Hơn ai hết, Tiêu Thừa Diệp biết rằng trước mặt mình bây giờ chính là một cái bẫy mà khi bước vào rồi thì đến mạng sống cũng không thể nắm chắc được. Nhưng mà, mồi nhử của cái bẫy này lại là Lâm Tu Ngọc, là tình kiếp mà Tiêu Thừa Diệp cả đời này cũng không trốn thoát được.
Bởi vậy, dù biết được con đường phía trước rất nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy là có thể rơi vào chỗ chết nhưng Tiêu Thừa Diệp vẫn chỉ có một lựa chọn này mà thôi. Dù phải liều mạng, Tiêu Thừa Diệp vẫn sẽ cứu hắn ra, sau đó bắt những người khiến hắn chịu thương tổn phải trả giá.
Thịnh vương gia không ngốc, đối mặt với những bẫy rập tính kế nguy hiểm đến mạng sống, y không thể không chuẩn bị gì. Ám vệ luôn lặng lẽ đi theo một bên chờ đến khi thời cơ chín mùi liền hành động, tiêu diệt hoàn toàn phe phái của Minh vương.
Nhưng mà Tiêu Thừa Diệp cũng không ngời tới rằng Minh vương Tiêu Thừa Ứng có thể lớn gan đến như vậy. Bọn họ đã xem nhẹ việc này, dù trong tay y đang nắm quân bài ám vệ nhưng lại vẫn cứ để Minh vương chiếm thượng phong, suýt nữa phải bỏ mạng.
Giờ hợi ngày hôm sau, Tiêu Thừa Diệp một mình một ngựa chậm rãi đi đến. Dù cho trong lòng lo lắng nhưng sắc mặt y vẫn cứ như bình thường, nhìn không ra chút cảm xúc gì. Y siết chặt trường kiếm, đi vòng quanh tháp cổ một hồi lâu nhưng lại vẫn không phát hiện ra manh mối liên quan đến Lâm Tu Ngọc.
Hôm qua y đã đưa Đông Kỳ vào địa lao của thịnh vương phủ để thẩm vấn, y chưa từng nghĩ tiểu tì nữ từ nhỏ đã hầu hạ mình này có thể sẽ vì tư lợi của bản thân mà đẩy Lâm Tu Ngọc vào chỗ chết. Trên người nữ nhân này còn manh mối nên dù sát khí trong lòng có nặng đến đâu, Tiêu Thừa Diệp vẫn giữ lại mạng sống của cô ta.
Thủ đoạn tra tấn thẩm vấn của ám vệ đương nhiên không cần nói nhiều, một nữ nhân yếu ớt như Đông Kỳ làm sao có thể chịu đựng được tất cả những thủ pháp tra khảo đáng sợ kia. Cho nên, vào ngay đêm đó, cô ta đã tỉ mỉ đem toàn bộ kế hoạch khai ra rõ ràng.
Sự tình cũng không hề phức tạp. Đơn giản chính là nội ứng ngoại hợp, người của Minh vương cho Đông Kỳ vào làm nội gián, đánh thuốc mê Lâm Tu Ngọc rồi đưa đi. Ám vệ lại không nghi ngờ gì, cứ tưởng Đông Kỳ muốn đưa Lâm thiếu gia ra ngoài có việc, không ngờ đây chính là cái bẫy.
Đông Kỳ từ nhỏ đã sống ở Thịnh vương phủ, cho nên một khi nàng dấu giếm phản bội mọi người mà đi theo Minh vương, đương nhiên là một quân cờ thật tốt. Ít nhất, cô ta cũng đã thành công lừa gạt mọi người trong Vương phủ để đưa Lâm Tu Ngọc đi, đánh vào nhược điểm lớn nhất của Thịnh vương.
Sau khi hỏi ra được tin tức cần thiết, Tiêu Thừa Diệp trực tiếp hạ lệnh tập trung hạ nhân nhìn Đông Kỳ bị đánh chết, lấy điều này răn đe tất cả, cảnh cáo những ai còn không an phận, một khi y đã ra tay thì người đó xem như không còn đường sống.
Chiêu giết gà doạ khỉ này có hiệu quả không tồi, đám hạ nhân trong Thịnh vương phủ trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Tiêu Thừa Diệp bây giờ không có tâm tư đi xử lí sự vụ trong vương phủ, y vẫn chỉ một lòng suy nghĩ về Lâm Tu Ngọc, bây giờ không biết sống chết ra sao.
Lo sợ những người này nương chuyện Hầu phủ năm xưa lại làm nên việc gì, cũng sợ đám người kia sẽ xúc phạm tới hắn. Ngày trước, lão Hầu gia và bè phái của Minh vương có thể được miêu tả là thuỷ hoả bất dung, nếu không phải ngày xưa y giận dỗi rời kinh thành, chuyện sau này đã không xảy đến.
Nếu lúc trước y vẫn ở kinh thành làm bạn với hắn, những người kia cũng sẽ sợ hãi binh quyền trong tay y mà không giết chóc khắp nơi. Lúc đó tiên hoàng đang xuất chinh, phần lớn các hoàng tử đều không ở trong kinh thành. Ở đây chỉ còn mỗi một bè phái của Minh vương, đúng là cơ hội tốt cho bọn họ xuống tay.
Một nhà lão Hầu gia đều chết, người duy nhất còn sống là Lâm Tu Ngọc lại cũng mất đi kí ức trở thành một người dân bình thường. Còn về phía Lâm tiểu thư chưa rõ tung tích, Tiêu Thừa Diệp vẫn tiếp tục điều tra, nhưng mãi mà chẳng tiến triển được bao nhiêu.
Minh vương đột nhiên tấn công làm bọn họ trở tay không kịp, cũng may là anh em hai người phối hợp ăn ý. Dưới tình thế cấp bách này, kế hoạch bọn họ bố trí cũng chưa xuất hiện sai lầm, chỉ có điều bọn họ cuối cùng đã coi thường dã tâm cùng với lòng tham của Minh vương.
Có vài người nhìn bề ngoài như công tử, nhẹ nhàng như gió xuân nhưng trong lòng lại độc ác hung tàn. Đó chính là Minh vương Tiêu Thừa Ứng.
Lâm Tu Ngọc không biết tại sao mình chỉ ăn mấy miếng điểm tâm lại bất ngờ mất đi ý thức. Đợi khi hắn mở to mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một địa lao u tối ẩm ướt.
Không gian quá tối làm hắn cũng không rõ xung quanh được bày bố ra sao, chỉ có thể hoạt động tay chân theo bản năng. Xích sắt quấn quanh tay chân nhỏ bé của hắn cũng phát ra âm thanh vang vang, làm cho lòng Lâm Tu Ngọc cũng căng thẳng theo.
Trong khoảng thời gian này, hắn gần như không tiếp xúc với bất kì ai. Địa lao đen kịt làm hắn như mất đi thị giác, thính giác và khứu giác còn sót lại cũng không giúp thêm được gì. Ngược lại, địa lao quá mức ẩm ướt lại làm hắn thêm bệnh.
Mơ mơ màng màng lắc đầu, Lâm Tu Ngọc cảm thấy mình sắp bị bóng tối vô tận này khiến cho điên lên. Vì có thể giúp mình tỉnh táo, cũng để giúp mìn có thể thoát ra khỏi cái nơi chết tiệt này, Lâm Tu Ngọc không thể không ngừng cảnh giác, không dám ngủ sâu, chỉ có thể cắn răng mà vượt qua ngày dài.
Tiêu Thừa Ứng nhìn Lâm Tu Ngọc đang nằm thở dốc dưới chân, không khỏi cười to, trong mắt tràn đầy sảng khoái: “Lâm Nghiễn Chi a Lâm Nghiễn Chi, ngươi cuối cùng cũng ngoan ngoãn quỳ gối dưới chân bổn vương! Ha ha, ngày trước, khi ngươi liên thủ với Tiêu Thừa Diệp làm nhục ta, có từng nghĩ mình cũng sẽ có một ngày như vậy không? Hả?!”
Dứt lời, hắn liền đưa chân đá mạnh vào người Lâm Tu Ngọc. Tu Ngọc trong lúc bất ngờ cũng chỉ có thể nén đau mà cuộn người lại run rẩy, nhìn đúng là nhu nhược đáng thương.
Đau đớn trên người cùng mê mang trong đầu cũng không ảnh hưởng hắn suy nghĩ. Hắn bắt buộc bản thân phải tỉnh táo trở lại, lời nói của Minh vương dường như có manh mối, như là ngay từ ban đầu, quan hệ của hắn và Tiêu Thừa Diệp đã rất thân thiết. Hơn nữa, xét từ lời nói của Minh vương, bản thân mình ngày xưa đã kết thù sâu nặng với hắn.
Nhưng mà với tất cả chuyện này, Lâm Tu Ngọc không hề có ấn tượng gì. Hắn cũng không dám nói nhiều vì sợ lỡ lời, chỉ có thể căn răng chịu đựng, chờ đợi người này trong lúc đắc ý mà nói hết toàn bộ kế hoạch của mình. Lúc đó mới giúp hắn thuận lợi chuẩn bị hành động.
Vì Lâm Tu Ngọc vẫn còn sử dụng được nên đương nhiên khi kế hoạch còn chưa thành công, Tiêu Thừa Ứng sẽ không lấy mạng của hắn. Nhưng không biết hắn đã cho Lâm Tu Ngọc ăn thứ gì, dù cho tiểu thư sinh đã cố gắng chống đỡ cho lí trí sắp tan rã của mình nhưng vẫn không được, cuối cùng cũng hoàn toàn mất đi ý thức.
Tiêu Thừa Ứng lạnh lùng nhìn Lâm Tu Ngọc quần áo hỗn loạn đang mê man trên mặt đất, chân mày cau lại. Dường như nhớ ra chuyện gì đó thú vị, hắn cong môi cười cười, cả khuôn mặt đều có vẻ hung ác nham hiểm.
“Đưa vị công tử này tắm rửa cho sạch sẽ, sau đó đưa đến phòng ta đi. Nếu khách quý đã đến thì phải cố gắng giữ hắn lại, không thể để cho hoàng huynh của ta làm kế hoạch hỗn loạn được. Những quân cờ trong kinh thành cũng đến thời điểm hành động rồi…”
Tiêu Thừa Ứng nắm cằm Lâm Tu Ngọc, vuốt ve làn da mượt mà bóng loáng. Hắn nghĩ đến điều gì liền cười nói: “Ha ha ha ha ha ha, Lâm Nghiễn Chi, trẫm là đại nhân độ lượng nên tha cho ngươi một mạng. Nếu Tiêu Thừa Diệp biết được Tiểu Chi bảo bối nhà hắn đã ngủ với ta, không biết sẽ phản ứng ra sao đây?! Ngươi cần phải nhớ cho rõ, kể từ hôm nay không còn Hoàng đế Tiêu Thừa Tuyên, cũng không còn Thịnh vương Tiêu Thừa Diệp. Chỉ có tân hoàng – Tiêu Thừa Ứng!”
Tiêu Thừa Diệp không dám mang quá nhiều quân lính, chỉ dẫn theo một nửa số ám vệ âm thầm đi theo, một mình một ngựa đi đến tháp cổ ngoại ô.
Nhưng mà cả một tháp cổ to như vậy không hề có dấu vết của người ở, điểm này có chút kì quái. Tiêu Thừa Diệp nhíu chặt mày, y gần như không thể kiềm nén những nôn nóng bất an trong lòng. Y cứ tra xét từng gian từng gian nhưng lại vẫn không tìm được một chút manh mối có ích nào. Lòng mang hi vọng đá vào cửa phòng, có điều đón chào y không là bụi bặm bay đầy thì cũng chỉ là mạng nhện.
Thịnh vương cũng không ngu ngốc. Chỉ cần Minh vương bắt được nhược điểm Lâm Tu Ngọc này, tự nhiên Thịnh vương sẽ tự rối loạn. Nhưng đợi đến khi Tiêu Thừa Diệp tỉnh táo lại, mới nhận ra rằng đây rõ ràng là chiêu giương đông kích tây, mà mục đích chân thực của hắn cũng không nằm ở đây.
Lúc này, sống lưng Thịnh vương lạnh toát, cảm thấy máu cả người mình như đang chảy ngược. Y không dám suy nghĩ nhiều, chỉ có thể lệnh cho toàn bộ ám vệ trở lại trong kinh thành, rất có thể Tiêu Thừa Ứng muốn dẫn quân tạo phản!
Tiêu Thừa Diệp đấu với Minh vương nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng quen với tính tình của hắn. Người này rất bảo thủ, luôn luôn tin tưởng vào kế hoạch của mình, bất kể là mưu kế hay thủ đoạn thì hắn đều rất rành rẽ. Tiêu Thừa Diệp không am hiểu tính kế người khác, nhưng y rất hiểu biết người anh em này, bây giờ tỉnh táo suy xét lại cũng thấy được một ít manh mối từng bị y xem nhẹ.
Nếu Minh vương Tiêu Thừa Ứng muốn dẫn binh tạo phản, như vậy để dụ y ra khỏi kinh thành, an nguy của Lâm Tu Ngọc sẽ không thành vấn đề. Nhưng đến khi nàoTiêu Thừa Diệp cứu được Lâm Tu Ngọc, Minh vương liền sẽ không để cho người sống.
Sợ là hắn đã sớm ngày ngóng trông muốn diệt trừ hoàn toàn anh em hai người. Còn về Lâm Tu Ngọc, Tiêu Thừa Ứng có loại đam mê cực kì đáng sợ, khi còn bé Lâm Tu Ngọc lại nổi tiếng là đứa nhỏ cứng đầu, nếu một khi rơi vào tay hắn, sợ là sẽ gặp phải chuyện không may.
Tiêu Thừa Diệp không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể mạnh mẽ khiến chính mình tỉnh táo lại. Y nắm chặt trường kiếm trong tay, tự dưng nhớ đến gần nơi tháp cổ ngoại ô có một toà nhà riêng của Tiêu Thừa Ứng, rất có thể Lâm Tu Ngọc bị giam giữ ở chỗ này!
Ám vệ đã bị y điều về kinh thành giúp đỡ hoàng huynh xử lí phản tặc. Tiêu Thừa Diệp chỉ có thể một thân một mình thâm nhập vào nhà riêng của Minh vương. Nhưng mà, đối phương làm sao có thể để y thực hiện dễ dàng như vậy được. Trong nhà ngoài nhà đều được bố trí mười mấy tên cao thủ giang hồ âm thầm đánh lén.
May mà kinh nghiệm đối phó với địch của Tiêu Thừa Diệp rất phong phú mới không trúng chiêu. Chẳng qua, hơn mười người vây kín công kích khiến y rốt cuộc cũng không chịu nổi. Nghĩ đến Lâm Tu Ngọc bây giờ sinh tử vẫn không rõ, Tiêu Thừa Diệp chỉ có thể cắn răng liều mạng giơ trường kiếm trong tay chém giết bốn phía.
Người không muốn sống là đáng sợ nhất, chiêu thức hay nội công của những tên cao thủ giang hồ đều là thượng thừa, nhưng đối mặt với một đối thủ không muốn sống nữa thì cũng chỉ có thể cam bái hạ phong. Dù cho trên người xuất hiện đầy vết thương lớn nhỏ, Tiêu Thừa Diệp vẫn cứ cắn răng chém đầu những người này không chút lưu tình.
Cố nén đau đớn, Tiêu Thừa Diệp dùng khinh công phi vào trong nội trạch, chỉ hi vọng có thể sớm thấy người y đang thương nhớ.
Trong kinh thành hiện giờ cũng đang kinh tâm động phách, ai cũng không biết Minh vương đã điều động quân binh nội bộ bằng cách nào, ai cũng không biết đám quân lính nghiêm chỉnh mặc giáp này đến tột cùng đã toát ra từ nơi nào.
Ngự lâm quân đang hình thành thế đối kháng cùng với đội quân này, Minh vương Tiêu Thừa Ứng mặc áo giáp cưỡi bảo mã đứng ở phía trước đội ngũ, nhìn của cung đang đóng chặt mà cười lạnh, lớn tiếng nói: “Hoàng đế Tiêu Thừa Tuyên giết hại trung thần, đầu độc tiên hoàng, phẩm tính ác độc soán ngôi Hoàng đế, làm người người oán trách thần phật cũng không tha thứ! Nay, Tiêu Thừa Ứng ta liền thuận theo ý trời, tiêu diệt oan nghiệt của Đại Du, đưa tội ác giết cha ra trước công lí, cho mọi người cùng thấy!”