Tổng bộ quân đoàn số 1 của đế quốc Lam Tinh.
"Lý phó quan, anh có một phần chuyển phát nhanh."
Thông tấn khí trong phòng làm việc vang lên, Lý Khải bình tĩnh trả lời: "Được, tôi tới lấy ngay đây." Sau đó bước nhanh khỏi văn phòng. Trên đường có người chào hắn, hắn đều đáp lại hết, sau đó vào thang máy, bấm tầng một.
Lý Khải là phó quan của thiếu tướng trẻ nhất đế quốc Hạ Vân Sâm, dân gian có câu gác cổng tể tướng ngang hàng thất phẩm, tuy hắn là phó quan của Hạ thiếu, hưởng cấp bậc trung tá, mà địa vị trong căn cứ cũng chỉ đứng sau thiếu tướng.
Thang máy "keng" một tiếng mở ra, Lý Khải nhấc chân, xác định xung quanh không có ai rồi mới dám đi tiếp.
Chuyển phát nhanh tinh tế không thể đi thẳng vào tổng bộ của quân đội, hết thảy hàng chuyển phát sẽ được bên bảo vệ nghiệm thu, sau đó sẽ thông báo cho từng cá nhân xuống lấy hàng.
Khi anh lính bảo vệ thấy Lý Khải mặt lạnh đứng ở cửa, không chờ hắn mở miệng đã đưa phần chuyển phát nhanh kia qua, "Lý phó quan, đây là chuyển phát nhanh của anh."
"Cảm ơn." Lý Khải gật đầu, nhanh chóng cầm hàng chuyển phát nhanh đi mất.
"Có phải lúc nãy Lý phó quan nở nụ cười đúng không?" Lính bảo vệ nói với đồng bạn của mình, "Hình như đây là lần đầu tiên ổng nhận được hàng chuyển phát, vui thế cơ à, chẳng lẽ đang yêu?"
"Xuỵt!" Đồng bạn kia sợ hết hồn, cảnh giác nhìn về phía cửa, thấy Lý phó quan đã đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm, "Chuyện của cấp trên là chuyện có thể đem ra bàn tán được sao? Có đạo đức nghề nghiệp không hả!" Nói thì nói thế, mà đồng bạn làm ở phòng bảo vệ lâu một chút nở nụ cười trêu chọc, "Nội dung của hàng chuyển phát có đề "thực phẩm", tôi đoán đây hẳn là cơm người yêu làm cho ổng ăn, khà khà."
Lý Khải cầm hàng chuyển phát nhanh bằng một tay, mang mặt lạnh đi về, thoạt nhìn không khác lúc thường là bao. Trên đường có mấy sĩ quan đi qua, thấy hắn cầm đồ chuyển phát, đều cảm thấy có gì đó không hiện thực. Lý Khải một mình đơn côi, tính tình thì nghiêm túc, nhiều năm làm ở quân bộ như thế, bọn họ chưa từng thấy Lý Khải được nhận hàng chuyển phát nhanh bao giờ.
"Anh mà cũng có chuyển phát nhanh à? Đây là gì vậy?" Đối phương rất giật mình, sau đó chợt nói, "Ồ— là chuyển phát nhanh của thiếu tướng sao? Chắc là quà mà fanboy fangirl tặng thiếu tướng đúng không? Nhưng chẳng phải trước giờ thiếu tướng không nhận hả?"
Lý Khải liếc hắn một cái, đưa tay chặn lại hộp chuyển phát, nhàn nhạt nói: "Là của tôi, có tài liệu để quên ở nhà, quản gia trí năng gửi tới."
Vừa hay lúc này thang máy đã xuống dưới, hắn lập tức tạm biệt đồng đội, đợi đến khi thang máy đóng lại, hắn không kịp đợi mà mở hàng chuyển phát ra, trong đó là một hộp bảo quản trong suốt, một chiếc bánh trứng gà vàng ươm và một phần sốt ngọt nho nhỏ im lặng nằm đó.
Lý Khải, hay còn gọi bay qua tầng trời thấp, nhớ lại vị tươi ngon khi thưởng thức ở trên kênh livestream, không nhịn được mà bắt đầu chảy nước miếng.
Bây giờ đang là thời bình, quân bộ cũng rảnh rỗi, vì vậy Lý Khải có thêm một sở thích không muốn người khác biết—Lên web livestream Tấm Giang xem phát trực tiếp. Thực ra bình thường hắn đều xem cơ giáp chiến đấu, hôm nay vào kênh livestream ẩm thực kia đơn thuần là do thấy trên bảng đề cử, không ngờ lại ăn được mỹ thực mình chưa từng được thưởng thức.
Phần chuyển phát nhanh này, chính là một trong ba phần bánh trứng Nguyễn Đường đã gửi đi.
Keng—
Thang máy dừng ở tầng thứ tám, Lý Khải liếc nhìn, không quá chú ý. Mãi đến khi thang máy từ từ mở ra, bên ngoài là bóng dáng của một người đàn ông cao to kiên cường.
"Chào, chào Hạ thiếu!"
Lý Khải ôm hộp bảo quản, làm một nghi lễ quân đội với người đứng ngoài, sau đó trơ mắt nhìn đối phương vào thang, nhấn tầng mười hai.
Hắn không nhịn được giấu hộp bảo quản ra sau lưng, cẩn thận dùng khóe mắt nhìn người thanh niên mặc quân trang, sắc mặt vừa nghiêm túc mà lại vừa uể oải.
Hạ Vân Sâm, thiếu tướng trẻ nhất của đế quốc Lam Tinh, năm nay vừa tròn bốn tám tuổi, nhân loại bây giờ ba mươi tuổi thành niên, so với tuổi thọ trung bình lên tới ba trăm mà nói, hắn còn rất rất trẻ. Thể chất và tinh thần lực đều ở cấp SS, sau khi tốt nghiệp trường quân đội liền xông pha ra chiến trường giết địch, lập được chiến công hiển hách, có danh xưng là Chiến Thần đế quốc, tuy tính cách lạnh lùng nghiêm túc, mà không cản trở người khác sùng bái hắn. Nhưng, một người có thể coi là hoàn mỹ như vậy, lại là một kẻ cực kì ghét đồ ăn thiên nhiên.
Cửa thang máy khép lại, trong lòng Lý Khải lộp bộp, chỉ có thể cầu nguyện hộp bảo quản không có kẽ hở, không có mùi bay ra, làm thiếu tướng của bọn họ phản cảm. Mà nguyện vọng của hắn có lẽ đã tan theo mây khói, chưa đầy nửa phút, hắn nghe được câu hỏi trầm thấp lạnh lẽo của Hạ Vân Sâm.
"Trên tay cậu cầm cái gì?"
Trán Lý Khải chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, sau đó đàng hoàng đáp lại: "Báo cáo thiếu tướng, là bánh trứng gà."
"Bánh trứng gà?" Hạ Vân Sâm càng nhăn mày, "Là sản phẩm mới mà hiệp hội đầu bếp đưa tới?"
Những năm gần đây, đế quốc đang tích cực mở rộng đồ ăn thiên nhiên để thay thế cho dịch dinh dưỡng, lúc trước dùng dịch dinh dưỡng là do bắt buộc, loài người vì để chuẩn bị cho cuộc chiến lâu dài mà hi sinh ham muốn ăn uống, mà như thế sẽ khiến tâm trí của con người dần xấu đi, tỉ như hậm hực, tâm trạng không ổn định, dễ tức giận, ngủ không sâu giấc. Bây giờ đã quay về thời kì hòa bình, nhân loại không cần hi sinh ham muốn về phương diện ẩm thực để phục vụ chiến tranh nữa.
Nhưng dưới cái nhìn của Hạ Vân Sâm, điều này vô cùng phí thời gian, thân là chiến sĩ cơ giáp có cả tinh thần lực và thể chất cấp độ S, những dịch dinh dưỡng kia không hề ảnh hưởng đến hắn chút nào. Hơn nữa ngũ giác của hắn nhạy gấp mấy lần người bình thường, vị giác cũng vô cùng mẫn cảm, những món ăn mà hiệp hội đầu bếp tỉ mỉ nghĩ ra, cho vào miệng hắn nhạt như nước ốc, thậm chí còn thấy buồn nôn, còn không bằng uống dịch dinh dưỡng không mùi không vị, ít nhất hắn sẽ không muốn ói.
Hơn nữa, nếu chọn nguyên liệu tự nhiên để nấu ăn, quân đội sẽ tốn một lượng nhân lực để mở một nhà ăn, còn phải mất một tiếng để ăn cơm. Đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi, bây giờ bọn họ đã đánh đuổi được kẻ xâm lăng, mà bình chân như vại là chuyện không thể nào.
Nói thì nói thế, nhưng hắn không thể lơ là mầm họa từ tâm lý của binh lính và sở thích cá nhân của người khác, tuy hắn không cấm người khác sử dụng nguyên liệu tự nhiên để nấu ăn, nhưng nhất định hắn sẽ không để những thứ như vậy xuất hiện trước mặt mình.
Tuy nhiên vì để tuyền bá nguyên liệu tự nhiên, viện khoa học dùng một lượng nhân lực rất lớn để hoàn nguyên thực phẩm thiên nhiên, sau đó còn hợp tác với hiệp hội đầu bếp, thỉnh thoảng sẽ tung ra một sản phẩm mới. Mỗi khi làm ra sản phẩm, bọn họ sẽ gửi một phần cho Hoàng thất và những người quyền quý, nhà họ Hạ tất nhiên cũng có trong danh sách. Chỉ là không ngờ, lần này bọn họ dám đưa tới thẳng quân bộ.
"Ném đi." Lông mày hắn nhíu chặt lại, "Sau này có những thứ như vậy đưa đến, không cần phải hỏi tôi, cậu tự xử lí đi."
"A, nhưng mà..." Lý Khải sững sờ, hình như thiếu tướng có hiểu lầm gì đó với phần chuyển phát nhanh này? Ngón tay hắn không tự chủ được bóp chặt lấy hộp bảo quản, "Thiếu tướng, đây là..."
Hộp bảo quản truyền ra tiếng "rắc", tiếng rất rõ trong không gian kín mín của thang máy, mắt hắn nhìn xuống dưới, thấy hộp bảo quản bị phó quan của mình bóp ra một vết nứt, hương vị bay ra từ đây.
Điều lạ nhất là, mùi đồ ăn của lần này khác với những lần trước, không có mùi làm hắn buồn nôn, mà lại là mùi khiến hắn cảm thấy bụng mình trống rỗng.
"Chờ đã." Hắn giơ tay lên, rốt cục đổi ý, "Phần chuyển phát nhanh này tôi nhận."
"A...?" Lý Khải có hơi sững sờ mà nhìn Hạ Vân Sâm.
Ánh mắt không chút nhiệt độ nào của Hạ Vân Sâm nhìn về phía hắn, làm Lý Khải giật mình, lập tức giao hộp bảo quản trong tay ra.
Mắt thấy cửa thang máy đóng lại một lần nữa, cuối cùng Lý Khải cũng nhớ ra mình định nói gì.
"Thiếu tướng, đó là bánh trứng của tôi mà..."
"Tôi..."
Nguyễn Đường cũng không biết một phần bánh trứng mình gửi đi đã bị kẻ khác cướp một cách trắng trợn, sau khi anh ăn cháo xong thì lên giường ngủ trưa, đến ba giờ chiều mới dậy, sau đó bắt đầu nghiên cứu thực đơn buổi tối.
Khoai tây mua lúc trước vẫn còn chất đống. Tuy tủ lạnh có thể giữ tươi, mà để lâu quá cũng không tránh khỏi có bị biến vị, hơn nữa nếu khoai tây mọc mầm, thì không thể ăn nữa.
Nguyễn Đường gõ gằm, quyết định lấy khoai tây làm nguyên liệu nấu bữa tối.
Có câu, sáng sớm ăn no, trưa ăn đủ, tối ăn nhẹ, nhưng trong thời đại cuộc sống về đêm càng ngày càng phong phú như bây giờ, ăn tối ít quá cũng không thể làm thỏa mãn những cư dân trên mạng.
Trước mắt anh vẫn chỉ ăn được đồ ăn dễ tiêu hóa, cơm thì loại ra trước tiên, anh lại không muốn húp cháo, chắc chỉ còn mỗi mì.
Sau khi quyết định, Nguyễn Đường lên tài khoản livestream, chuẩn bị rút chút tiền để mua sắn, sau đó kinh ngạc phát hiện, livestream mỗi buổi sáng mà kiếm được một nghìn chín tiền thông dụng.
—Người tương lai quả thực quá đáng yêu!
Tâm trạng Nguyễn Đường rất tốt chuyển hết tiền vào tài khoản chính của mình, sau đó đăng nhập vào khu mua sắm chọn nguyên liệu nấu ăn, vì để báo đáp sự nhiệt tình của khán giả, tối nay anh quyết định làm một món có thịt, ăn không thể thiếu thịt, nhà không thể thiếu trúc, thịt mang đến cho nhân loại một cảm giác hạnh phúc mà không gì có thể thay thế được. Có khoai tây, có thịt, vậy thì cũng quyết định thực đơn tối nay, mì khoai tây thịt bò.
Anh chọn một miếng thịt bụng bò, vừa có gân vừa có mỡ, loại thịt vừa thịt vừa mỡ như vậy ăn sẽ ngon hơn, sau đó liền mua cà rốt, hành tây, bột mì và tương cà.
Nhưng những thứ như quế bì, bát giác hay rượu gia vị trong khi mua sắm vẫn chưa có, không có gia vị mạnh như thế, anh đành phải lấy tương cà làm gia vị, chắc là cũng không tệ lắm.
Đặt hàng xong không lâu, nguyên liệu đã được chuyển đến cho Nguyễn Đường.
Sau khi sắp xếp gọn gàng dụng cụ trước khi nấu ăn, Nguyễn Đường đeo kính phát sóng lên, chuẩn bị livestream.
Nhưng khi anh mở quang não định vào trang livestream, thì anh chú ý đến một thông báo màu vàng đang lấp lóe, anh nhìn thử, phát hiện ra là tin tức của web. Anh sợ bỏ qua điều gì quan trọng nên vội vàng mở ra.
Thông báo của web có tổng cộng hai cái, một cái là do trước đó Nguyễn Đường đã sử dụng khoai tây làm nguyên liệu nấu ăn nên được lên bảng đề cử, bảng đề cử này mang cho anh không ít người xem.
Tin tức thứ hai là thông báo đẳng cấp livestream của anh đã lên level hai. Đẳng cấp của kênh livestream và độ nổi tiếng có quan hệ rất lớn, độ nổi tiếng không chỉ có số lượt xem, mà còn có liên quan tới quà tặng.
Tăng cấp với Nguyễn Đường mà nói là một chuyện vô cùng tốt, anh nhớ trong phần hướng dẫn có ghi rõ, khi streamer lên level hai, sẽ mở chế độ follow, mỗi lần streamer phát trực tiếp, những người theo dõi sẽ được nhận được thông báo tương ứng thông qua quang não, là một chức năng rất có lợi cho việc tích lũy độ nổi tiếng.
Nguyễn Đường vô cùng vui vẻ mở kênh livestream: "Chào buổi tối mọi người, tôi là streamer Nguyễn Đường, hôm nay chúng ta sẽ làm món mì khoai tây thịt bò."
Anh vừa mở livestream, một đám khán giả theo dõi anh sau khi nhận được thông báo dồn dập dùng tốc độ nhanh nhất tràn vào kênh.
*
Tác giả có lời muốn nói: Lý Khải: Thiếu tướng... Đây là phần thưởng của tôi mà, bánh trứng của tôi chứ QAQ!!
Hạ Vân Sâm: Hả? [Cúi đầu nhìn địa chỉ người gửi, sau đó trả lời phó quan] vợ, tôi.
*Spoil cho mọi người một xíu xíu là đừng tin văn án.