Editor: Bạch Lộc Thời
Beta: Phương Huyền
“Đau! Đau quá! Em gái ngươi, ngươi nhẹ tay chút đi!”
“Ra, ra ngoài!”
“Nhanh...... Nhanh hơn một chút, cuối cùng ngươi có làm được hay không vậy!”
“A-- a- ừm-- ”
Tiếng thở dài của một cô gái xen lẫn đau đớn, nhưng lại mang theo sự quyến rũ khiến cho người nghe được cảm thấy toàn thân rã rời.
Căn phòng trang trí đơn giản và thoải mái, Cơ Tuệ để trần một phần ba cơ thể đang nằm ở trên giường. Sắc mặt của cô đau đớn, tái nhợt, trên trán cũng chảy rất nhiều mồ hôi lạnh. Hệ thống ngồi ở mép giường bên cạnh cô cả người cứng ngắc giơ lên cái kẹp y tế. Hắn nhìn vết thương đã mở ra trên bả vai của Cơ Tuệ, còn cần lấy đạn ra nữa, nhưng trong lúc nhất thời cái kẹp duỗi ra cũng không được ngừng lại cũng không xong.
Hệ thống cảm thấy thật sự muốn khóc, hắn thật sự không hiểu được tại sao, rõ ràng đây là hành động chữa vết thương rất đơn thuần mà lại bị Cơ Tuệ làm như là đang trong tình huống cái gì gì đó! Hơn nữa đáng sợ nhất chính là hắn nghe thấy cái âm thanh ngâm nga của Cơ Tuệ, vậy mà lại nghĩ sai lệch được!
Điều này không khoa học, nhất định là do ký chủ sai!
“Ngươi...... Đến cùng, hừ..., có được hay không thế!” Cơ Tuệ thở mạnh xả giận, âm thanh có chút khổ sở. Đôi tay ngọc cũng không nhịn được nắm chặt lấy ga giường.
Cô thật sự rất đau, bởi vì vị trí vết thương có chút đặc biệt, vừa vặn động tới một linh huyệt của cô( là sản phẩm sau khi tu luyện ra, dùng để chứa linh lực), lần này lấy đạn đến thuốc tê cô cũng không dùng, bây giờ đau đến mức hận không thể ngất đi.
“Cái này...... Ký chủ, cô có thể đừng nói mấy lời khiến cho người ta hiểu lầm được không? Tôi bị áp lực rất nhiều đấy.” Hệ thống cười khổ nói, nhìn bộ dáng Cơ Tuệ đau đớn khó nhịn cũng có chút đau lòng. Đối với hệ thống mà nói, mỗi một ký chủ cũng giống như đứa con mà hắn tận tâm nuôi dưỡng -- khụ, mặc dù Cơ Tuệ mạnh hơn -- nhưng bây giờ Cơ Tuệ đau đớn như vậy trong lòng hắn cũng không dễ chịu.
“Em gái ngươi!” Cơ Tuệ mắng một câu, nhưng vẫn cầm lấy một chiếc khăn tay cô thường dùng nhét vào trong miệng. Cô hung tợn trừng mắt nhìn hệ thống một cái, sau đó nhắm mắt lại. Cả người nhìn như đang tản ra một loại hơi thở “ta rất khó chịu”.
Thấy thế hệ thống không dám chậm trễ thêm chút nào, vội vàng bắt tay vào việc, nhìn tay nghề của hắn trông có vẻ rất thuần thục.
Sau một giờ --
“Được rồi!” Hệ thống nhẹ nhàng nói, đồng thời tay cũng cắt chỉ tự tiêu. Hắn băng bó bả vai cho Cơ Tuệ, thắt một cái nơ bướm xinh đẹp phía sau rồi giúp Cơ Tuệ sửa sang lại quần áo. Hắn rút cái khăn tay trong miệng Cơ Tuệ, nhìn sắc mặt trắng bệch, hơi thở như có như không giống như Cơ Tuệ vừa mất nửa cái mạng không khỏi lo lắng hỏi: “Ký chủ, cô không sao chứ?”
“Lão nương...... Chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Hình Phong.” Giọng của Cơ Tuệ hết sức yếu ớt, lại mang theo hận ý, “nếu không khiến Hình Phong vạn kiếp bất phục, lão nương sẽ không phải là trưởng công chúa của Đại Minh!!!”
Ánh mắt của cô rất lạnh lùng, nếu như có người quen thuộc của cô ở đây tất nhiên chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra cô đã thật sự động sát tâm.
Cái này cũng không phải chuyện kỳ quái, phụ nữ luôn luôn là người thù dai, chưa kể tới bọn họ còn là không chết không thôi.
Mà hệ thống thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra, có thể mắng chửi người tức là đã không có vấn đề gì rồi.
Hắn lập tức lấy ra một cái khăn giấy giúp Cơ Tuệ lau sạch mồ hôi ở trên mặt, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô xong rồi nói: “nghỉ ngơi một lát đi! Tôi sẽ canh giữ cho cô trong khoảng thời gian cô dưỡng thương." Giọng nói dịu dàng mang theo sức mạnh trấn an lòng người.
“Thực thể hoá trong thời gian dài như vậy không có vấn đề gì à?” Cơ Tuệ cố gắng hỏi, mí mắt lại càng ngày càng nặng.
“Yên tâm, chỉ là thực thể hóa một thời gian mà thôi, chỉ cần không xuất hiện tình huống gì làm hao tổn năng lượng thì sẽ không sao.” Hệ thống nắm tay nhẹ nhàng che lại mắt của Cơ Tuệ, dịu dàng nhắc lại lần nữa, “Mau ngủ đi!”
“Tất cả đều đã có tôi!” Giọng nói này lại ngoài ý muốn khiến người ta cảm thấy rất đáng tin.
“Ừ......” Cơ Tuệ mơ mơ màng màng trả lời rồi chìm vào trong bóng tối......
......
Sự thật chứng minh những hành động của Cơ Tuệ không phải là dùng để trưng.
Sau ba tháng có một thế lực tên là “Đại Minh” đột nhiên xuất hiện, nó không chỉ nuốt chửng một trong năm thế lực hắc đạo lớn nhất là “sói đầu đàn”, mà còn nhanh chóng có được chỗ đứng vững chắc.
Cũng có tin đồn rằng “Đại Minh” còn quy tụ một số nhân vật hàng đầu trong thế giới ngầm, ví dụ như "hoa hồng" xếp hạng thứ mười trên bảng xếp hạng sát thủ toàn thế giới, ví dụ như nhân vật râu ria "bác sĩ" lang thang giữa hắc đạo và bạch đạo...... Mà hình như mấy nhân vật đứng đầu này là bởi vì đủ các loại nguyên nhân mà quy tụ về bên cạnh một người phụ nữ có biệt danh là “trưởng công chúa”, giúp cô ấy chống đỡ toàn bộ Đại Minh.
Nhưng mà cho dù như thế nào thì các thế lực cũng chỉ quan sát. Dù sao cũng không ai muốn bị trở thành một công cụ tấn công người khác, lại càng không muốn phải chịu tổn thất vô ích.
Mà cũng vì loại tình huống đó mà Đại Minh lặng lẽ vùng lên.
......
Phải...... chết rồi sao?
Lâm Mạch yếu ớt ngồi dưới đất, dựa vào tường, nhìn tên sát thủ đang đi tới càng ngày càng gần, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười như được giải thoát.
Chỉ là...... Quả thật vẫn có chút không cam lòng......
“Hây! Cần giúp không?”
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một giọng nói vang lên, đồng thời giữa trán của tên sát thủ muốn giết hắn bất chợt xuất hiện một lỗ máu, chớp mắt máu bắn ra tung tóe.
Lâm Mạch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái đeo mặt nạ màu bạc đứng cách đó không xa, ngược sáng đi về phía hắn.
Hắn nghe thấy cô ấy nói: “ngươi xem là ta vừa cứu ngươi đấy! Để báo đáp thì theo ta đi!”
“Đi theo ta kiếm thịt ăn!”
Hắn không nhịn được cười phá lên.
......
Nhà cũ Cơ gia --
“Tuệ Nhi, từ hôm nay trở đi ba chính thức giao Cơ gia cho con, con đừng làm ba thất vọng!”
“Ba yên tâm, chắc chắn Cơ gia ở trong tay của con gái sẽ phát triển rất mạnh mẽ.” Cơ Tuệ trịnh trọng cam kết, đồng thời nhận văn kiện quan trọng mà cha Cơ đưa cho cô cẩn thận bỏ vào trong túi.
“Thật ra ba lại không trông mong con có thể làm cho Cơ gia phát triển hơn......” Cha Cơ cười lắc đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng, nói: “Tuệ Nhi, ba không quan tâm con và Hình Phong có ân oán gì, nhưng mà con phải bảo đảm với ba, sẽ không để Cơ gia bị hủy diệt trong tay của con được không?”
“Ba yên tâm, cho dù con gái không có thể cứu được bản thân thì cũng sẽ dốc hết sức lực để bảo vệ Cơ gia.” Cơ Tuệ vừa cam kết, vừa bóc thêm hạt dẻ bỏ vào miệng, “Mà không nói tới điềm xấu này, nhà họ Cơ của chúng ta cũng không sợ Hình gia của hắn.” Cha Cơ rút tay lại rồi lấy một cái thiệp mời mạ vàng từ trong ngăn kéo đưa tới trước mặt cô, nói: “đây là thiệp mời của Lâm gia, là vào tối nay, con chuẩn bị một chút rồi tới đó đi!”
“Là chuyện từ hôn giữa Lâm gia và Ngô gia sao?” Cơ Tuệ nhíu mày, hỏi.
“Ừ!” Cha Cơ nhàn nhạt lên tiếng, nói: “Tuệ Nhi, ba biết tình cảm giữa con và con gái Ngô gia khá tốt, chuyện tối nay tự con xử lý! Đừng có làm gì quá mức là được.”
“Đã biết, con gái tuân mệnh!” Cơ Tuệ lấy thiệp mời đang định rời đi, lại nghe thấy cha Cơ nói: “đúng rồi, con cũng phải giám sát tiểu tử Mộc Thiên Thần kĩ một chút, không thì lại giống con gái Ngô bị một đứa con gái riêng đào chân tường, khiến cho người khác chê cười.”
“Yên tâm đi phụ thân, con gái không đến nỗi ngay cả nam nhân của mình cũng không nhìn chằm chằm được.” Cơ Tuệ dừng bước chân lại, nhếch miệng cười lạnh, nói: “hơn nữa nếu như hắn thật sự dám hồng hạnh xuất tường, con gái cam đoan sẽ khiến cho nửa đời sau của hắn không còn tính phúc!”
“Đức hạnh!!!!”