Chương 7: Mỗi Ngày Đều Thấy Họa Sĩ Vẽ Đông Cung Đồ - Chương 7: Vương Gia Tao Nhã

Lâm Tu Ngọc rốt cuộc cũng biết được một sự thật đáng sợ : đông cung đồ mà hắn tỉ mỉ vẽ ra đã mắc lỗi sai ngay từ lúc bắt đầu. Nhưng mà tiểu thư sinh mới không thèm đi sửa lại cho đúng, dù cho Vương gia có chiếm quyền chủ động trên giường đi chăng nữa thì một tên dân đen áo vải như hắn đương nhiên là không thể phản kháng được. Vậy thì, cũng nên cho hắn lén lút làm chút chuyện cho đỡ nghiện chứ.

Sờ sờ hai chân nhức mỏi của mình, Lâm Tu Ngọc tà mị cười cầm bút xoẹt xoẹt vài nét vẽ ra một bức tranh Thịnh vương gia xấu hổ khiếp sợ giơ hai chân ra, bị anh minh thần võ Lâm Tu Ngọc làm mấy trò hạn chế người xem.

Vừa lòng gật gật đầu, Lâm Tu Ngọc cảm thấy cuộc sống đã quá viên mãn rồi. Đêm qua hai người ở trên giường tiến hành hoạt động bồi đắp tình cảm, tuy không làm đến bước hoạt động đóng cọc nhưng cũng đã quan tâm chăm sóc ♂ của nhau. Dù cho vẫn còn một tầng cửa sổ mỏng ngăn giữa, hai người cũng đã ăn ý mà ở chung với thân phận là người yêu rồi.

Số lần gặp mặt của hai người cũng không nhiều nhưng mà cái mùi ngọt ngào sản sinh từ họ đã làm cho mấy tên độc thân trong Vương phủ phải khinh bỉ, sau đó lại cùng chia sẻ món ăn nhãn hệu “Đoạn tử tuyệt tôn” của mình, tình đoàn kết sâu sắc làm người ta phải cảm động chảy nước mắt.

Những sự tình Tiêu Thừa Diệp phải xử lí cũng không giảm bớt khi y có người yêu. Trái lại, dạo gần đây Hoàng đế bệ hạ còn an bài cho y không ít nhiệm vụ, cơ bản đều là trả lời cho một số tấu chương trong triều. Theo lí thuyết, đây vốn là việc Hoàng đế phải tự mình xử lí, dù có ra sao đi chăng nữa cũng không đến lượt một thân vương như y phải hỗ trợ. Nếu làm không tốt, có khi y còn bị Ngự sử nắm lấy nhược điểm mà nói y có hiềm nghi muốn phạm thượng, lúc đó sự tình còn phiền toái hơn.

Chưa nói đến chuyện làm như vậy là không hợp lệ, bản thân Tiêu Thừa Diệp cũng không muốn đi xử lí mớ tấu chương phiền hà này. Y còn muốn đem sự tình trong tay xử lí xong hết để còn cùng tiểu hoạ sĩ nhà mình nắm tay ân ân ái ái. Nhưng mà, y không có biện pháp né tránh, Hoàng hậu tẩu tử gần đây đang mang thai, Hoàng đế ba ba cực kì sung sướng, phần lớn việc trong triều đều được ném vào tay y.

Nói về đánh nhau giết người, Thịnh vương được coi như là chuyên nghiệp. Nhưng mà khi nhìn vào đống tấu chương làm người ta hoa mắt này, y thật sự là sắp bị hành cho phát điên. Hoàng đế bệ hạ cũng có chuyện cần xử lí, nhìn hắn mỗi ngày vì Hoàng hậu vội vàng chạy qua chạy lại, lại nhìn quầng thâm dưới mắt đối phương, Tiêu Thừa Diệp lại không thể nói ra mấy câu than vãn. Y chỉ có thể hít một hơi nhận mệnh mà đem mớ việc này đi hoàn thành.

Sau một thời gian vất vả ngồi đồng ở ngự thư phòng xử lí hơn phân nửa số tấu chương, y nhìn nhìn trời, suy nghĩ có nên sớm hồi phủ cùng Tiểu Chi dùng bữa. Thịnh vương ra lệnh cho ám vệ đem những tấu chương còn lại về phủ, rồi đi đến cửa tiệm điểm tâm Vĩnh Phúc mua một ít điểm tâm ngọt mà Lâm Tu Ngọc thích ăn về. Sau nữa nữa, y vô cùng hồi hộp mà giục ngựa với tốc độ nhanh nhất đi về Vương phủ.

Tốc độ làm việc của ám vệ cực kì nhanh, khoảng cánh từ Thịnh vương phủ đến hoàng cung cũng không xa, chỉ cần một nén nhang đã đến nơi. Trước khi y hồi phủ, ám vệ đã xử lí hoàn tất những việc Vương gia phân phó.

Tiêu Thừa Diệp nhận lấy túi giấy dầu, gật gật đầu với ám vệ, sau đó ôm túi giấy nhanh chóng chạy tới phòng Lâm Tu Ngọc cầu khen ngợi, cầu ôm chầm.

Ám tứ đứng tại chỗ, khoé miệng giật giật, nhìn xem Thịnh vương điện hạ xuân tâm nhộn nhạo, phát ra bong bóng phấn hồng đang chạy đi. Hắn ra vẻ thâm trầm hít một hơi, sau đó lẩm nhẩm một điệu dân ca đi về phía nhà ăn. Hôm nay Trương thẩm làm thiệt nhiều bánh bao bách hoa thuỷ tinh, phải lấy nhiều một ít để khi đứng gác còn có cái để ăn vụng.

Lâm Tu Ngọc có chút nghi ngờ nhìn Tiêu Thừa Diệp, nhưng rồi vẫn thuận theo y mà nhận lấy gói giấy dầu. Hắn vừa mở ra liền thấy bên trong túi đều là những điẻm tâm ngọt mình thích ăn nhất, đôi mắt liền vụt sáng lên, thậm chí còn không thèm chú ý đến gương mặt đang cầu khen ngợi của Thịnh vương điện hạ, đưa tay cầm một miếng bỏ vào miệng.

Thịnh vương điện hạ không nhận được khen ngợi như mong muốn, uỷ khuất bĩu bĩu môi, đưa tay ra lấy một miếng bánh đưa đến miệng Lâm Tu Ngọc. Tiểu Chi theo bản năng mở miệng ra chờ được đút cho, nhưng đồ ăn còn chưa vào miệng đã thấy Thịnh vương gia xấu tính đem bỏ vào miệng của chính mình, còn không quên cười nhạo kéo cừu hận: “Ấy dà, mật cao của Vĩnh Phúc vẫn ăn ngon như mọi ngày nha.”

Lâm Tu Ngọc trừng mắt liếc y một cái, ôm chặt túi giấy dầu trong ngực không cho y tiếp tục tới gần, tốc độ đưa mật cao vào miệng cũng nhanh hơn một ít. Tiêu Thừa Diệp cũng không còn lòng dạ nào trêu chọc hắn, thấy tốc độ ăn của hắn quá nhanh lại có chút lo lắng, hơi hơi nhăn mày, mở miệng nói: “Tu Ngọc, ngươi ăn chậm một chút, ta không giành với ngươi đâu, ngoan, coi chừng nghẹn.”

Y vừa dứt lời, Lâm Tu Ngọc đã bị miếng mật cao vừa đưa vào miệng làm cho nghẹn, mặt đỏ bừng không ngừng ho khan. Tiêu Thừa Diệp sợ hãi nhảy lên, vội vàng rót cho hắn li nước, cẩn cẩn thận thận mà đút cho hắn uống, tay trái thì vuốt vuốt trên sống lưng hắn, miệng cũng không quên an ủi người: “Đó đó đó, mau mau uống nước đi, ta không giành với ngươi đâu. Nếu ngươi thích ăn, sau này ta lại mua cho ngươi, ngươi vội vàng như vậy làm gì.”

Gương mặt Tiêu Thừa Diệp ôn nhu quá mức, Lâm Tu Ngọc chỉ liếc mắt nhìn y một cái liền sửng sốt, y lấy tay áo lau sạch vệt nước bên khoé môi hắn. Tiêu Thừa Diệp nhìn bộ dáng ngơ ngác của hắn thì buồn cười, kề sát mặt lại hôn ngay khoé miệng hắn, cười nói: “Làm sao vậy? Bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của bổn vương rồi à?”

Gương mặt Lâm Tu Ngọc đỏ bừng, hắn rũ mắt xuống tránh đi anh mắt cực nóng của người kia, lấy một cái mật cao từ trong túi ra nhét vào miệng y, nói lảng sang chuyện khác một cách khô cứng: “Cho ngươi ăn!”.

Tiêu Thừa Diệp hé miệng cắn mật cao, còn không quên đưa lưỡi liếm liếm ngón tay hắn. Y nhìn khuôn mặt đo đỏ nho nhỏ của Lâm Tu Ngọc, Thịnh vương điện hạ lại làm ra vẻ ngây thơ, tiếp tục nói: “Ừ, ngọt lắm, ăn thật ngon!”.

Lâm Tu Ngọc nghe ra ám chỉ trong câu nói của Thịnh vương điện hạ, hai má càng cháy đỏ thêm, hắn cảm giác cả cơ thể như đang bị đặt trên ngọn đuốc, cực kì nóng. Nhưng mà, hắn lại càng không biết phải đáp trả như thế nào, chỉ có thể vân vê một miếng mật cao, cũng không dám đút cho y nữa mà nhét vào trong tay Tiêu Thừa Diệp.

Tiêu Thừa Diệp cũng không thèm so đo, y cho mật cao vào miệng, liếm sạch mấy ngón tay dính đường. Nhìn vào gương mặt đỏ bừng của Lâm Tu Ngọc, y lại làm vẻ mặt ngây thơ trong sáng, hỏi: “Mật cao của Vĩnh Phúc điếm ăn ngon thật, Nghiễn Chi có muốn nếm thử hay không?”

Lâm Tu Ngọc đỏ mặt hé môi, còn chưa kịp nói gì đã bị Tiêu Thừa Diệp đẩy ngã lên bàn, sau đó y cũng mỉm cười kề sát lại. Y chen vào giữa hai chân hắn, hai đôi môi trao đổi hơi ấm với nhau, vị ngọt từ mật cao vừa ăn cũng như dâng lên thêm.

Lâm Tu Ngọc cảm thấy cả người mềm nhũn, nếu Tiêu Thừa Diệp không ôm lấy, sợ là hắn đã ngã xuống. Nụ hôn này thật sự nguy hiểm, Lâm Tu Ngọc lại là tên xử nam không có chút kinh nghiệm gì. Thiếu niên ngây thơ không biết được mưu đồ tà ác của Vương gia, chỉ có thể để mặc cho y kéo mình vào thế giới không chút tao nhã nào.

Tiêu Thừa Diệp là một nam nhân bình thường, dù đã nghẹn thật nhiều năm nhưng về phương diện kia, y vẫn không mắc phải tật xấu gì, khi đối mặt với người mình thích vẫn sinh ra dục vọng.

Nhưng mà dù cho y khao khát thân thể hắn đến thế nào, Tiêu Thừa Diệp vẫn không tính làm việc này với hắn. Đối với bên bị động, việc này luôn mang đến một ít đau đớn, tuổi Lâm Tu Ngọc vẫn còn nhỏ, Tiêu Thừa Diệp không muốn làm bất kì chuyện gì làm hắn bị thương tổn.

Hồi trước, nếu y không quá cứng đầu, có khi Lâm Tu Ngọc cũng không trở thành như thế này. Bất kể là vì áy náy trong lòng hay do tình yêu sâu đậm đọng lại trong nhiều năm ngày càng sâu sắc, Tiêu Thừa Diệp chỉ biết mình phải bảo vệ hắn thật tốt. Quá lắm thì hai người cũng chỉ chăm sóc “anh em nhỏ” của nhau, còn việc tiến thêm một bậc thì y vẫn chưa muốn.

Ngược lại, Lâm Tu Ngọc thì chẳng có vấn đề gì với việc này, cứ nhìn vào mớ đông cung đồ của hắn là đủ biết. Hắn thở dốc dựa vào người Tiêu Thừa Diệp, hình như là nghĩ tới điều gì, hắn tò mò mở miệng hỏi: “Điện hạ… Vì sao người không viên phòng cùng hạ quan ạ? Chỗ kia của ngài đã cứng lên rồi kìa…”.

Dứt lời, hắn còn dùng vẻ mặt vô tội mà chỉ chỉ bộ phận dưới rốn ba tấc của Thịnh vương gia đang đứng dậy chứng tỏ uy nghiêm. Y có chút bất đắc dĩ gõ ddầu hắn, cười mắng: “Nói bao nhiêu lần rồi, cứ gọi thẳng ta là Thừa Diệp hoặc A Diệp là được rồi, sao mãi mà vẫn không nhớ vậy?!”

Lâm Tu Ngọc gãi gãi đầu, dùng gương mặt đỏ bừng mà nghiêm túc mở miệng nói: “Làm sao có thể làm vậy được ? Điện hạ chính là thân vương nắm giữ binh quyền trong triều, hạ quan chỉ là dân chúng bình dân, làm sao có thể mạo phạm?”

Hắn theo thói quen đưa mắt nhìn gương mặt đã bắt đầu đen của Thịnh vương gia, vội vàng cười gượng bồi thêm một câu: “Trước mặt người ngoài, vẫn nên giữ vững lễ nghi, khi nào ở riêng thì có thể như vậy cũng được.”

Tiêu Thừa Diệp lùi về sau một chút, sợ y lâm vào lúc ý loạn tình mê lại phát điên mà là mấy chuyện cầm thú. Vì sự an toàn của bảo bối Tiểu Chi, y vẫn phải cố gắng làm một Liễu Hạ Huệ tao nhã.

Len lén che lại phần quần đang nhô lên, Tiêu Thừa Diệp cố gắng bỏ qua cảm xúc cực nóng vẫn chưa biến mất. Y nắm tay Lâm Tu Ngọc, hai người câu được câu mất mà tán gẫu một lúc, cũng coi như là được thư giãn chốc lát.

Về phía mật cao của Vĩnh Phúc điếm cũng bị hai người ngươi một miếng, ta một miếng tiêu diệt sạch sẽ. Thậm chí, ngay lúc trước khi đi ngủ, hai người còn đang đứng hôn nhau không rời.

Dù cho Thịnh vương điện hạ không thể ăn thịt, những phúc lợi khác vẫn cứ dồi dào như thường, Y để Lâm Tu Ngọc tự tay vuốt ve người huynh đệ nhỏ anh minh thần võ của mình. Sau một hồi vận động ngón tay, y thoả mãn mà ban cho Lâm Tu Ngọc một nụ hôn triền miên, vỗ vỗ đầu bảo hắn đi nghỉ ngơi, sau đó lại bắt đầu cầm lên tấu chương nghiêm túc phê duyệt.

Lâm Tu Ngọc đốt nến cho y, sau đó vừa ngáp vừa chạy về phía giường, vừa nằm xuống liền ngủ mê mệt. Tiêu Thừa Diệp đang phê duyệt tấu chương lâu lâu lại nhìn về phía hắn, thấy người kia vẫn đang ngủ yên ổn, mọi hoạt động của y cũng đều nhẹ nhàng hơn.

Đợi đến khi cả một tá tấu chương đều được phê duyệt xong cũng đã đến giờ tý, nghĩ sáng sớm mai mình còn phải dậy sớm để xử lí thêm một số việc phiền phức nữa, Tiêu Thừa Diệp chán nản hít sâu một hơi.

Y đứng dậy chuẩn bị tặng cho tiểu hoạ sĩ một nụ hôn chúc ngủ ngon ấm ấp, vô tình lại nhìn thấy một tập tranh đặt trên ngăn tủ. Tiêu Thừa Diệp nhíu mày, không kìm nổi tò mò mà cầm nó lại. Vừa mới lật vài trang nhìn nội dung, Thịnh vương điện hạ liền cảm thấy cả người đều không ổn chút nào.

Nội dung trong tranh chỉ đơn giản là hình ảnh Lâm Tu Ngọc với bộ râu quai nón đang nằm trên thân thể nhỏ bé yếu ớt của y, tiến hành vận động giao lưu tình cảm khó có thể gọi tên.

Thịnh vương điện hạ mang tâm trạng không còn gì tiếc nuối mà lật xem toàn bộ tập tranh, ánh mắt y nhìn về phía Lâm Tu Ngọc lại mang theo một ít thâm ý. Xem ra, tiểu hoạ sĩ nhà bọn họ đã rất mong muốn…

Tâm tư thương hoa tiếc ngọc trước kia của mình, đúng là nên đem cho chó ăn hết.