắt đầu rồi!