Chương 33: Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm - Chương 33

Hạ Vân Dật dẫn Nguyễn Đường xuống dưới, đi tới khu phát minh nghiên cứu.

Khu phát minh nghiên cứu là khu có diện tích lớn nhất trong viện khoa học, cấu thành từ mấy chục phòng thí nghiệm cỡ lớn, mỗi một phòng đều có một chức năng khác nhau. Tỷ như phòng thí nghiệm số một chuyên nghiên cứu và cải tiến các loại vũ khí mới, phòng số hai phụ trách lĩnh vực phát triển người máy và trí tuệ nhân tạo, phòng ba nghiên cứu lịch sử văn hóa cổ địa cầu, phòng thứ tư chịu trách nhiệm đưa các nguyên liệu tự nhiên về bình thường, phòng số năm... Nói tóm lại, mỗi cá nhân, mỗi phòng đều có nhiệm vụ của riêng mình, phân công rất rõ ràng.

Nơi Hạ Vân Dật muốn mang Nguyễn Đường tới tham quan là phòng thí nghiệm số bốn, bởi nơi đây có hầu hết những nguyên liệu sắp được hoàn nguyên, chắc hẳn Nguyễn Đường sẽ có những ý tưởng sáng tạo kì diệu dẫn dắt họ. Những phòng thí nghiệm khác thuộc cơ mật quốc gia, cần phải có một số quyền hạn nhất định mới có thể vào được, bởi vậy không thích hợp mang Nguyễn Đường đến.

Vừa vào phòng thí nghiệm số bốn, Nguyễn Đường thấy một cuốn sách nằm trong lồng kính, bìa sách đã rách tả tơi, trang giấy cũng nhăn nheo ố vàng, nhìn như là nó từng bị ngâm nước một quãng thời gian rất lâu, mà Nguyễn Đường chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra, cuốn sách kia có tên - Từ hải.

Hạ Vân Dật để ý tới tầm mắt của Nguyễn Đường nên giải thích: "Đây là cuốn sách hoàn chỉnh duy nhất tìm được từ đống đổ nát, cũng là nền móng để nền văn minh nhân loại ta tiếp tục phát triển."

Mấy ngàn năm trước, căn cứ của nhân loại bị người ngoài hành tinh tấn công là một sự đả kích mang tính hủy diệt, hệ thống máy tính lưu trữ dữ liệu bị hủy hoại nặng nề, vì thế, một số lượng lớn dữ liệu bị hao hụt. Lúc nhân loại chạy khỏi trái đất chỉ mang được một sốt rất ít sách giấy, nên sau khi chiến tranh kết thúc, số tư liệu còn lại quả thực quá quá ít.

Kỳ thực, bây giờ viện khoa học dùng kỹ thuật gen tiên tiến hoàn nguyên lại động thực vật mà tổ tiên để lại trong kho lạnh là điều hết sức dễ dàng, thế nhưng cái khó ở đây là cách nhận biết chúng, dù sao không phải tất cả mọi chủng loại đều có thể ăn được. Cho nên bọn họ vừa hoàn nguyên vừa nỗ lực nghiên cứu, cho nên tiến độ mới chậm như thế.

May mà mấy năm gần đây, đế quốc có bước đột phá mới về bước nhảy không gian, nên có một đội thăm dò bất chấp hiểm nguy quay về trái đất đã tàn tạ từ lâu để kiếm tìm những gì còn sót lại.

Từ trường của quả địa cầu đã thay đổi hoàn toàn, tầng ozone vụn vỡ, không có bất cứ cơ thể sống nào còn tồn tại, nhưng lúc đội thăm dò quay về có mang theo không ít thứ, cho nên nghiên cứu của bọn họ mới có tiến triển vượt bậc, tốc độ hoàn nguyên thực phẩm cũng nhảy vọt.

Vì để tăng nhanh tốc độ nghiên cứu, trong phòng thí nghiệm số bốn chia thành rất nhiều tổ, phương hướng nghiên cứu của mỗi tổ đều khác nhau.

Có tổ chuyên nghiên cứu động vật loại nhỏ, chuyên nghiên cứu động vật loại lớn và chuyên nghiên cứu thủy sinh vật...

Mỗi một tổ chiếm giữ một tầng riêng biệt, Hạ Vân Dật mang Nguyễn Đường lên tầng hai trước, "Đây là tổ một, chuyên nghiên cứu thực vật."

Bước lên lầu hai, Nguyễn Đường có cảm giác như mình bước chân vào rừng nhiệt đới, màu xanh lục của cây cối ngập tràn tầm mắt, cây ăn quả, hoa cỏ thậm chí cả rau xanh, mỗi cây đều được đặt trong một lồng kính. Nhân viên ở cạnh ghi lại lượng nước, chất dinh dưỡng, độ ẩm và tập tính sinh trưởng, đồng thời cũng lấy mẫu của những cây đã đủ lớn, phải nói là chuyên nghiệp cực kì.

"Sao bọn họ lại ngồi ở kia?" Nguyễn Đường để ý đến có mấy nhân viên nghiên cứu ôm quang não ngồi dưới một gốc cây, thấy hơi tò mò nên anh hỏi.

"Bởi vì đó là một cây táo sắp có quả, nghe nói ngồi dưới gốc cây mà bị táo rơi vào đầu là sẽ có linh cảm." Hạ Vân Dật giải thích.

Nguyễn Đường: "..."

Nắp quan tài của Isaac Newton sắp không cản được ông ấy nữa rồi.

Lúc này, Nguyễn Đường thấy trong một chiếc lọ thủy tinh kiểu Trung Quốc trồng một loại cây có lá hình răng cưa, cây kết mấy trái màu đỏ nho nhỏ, nhìn rất xinh.

"Sao? Thích hả?" Hạ Vân Dật cười híp mắt nói, "Đây là một loại nguyên liệu nấu ăn mà chúng tôi mới hoàn nguyên ra, chắc tên nó là dâu tây, sau khi kiểm tra độ an toàn xong tôi sẽ gửi cho cậu một ít để nếm thử."

"Vậy thì rất lấy làm cảm ơn." Nguyễn Đường cũng không từ chối, làm một kẻ thích vị chua ngọt, anh rất thích dâu tây.

Tiếp đó, bọn họ đến thăm tổ thứ hai, tổ này chuyên hoàn nguyên động vật loại nhỏ.

Bọn họ dùng kỹ thuật gen hiện đại phát triển tế bào thành phôi thai, sau đó từ từ nuôi lớn, ghi chép kích thước, quỹ tích sinh trưởng, tập tính sinh hoạt, cách thức chăn nuôi, cách thức giao phối, sinh sôi và xem nó có thể ăn được hay không vân vân. Đương nhiên, về cơ bản thì thịt nào cũng ăn được, cho nên phần lớn thời gian bọn họ đều dành để phân loại vẻ ngoài và độ khó trong chăm sóc.

Ở góc phòng, có một khu vực được dành riêng ra để nuôi vài con gà, còn có cả một cái ổ gà đơn giản.

Nguyễn Đường thấy mấy nhân viên nghiên cứu ngồi chồm hỗm cạnh chuồng gà, mắt lom lom nhìn gà mẹ ấp trứng, hình ảnh có hơi làm người khác nghẹt thở.

Lúc này, Nguyễn Đường lại để ý đến trong một chiếc lồng kính trong suốt chứa ba con mèo con, một nhóc có màu vàng nhạt, một nhóc màu xám, còn có một nhóc màu trắng tuyết, hẳn là mới được nuôi không lâu, mắt còn chưa mở, chỉ có thể há miệng nhỏ hồng hồng kêu meo meo, đáng yêu cực kì, làm Nguyễn Đường đứng tần ngần mãi.

"Thích hả?" Hạ Vân Dật cười híp mắt hỏi.

"Ừm, nhưng mà con này không ăn được..." Nguyễn Đường sợ hắn định nói câu "Thích thì mấy nữa gửi cho một con ăn thử", nên đã nhanh chóng cướp trước một bước.

"Tôi biết là không ăn được, sinh vật này có tên là mèo, là loại thú nuôi mà người cổ địa cầu thích nhất, công nhận là cũng dễ thương, đợi đến lúc trưởng thành thì hẳn là sẽ chiếm được một phần thị trường. Nếu cậu thích thì sau này cho cậu một con."

Nguyễn Đường vô cùng vui vẻ nói: "Thật sao? Vậy cảm ơn Hạ đại ca!"

Tổ thứ ba phụ trách hoàn nguyên động vật cỡ lớn, đào tạo loại này phức tạp hơn rất nhiều so với động vật cỡ nhỏ, chu kỳ cũng dài. Ngoại trừ heo, dê, bò đã hoàn nguyên ra thì Nguyễn Đường còn thấy họ đang nuôi cả hươu và ngựa.

Tổ thứ tư phụ trách thủy sinh vật, cho nên chỗ nào cũng có bể, cảm giác như đang ở thủy cung. Nhìn thấy một đống sò và cá gắn mác đang kiểm chứng mà Nguyễn Đường thấy ngày mình có lộc ăn sắp không còn xa.

Nguyên liệu nấu ăn sau khi từ khu nghiên cứu ra sẽ được mang đi đo lường, xác nhận có thể dùng làm thực phẩm thì sẽ được chuyển đến khu đào tạo tiến hành nuôi trồng số lượng lớn, sau khi đạt được một lượng nhất định thì sẽ được bán công khai. Còn dụng cụ làm bếp hoặc dụng cụ sinh hoạt thường ngày thì do phòng nghiên cứu số bảy phụ trách nghiên cứu và phát minh.

Kết thúc tham quan khu nghiên cứu phát minh, hai người quay về tổ một. Hạ Vân Dật cho người lấy đậu tương mà Nguyễn Đường mang đến đến.

Hạ Vân Dật vỗ vỗ tay, gọi tất cả nhân viên nghiên cứu của tổ một lại, sau đó nói: "Đây là đầu bếp bốn sao mới của đế quốc, cũng là cố vấn đặc biệt của viện khoa học chúng ta. Hôm nay cậu ấy đến để thuyết minh cách chế biến đậu tương." Hắn nói sơ qua về nội dung mà mình và Nguyễn Đường đã bàn trong phòng làm việc cho mọi người dễ hình dung, vừa dứt lời kể, ánh mắt ai ai cũng sáng lên, tầm mắt chuyển về phía Nguyễn Đường biến thành nóng bỏng.

"Thật không hổ danh đầu bếp thiên tài, quả nhiên sáng tạo hơn người khác rất nhiều!"

"Phải đấy, tôi là tôi cũng thấy mình có linh cảm."

"Tôi cũng thế..."

Một đám người nhìn nhau, ánh mắt đổ dồn về Nguyễn Đường càng thêm thân thiết, nghĩ: Ôi chao, đây hẳn là một quả táo thành tinh đúng không?

Nguyễn Đường không biết trong lòng họ ra sao, chỉ cảm thấy họ nhìn anh bằng ánh mắt rực sáng xanh, không khỏi run rẩy, quyết định tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.

Anh dùng số đậu tương ngâm và chỗ men còn lại để biểu diễn cho mọi người cách làm đậu phụ, đồng thời anh cũng giải thích: "Căn cứ vào độ đông thì ta có thể biến nó thành sữa đậu nành, tào phớ, đậu phụ non và đậu phụ, ngoại trừ sữa đậu nành là thành phẩm hoàn chỉnh ra thì ba thứ còn lại đều là bán thành phẩm, ta phải chế biến thì mới làm ra được món ngon."

Trừ những món có thể làm từ đậu ra, Nguyễn Đường còn nói sơ qua về chế phẩm từ sữa, thịt cùng bột mì các loại, nhân viên nghiên cứu nghe như mê như say, hai mắt tỏa sáng. Những thứ này anh đã nói với Hạ Vân Dật rất kĩ rồi, Hạ Vân Dật cũng có ghi lại, nên sau này chỉ cần nhân viên nghiên cứu tới chỗ Hạ Vân Dật tìm bản ghi chép chi tiết là được.

Hẳn là cũng có linh cảm thật, nên sau khi nhân viên khoa học nghe xong liền gấp rút quay về chỗ làm việc của mình, hoặc cầm đậu tương, hoặc cầm trứng gà hoặc một đống thứ khác, vừa lẩm bẩm vừa ghi chép vào quang não. Nhìn tiến độ thế này là thấy, chẳng mấy chốc nữa sẽ có một đống nguyên liệu nấu ăn mới được tung ra.

"Đến lúc tôi phải về rồi, cảm ơn hôm nay đã đón tiếp." Nguyễn Đường nhìn đồng hồ, sắp năm giờ chiều, anh thấy lúc này chào tạm biệt là hợp lý.

Viện khoa học so với tưởng tượng của anh thì thú vị hơn rất nhiều, bầu không khí cũng khá vui vẻ, chỉ cần bọn họ có thể làm ra thứ anh muốn, thì chuyến này anh đi quả thật là không uổng công.

"Tôi mới là người nên cảm ơn cậu mới phải, cậu mang đến cho chứng tôi linh cảm vô hạn, còn giờ cậu về chờ tin tức của chúng tôi thôi."

"Được." Nguyễn Đường vô cùng vui vẻ đồng ý, sau đó đưa một lọ mỡ ớt nhỏ cho Hạ Vân Dật, "Phiền Hạ đại ca mang lọ mỡ ớt này về cho Hạ thiếu, có vẻ như Hạ thiếu rất thích ăn cay."

Hạ Vân Dật nhíu mày, không ngờ Nguyễn Đường vẫn còn nhớ đến thằng em ngốc của mình.

"Hẳn là tối nay em trai tôi sẽ rất vui." Hạ Vân Dật nhận lọ mỡ ớt, nhếch miệng cười nhẹ, sau đó thân thiết vỗ vai Nguyễn Đường, "Nhưng mà bất công là không tốt đúng không nhỉ?"

Nguyễn Đường nghe hiểu ý hắn, liền vội cười gật đầu, "Được được, nhất định lần sau tôi sẽ làm hai phần."

Từ chối ý muốn đưa anh về của Hạ Vân Dật, Nguyễn Đường mở quang não gọi một chiếc xe bay.

Tối nay vẫn còn phải livestream, không quay lại thì chắc khán giả sẽ rất sốt ruột.