Uy vọng của Thịnh vương gia ở kinh thành rất cao, tuy chiến công hiển hách nhưng chưa bao giờ tỏ ý muốn trở mặt với Hoàng thượng. Hai người là anh em cùng một mẹ, lại còn luôn giúp đỡ nhau cho tới giờ nên tình cảm so với những anh em khác có phần khắng khít hơn.
Hiện nay, ở lại kinh thành này chỉ còn Tương vương Tiêu Thừa Chiêu là con của Thục Thái phi và Minh vương Tiêu Thừa Ứng là con của Hoàng Thái phi Tôn thị. Tương vương cùng y quan hệ không tồi, lúc rảnh rỗi sẽ đi tới phủ đệ của người kia tán gẫu.
Còn vị Minh vương điện hạ kia thì không phải là người dễ đối phó, cho nên quan hệ giữa hai người cũng chẳng tốt đẹp gì. Hai anh em cùng cha khác mẹ này ngay cả xã giao với nhau cũng không có. Nhưng mà, dù sao trong hoàng tộc mà anh em ở chung hài hoà như vậy cũng đã là hiếm có, dù cho quan hệ không thân thiết lắm cũng không sao, cũng sẽ không tiếp tay cho người ngoài, nói chung là vẫn có thể lưu cho một đường sống.
Đối với đủ loại thâm cung bí sử của hoàng tộc, Lâm Tu Ngọc hoàn toàn không biết chút gì. Giờ phút này, hắn đang tích cực cố gắng chuẩn bị thi tuyển vào Mặc các. Nếu có thể trở thành hoạ sĩ hoàng gia trong Mặc các thì ngoài một công việc cố định, thân phận và địa vị bản thân cũng sẽ được nâng lên một nấc mới.
Tại Đại Du này, mọi người luôn có chút tôn trọng với những hoạ sĩ hoàng gia. Huống chi, thi đậu vào Mặc các đương nhiên không phải là những hoạ sĩ thông thường, học thức hoặc những mặt khác cũng đều có căn bản sẵn, không thì chỉ tới đứng ngoài cổng mà thôi.
Lâm Tu Ngọc hiểu rất rõ thực lực bản thân. Hắn cũng hiểu được, theo như thực lực của mình, phỏng chừng rằng hắn cũng chỉ có thể đi rờ rẫm cổng Mặc các mấy cái là xong rồi. Lí do hắn đi dự tuyển chỉ là muốn hưởng ké một ít thanh danh ở đây, tới lúc đó đi ra ngoài bán tranh cũng có thể ngẩng cao đầu một tí, việc buôn bán tuy không hi vọng là đông như trẩy hội nhưng chắc chắn cũng tốt hơn so với việc ngồi đếm chim đậu trước sạp như bây giờ.
Bởi vì sự kiện nguy hiểm vừa diễn ra ở kinh thành mấy ngày trước, phần lớn tác phẩm tâm đắc của Lâm Tu Ngọc cũng bị bỏ lại, bây giờ không biết đã đi về đâu. Giờ đây đã gần đến kì thi tuyển, hắn cũng chỉ có thể cố gắng thức đêm mấy ngày vẽ ra được một bộ tranh sơn thuỷ. Tác phẩm rốt cuộc cũng hoàn thành, Lâm Tu Ngọc cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
Trong lúc không chú ý, quầng thâm dưới mắt cũng đã kéo dài tới cằm Lâm Tu Ngọc, toàn bộ thần kinh cũng đã mệt mỏi hết mức. Thấy còn hai ba ngày nữa mới tới kì thi tuyển của Mặc các, Lâm Tu Ngọc hít một hơi sâu rồi ném mình lên giường, lại vì quá kích động mà đụng đầu vào tường.
Xoa xoa trán, Lâm Tu Ngọc nhăn mặt dựa vào đầu giường, mấy ngày nay phải không ngủ không nghỉ để hoàn thành tác phẩm, bây giờ đã hoàn thành, hắn có thể thả lỏng tinh thần mà nghỉ ngơi một chút. Trong một chốc, bên trong mớ đệm chăn đã truyền đến tiếng hít thở đều đều, Lâm Tu Ngọc nhăn mũi ôm chăn ngủ, hoàn toàn không phát hiện có một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng ngoài phòng mình.
Mấy ngày nay, có không ít ám vệ đi theo giám thị bên cạnh Lâm Tu Ngọc, vị tiểu thư sinh này cũng không hề phát hiện, vẫn cứ thoải mái mà sống như trước giờ. Tuy có nghèo khó một chút, nhưng mà may mắn là hắn cũng không gặp phải chuyện gì sốt ruột phải suy nghĩ nhiều.
Lâm Tu Ngọc thanh thản nghỉ ngơi vài ngày, tới hôm thi tuyển của Mặc các, hắn liền thức dậy từ sáng sớm. Tiểu thư sinh không có nhiều hành lí, chọn một bộ quần áo vải thô nguyệt sắc, kiểm tra xem dung nhan của mình không có vấn đề gì mới ôm tác phẩm của mình đi đến Mặc các.
Người trí thức thì kiêu ngạo, dù đến Mặc các thi tuyển toàn là dân chúng bình dân, nhưng vì ngày hôm nay, bọn họ cũng chuẩn bị kĩ càng quần áo ăn diện, đơn sơ như Lâm Tu Ngọc quả là có chút hiếm thấy.
Bởi vậy, trước khi hắn bước vào cổng lớn, một vài thư sinh đã bắt đầu chỉ trỏ nói nhỏ. Tuy không nghe được họ nói những gì, nhưng nhìn biểu tình của họ thì biết đây cũng chẳng là những lời tốt đẹp gì.
Trong kì thi tuyển lần này có một người tên là Lưu Sa Tất, coi như cũng là tài tử nổi danh trong kinh thành, nhưng mà trong nhà lại quá nghèo khổ. Dù cho tranh của hắn không tồi nhưng bởi vì tướng mạo làm người ta sợ hãi, cho nên cũng không có bao nhiêu người tiếp xúc với hắn.
Lâm Tu Ngọc tuy ăn mặc có chút khó coi, nhưng mà bộ quần ảo vải thô nguyệt sắc kia kết hợp với gương mặt tuấn tú của hắn cũng lại sinh ra vài phần nên thơ. Thư sinh có bộ dạng tuấn tú không phải không có, nhưng thư sinh có tư thái khí chất như vậy, tìm trong một đám thư sinh nghèo khổ này cũng chỉ có một Lâm Tu Ngọc mà thôi.
Nếu không có bộ quần áo xấu xí trên người hắn, có lẽ mọi người cũng đã xem hắn như là một công tử phong độ của gia đình quyền quý nào đó trong kinh thành rồi.
Đối với cái nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Tu Ngọc cảm thấy không được dễ chịu cho lắm. Hắn theo bản năng mà hạ tầm mắt xuống, bước đi cũng nhanh hơn. May là đã sắp bắt đầu thi tuyển, ai cũng muốn lưu lại ấn tượng tốt cho giám khảo, nên mọi người dù có ganh ghét nhau đến thế nào đi nữa cũng không dại dột gì mà xích mích với nhau, chỉ có nhíu mày nhìn hắn một cái, không nói một câu.
Đoạn nhạc đệm này cũng trôi qua nhanh chóng bởi vì thời gian khảo hạch của thi tuyển sắp bắt đầu. Trình tự của khảo hạch là sắp xếp dựa theo thứ tự đến ghi danh nên Lâm Tu Ngọc cũng chỉ có thể thành thành thật thật mà đứng ở đầu hàng.
Vốn muốn nhờ vào việc nói chuyện với những thí sinh kia để giảm bớt khẩn trương, tiểu thư sinh lại không ngờ rằng người xung quanh đối xử với hắn cũng chẳng thân mật gì. Hắn có chút thắc mắc mà gãi gãi đầu, không biết những địch ý vô cớ này đến từ đâu.
Nhưng mà hắn cũng không còn dán lại để cho thấy sự hiện diện của mình nữa, chỉ siết chặt bức hoạ cuộn tròn trong tay mà hít một hơi. Nhìn những thí sinh phấn chấn bừng bừng đi vào rồi lại ủ rũ đi ra, trong lòng hắn lại thấp thỏm thêm một chút.
Cuối cùng cũng đến phiên mình, Lâm Tu Ngọc hít sâu một hơi, ôm chặt bức hoạ trong tay bước chân vào trong phòng. Những giám khảo của kì thi tuyển hôm nay đều là những hoạ sĩ hoàng gia có trọng lượng, nhìn thấy Lâm Tu Ngọc ôm tranh đi đến thì đôi mày đang nhíu lại cũng hơi giãn ra. Tiểu thư sinh mặt trắng như ngọc, biểu tình lại hiền lành, dễ dàng làm cho người ta sinh ra thiện cảm.
Đưa bức hoa trong tay cho tì nữ đứng một bên, Lâm Tu Ngọc siết chặt góc áo, hít vào một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc hồi hộp trong giờ khắc này. Hắn hơi nâng lên khuôn mặt ngượng ngùng, cười nhẹ, mở miệng nói: “Học trò Lâm Tu Ngọc, học thức nông cạn, hôm nay cung kính trình lên một bộ “Kinh giao sơn thuỷ đồ”, mong các vị lão sư chỉ dạy.”
Lời nói của hắn kính cẩn khiêm tốn, lại làm cho những quan chủ khảo bình thường luôn cao ngạo cảm thấy vừa lòng, lúc mở tranh ra thì càng không khỏi gật gật đầu.
Vẽ tranh nhiều năm như vậy, nghiên cứu về hội hoạ của bọn họ đã vượt xa những người tầm thường. Hôm nay cũng có không ít người có tài năng đến dự tuyển, nhưng tranh của họ luôn thiếu chút gì đó, không có linh khí, ít nhất là giám khảo không nhìn ra được linh hồn của bức tranh nằm ở nơi nào.
Bức tranh của Lâm Tu Ngọc thì khác, bút lực được sử dụng rất tốt, dù là cách dùng mực hay phối hợp màu sắc đều tăng thêm sức hút cho tranh. Cách xử lí hình ảnh ngọn núi cũng rất độc đáo, mực đậm nhạt đúng chỗ đã đem một phong cảnh tầm thường trở thành tiên cảnh nơi trần thế.
Tác phẩm được các vị giám khảo chuyền nhau xem mấy lần, ai ai cũng sôi nổi gật đầu, Lâm Tu Ngọc nhẹ nhõm thở ra một hơi. Hắn nghe được vị lão nhân râu bạc ngồi ở ghế giữa vừa vuốt râu vừa chậm rãi nói: “Tiểu tử, tranh này của ngươi thật không tồi. Nếu sau này cố gắng thêm nữa cũng có thể trở thành một đại sư. Chẳng qua bây giờ nhìn tranh này vẫn còn chút ngây ngô.”
Lão đầu này vừa dứt lời liền nghe một thanh niên mặc áo đen ngồi bên khẽ cười một tiếng, phản bác: “Trình lão gia tử, ông nói vậy là sai rồi. Vị này mới mười sáu tuổi đã có thể vẽ đến xuất chúng như vậy đã là hiếm thấy, cần gì phải khắc nghiệt với người ta.”
Lão nhân kia hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt liếc thanh niên kia, sau đó có chút chán ghét mà đánh giá Lâm Tu Ngọc đang lo lắng, mở miệng nói: “Nhỏ tuổi như vậy sao không đi học hành đàng hoàng? Thấy ngươi tuổi còn nhỏ nhưng lại có chút chút thiên phú, hôm nay chúng ta mới chấp nhận thỉnh cầu xin tuyển của ngươi. Ngày mai giờ Thìn đến Mặc các báo danh, lúc đó những người đậu sẽ được thông báo chức vị. Sau này các ngươi đều về dưới trướng trưởng lão Mặc các Trình Tri Văn ta.”
Lâm Tu Ngọc bị tin tốt nện xuống làm cho ngơ ngẩn, mãi cho đến khi vị Trình trưởng lão này mang vẻ mặt không kiên nhẫn phất tay đuổi người mới từ hoang mang rối loạn bước ra, cúi đầu tạ ơn. Hắn ôm bức hoạ cùng cây bút lông sói mà tì nữ vừa đưa tới, gương mặt ngơ ngác đi ra khỏi phòng.
Uy vọng của Trình trưởng lão trong Mặc các rất cao, những người đọc sách không ai là không biết đến hắn. Lâm Tu Ngọc không nghĩ tới mình không những không bị đuổi ra cửa mà còn được bánh nhân thịt rớt trúng đầu.
Giả vờ như không nhìn thấy những ánh mắt ghen tị hoặc cực kì hâm mộ ở chung quanh, Lâm Tu Ngọc mang vẻ mặt hoảng hốt mà ôm đồ đạc của mình trở về chỗ ở, cảm thấy tất cả thuận lợi hôm nay thật khó mà tin được. Nhưng mà hắn cũng không suy nghĩ nhiều, có thể tiến vào Mặc các nhận chức, hắn đương nhiên vui sướng. Nghĩ đến sau này sẽ có công tác ổn định, hắn cũng có thể mua thêm cho mình một ít điểm tâm ở Vũ Lâu.
Bây giờ hắn với Lâm gia nhìn bề ngoài cũng không còn quan hệ gì nữa, trừ bỏ lâu lâu lại len lén đưa cho phụ thân chút ít ngân lượng liền không có chút dính dáng gì. Hắn đã bị người mẹ kế hung dữ trong nhà kia doạ cho sợ, dù sao hai người bọn họ nhìn nhau cũng chẳng ai vừa mắt ai, hắn tránh đi sớm một ngày thì cũng được yên ổn thêm một ngày. Dù sao, hắn cũng đã quen ở một mình, người nhà có hay không với hắn cũng chẳng có gì khác biệt.
Trong Thịnh vương phủ, Tiêu Thừa Diệp nghiêng người dựa vào trên ghế thưởng thức một bức hoạ, nhìn nhìn lạc khoản phiêu dật ở bên góc, nhíu mày, vươn tay vẫy vẫy liền nghe được ám vệ đứng một bên, mặt không đổi sắc mà hội báo: “Hồi bẩm Vương gia, hôm nay Lâm công tử đã thuận lợi thông qua kì thi tuyển của Mặc các, bây giờ đã trở về khách * nghỉ ngơi. Ám thất đang ở bên cạnh công tử.”
Động tác Tiêu Thừa Diệp hơi ngừng lại, cầm bức hoạ trong tay, nhắm mắt lại, nhẹ hít một hơi rồi tiếp tục nói: “Tiếp tục đi theo đi, đợi mấy ngày nữa khi thời cơ chín muồi thì gửi thư cho Mặc các, đem hắn nhận vào Thịnh vương phủ của ta.”
Ám vệ kia lên tiếng trả lời, đảo mắt liền biến mất không tăm hơi, hành tung quả thực bí ẩn đến cực điểm. Tiêu Thừa Diệp rũ mắt nhìn ba chữ Lâm Tu Ngọc trong bức hoạ, rốt cuộc lại nhịn không được mà hít một hơi, sắc mặt phức tạp mà mở miệng nói: “Đã nhiều năm trôi qua như vậy, vì sao ngươi vẫn trở lại chứ…”.