Huệ Mỹ của tôi
Không hiểu sao tôi lại tỉnh giấc.
Một màu bàng bạc bao trùm căn phòng ngủ hình tròn, cửa sổ làm bằng hợp kim nhôm được đóng lại trước khi đi ngủ giờ không hiểu sao lại bị hé ra. Cửa sổ mở hé, chỉ khoảng 20 cm, người thấp bé, có lẽ niêng người lọt qua vào trong nhà được. Tại sao tôi lại nĩ có người vào trong nhà nhỉ?
Đến bản thân tôi cũng không hiểu nổi, hễ nhìn thấy cửa sổ bị mở là tôi lại cảm thấy như có ai đó bước vào. Điều này cũng giống như khi nhìn thấy một lon nước đã mở, ta liên tưởng ngay đến việc đã có người uống. Có lẽ do tiếng cửa sổ mở ra cót kẹt hoặc do ánh sáng của mặt trăng ở ngoài cửa sổ hắt vào, mà dù sao thì tôi cũng thức giấc rồi. Rõ ràng vẫn đang là nửa đêm, chẳng ne thấy chút động tĩnh nào, ánh trăng lành lạnh hắt thẳng vào giường tôi.
Ơ kìa, tại sao ở bên ngoài chăn lại có một đôi chân nhỉ?
Đôi chân không to, chỉ ngang với chân tôi nhưng rất bẩn. Mu bàn chân còn dính cái gì đó bẩn thỉu, cứng ngắc. Nhìn đôi chân chẳng thấy có chút sức sống gì, nó không cử động, tong teo đáng sợ, bàn chân chằng chịt những mạch máu xanh lè bé xíu đan xen lẫn nhau, chẳng giống chân người chết chút nào.
Chắc chắn không phải là chân của tôi.
Vì tôi vẫn cảm nhận được đôi chân của mình ở trong lớp chăn ấm áp, hơn nữa chân tôi có bẩn thế đâu. Mẹ tôi lúc nào chẳng nhắc con gái trước khi leo lên giường phải rửa chân sạch sẽ. Vì thế, tối nào trước khi ngủ tôi cũng rửa chân.
Nhưng đúng là ở ngoài chăn còn có một đôi chân, nó dài và gầy giống hệt chân tôi, mà từ phần cổ chân trở lên lại nằm trong chăn. Hai tay tôi nắm chặt cái chăn đắp trên người, chằm chằm nhìn vào đôi chân đang lộ ra ngoài ánh trăng ấy.
Không hiểu sao tôi lại không thét lên.
Có thể là do sợ quá chăng? Thực ra tôi tò mò hơn là sợ hãi, cũng giống như nếu không cho thêm đường vào nước muối thì sẽ không cảm nhận được vị mặn của nó. Chủ nhân của đôi bàn chân ấy chắc chắn đang nằm trong chăn của tôi. Nhưng tại sao tôi không nhận ra điều ấy?
Hay là ta bỏ chăn ra dù có lạnh một chút?
Chính lúc tôi đang chần chừ thì đôi chân ấy bỗng nhúc nhích, nói chính xác là ngón chân rung rung lên.
Tiếp đó, hai bàn chân đột ngột lật ngược lại đến 1800, theo kiểu gót chân hướng lên trời còn ngón chân thì cắm xuống đất, hoặc là chủ nhân của đôi chân đã chuyển từ nằm ngửa sang nằm sấp. Nhưng tôi có cảm nhận được gì trong chăn ngoại trừ cơ thể của tôi đâu. Chiếc chăn bỗng bùng nhùng. Tôi thấy phần giữa chăn bỗng nhiên nhô hẳn lên, có lẽ là vật gì đó hình tròn, chăn dần dần tuột khỏi cổ tôi, đến ngực rồi đến rốn. Tôi cứ nằm như vậy, nhìn chiếc chăn bị nâng lên trong ánh trăng héo hắt.
Lạ là khi chiếc chăn bị nâng lên, tôi ne thấy tiếng gì đó gãy răng rắc, nặng nề như tiếng gỗ gãy.
Tôi cảm thấy phần cơ thể bị hở ra ngoài lạnh sởn da gà nên ngồi bật dậy, dựa vai vào đầu giường, nhìn chiếc chăn mình đắp đang trùm lên kẻ đó.
Nếu là người thì không thể trèo lên giường với tư thế đó. Trừ phi là người không xương có thể cuốn tròn cơ thể lại. Liệu có phải là người không nhỉ?
Là rắn mới phải, giống rắn mắt kính có thể dựng đứng thân lên. Tôi cứ ngồi như vậy mà nhìn, bỗng nhiên thò tay ra định kéo chăn xuống để xem trong đó là cái gì.
Đúng lúc tay chạm vào chăn thì thứ đó bỗng biến mất, chân rơi đánh “bịch” xuống giường.
Cửa sổ cũng gấp gáp đóng theo, dường như trong phòng chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.
Có lẽ tôi nằm mơ.
“An Kỳ, con đang làm gì thế?” Đèn điện bật sáng nhức cả mắt. Tôi vội lấy tay che mắt, mẹ đứng ngay ở cửa phòng. Bà khoác chiếc áo ngủ màu tro nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng.
“Có gì đâu mẹ, con bị thức giấc ấy mà. Sau đó cứ ngồi thần người trên giường thôi.” Tôi cười, nói trấn an mẹ.
“Ngủ sớm đi con, ngày mai còn phải dậy sớm.” Mẹ tôi trông có vẻ buồn ngủ, giơ tay che miệng ngáp dài.
“Sao thế mẹ, không phải mai là cuối tuần à?”
“Con quên rồi à?” - mẹ kinh ngạc nhìn tôi - “Mai đưa tang Huệ Mỹ mà.”
Tôi vâng một tiếng rồi kéo chăn nằm xuống. Nằm vậy thôi chứ đến bảnh sáng tôi cũng không ngủ lại được, hai mắt cứ mở trừng trừng.
Là Huệ Mỹ ư?
Lúc nãy chắc chắn là Huệ Mỹ rồi, đôi chân xám ngoét rất giống chân Huệ Mỹ.
Huệ Mỹ là một cô bé xinh đẹp, thực sự xinh đẹp.
Lần đầu tiên tôi gặp Huệ Mỹ là ở trong bệnh viện, khi mẹ đưa tôi đi khám bác sỹ. Lúc đó Huệ Mỹ cũng có mặt, cô bé đã trò chuyện với tôi rất thân mật, chọc cho tôi vui. Hôm ấy tôi rất buồn, chẳng muốn cười với ai. Nhưng từ lúc gặp Huệ Mỹ, tôi trở nên vui vẻ hẳn, vì tôi thấy cô bé này thật xứng làm bạn của mình. Và chúng tôi đã trở thành bạn của nhau, bạn rất tốt của nhau.
Hôm xuất viện vào đúng lễ trọng hạ (tháng thứ hai mùa hạ), tôi và Huệ Mỹ rủ nhau ra công viên đốt pháo hoa. Vào khoảng 9 rưỡi sáng thì phải, tôi thích đốt pháo hoa và ban ngày. Huệ Mỹ chẳng thể hiểu nổi tại sao tôi lại làm vậy, có điều là tôi làm gì thì cô bé cũng không phản đối, nếu không tham gia thì cũng sẽ đứng bên xem tôi làm.
“Cô An Kỳ, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nhé?” Huệ Mỹ cười nhìn tôi, khuôn mặt cô bé thật đẹp, giống như búp bê bằng sứ, không hề có một vết gợn, khóe môi hơi nhếch lên mỗi lúc cười trông thật hấp dẫn. Ai gặp cũng phải mỉm cười theo.
“Ừ!” Tôi nịch quả pháo trong tay.
“Nếu một trong hai ta có người chết thì sao?” Tôi ne thấy loáng thoáng Huệ Mỹ nói câu này.
“Không có chuyện đó đâu, nếu có chết đi thì người chết ấy chắc chắn sẽ đưa linh hồn mình đi theo người sống.” Tôi buột miệng nói. “Có linh hồn thật ư?” Huệ Mỹ ngạc nhiên nhìn tôi, bỗng dưng cô bé lấy tay che miệng như đã nói sai điều gì vậy.
“Có đi theo thì cũng ích gì! Cháu ne mọi người nói người chết rồi, linh hồn còn lẩn quất đâu đó thì người sống cũng không nhìn được, không ne và sờ được.”
“Không! Ý của cô là người chết sẽ đi bên người sống, đợi đến khi người đó chết, trờ thành linh hồn giống như mình. Như vậy hai người sẽ mãi ở bên nhau.” Tôi nhìn quả pháo hoa đang lụi dần trong tay rồi ngẩng đầu lên nhìn Huệ Mỹ chăm chú.
Huệ Mỹ ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn khép hờ, tôi bỗng thấy ánh nắng xung quanh nhạt hẳn đi.
“Mặt trời bị che khuất rồi.” Huệ Mỹ thốt lên. Tôi ngẩng đầu lên nhưng thực sự là mờ quá. Tôi biết, trừ phi là nhật thực toàn phần, nếu không thì bao giờ cũng còn ít nhất 1% ánh nắng và tia nắng ấy sẽ rất chói mắt.
“Tại sao cháu lại nhìn thẳng vào mặt trời được nhỉ?” Tôi lấy làm lạ hỏi Huệ Mỹ.
“Cháu làm sao biết dược, cháu luôn nhìn được như thế mà. Có thể mặt trời cháu nhìn thấy khác với mặt trời mọi người nhìn thấy.”
Huệ Mỹ giơ hai tay ra, vặn ngón tay cái và trỏ của cả hai bàn tay thành một hình tròn.
“Cháu nhìn thấy đó là một hình tròn ấm áp màu vàng cam, nhưng giờ bị che khuất rồi.” Huệ Mỹ lại ngẩng đầu lên, còn tôi thì không dám nhìn nữa. Cái ngước mắt lúc nãy khiến cho tôi khó chịu vô cùng. Ánh sáng xung quanh càng mờ nhạt hơn, cát bụi trên đường bị thôi tung lên, tôi thấy lành lạnh.
Bóng tối do nhật thực khác hẳn bóng tối của lúc trời chạng vạng. Màu đen của nhật thực có pha chút màu đỏ như máu, giống phòng tối chuyên để rửa ảnh chúng ta hay xem ở trên ti vi, thứ màu đó khiến ta thấy tuyệt vọng vô cùng.
Trong lúc tôi đang ngẫm nĩ thì nhật thực vẫn tiếp tục diễn ra. “Đã hơn một nửa rồi.” Huệ Mỹ tiếp tục ngước nhìn mặt trời.
“Huệ Mỹ, cháu nói tiếp đi.” Tôi thấy khó chịu vì mọi sự chú ý của Huệ Mỹ đã dồn cả vào mặt trời.
“Cháu sẽ không biến thành linh hồn.” Huệ Mỹ bỗng quay đầu lại, nói. Tôi chưa bao giờ thấy cái thái độ này của cô bé. Ánh mặt trời hắt lên khuôn mặt cô bé trông thật ảm đạm. Lần đầu tiên tôi nhận ra đôi mắt của cô bé khác hẳn những đôi mắt tôi đã nhìn thấy. Hình như tôi không nhìn thấy con ngươi đâu cả.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của tôi, Huệ Mỹ bỗng bật cười tinh nịch. “Ôi trời, đó là kính áp tròng ấy mà, nhìn từ bên ngoài vào sẽ không thấy con ngươi đâu, hơn nữa đeo nó sẽ nhìn thẳng được mặt trời. Mẹ cháu mua cho cháu đấy.”
Hóa ra là vậy, nhưng không biết tại sao dáng vẻ vừa rồi của cô bé giống hệt một con rắn đang rình mồi.
“Thế sau này chết đi cháu sẽ biến thành gì?’ Tôi tiếp tục chủ đề lúc nãy.
“Rắn, cháu sẽ biến thành rắn đi theo cô.” Huệ Mỹ thè lưỡi liếm liếm, giấy phút đó tôi ngỡ mình đã nhìn thấy cái lưỡi dài nhọn hoắt, đỏ hừng hực của con rắn. Nhưng tôi nhầm, đó là lưỡi của một người bình thường. Tôi giật mình đánh thót vì câu trả lời của cô bé, tim tôi đập liên hồi và run rẩy, khiến cổ họng cũng cảm thấy bị căng lên và như bị mắc vật gì.
“Haha… cô đang sợ thì phải.” Huệ Mỹ vui sướng cười ha hả. Sau đó cô bé lại cúi đầu và ngẩng mặt lên thì ánh mắt lại dịu dàng vô cùng.
“Huệ Mỹ quý nhất cô An Kỳ, cô An Kỳ cũng quý Huệ Mỹ chứ?” Câu hỏi làm tôi ngớ người ra một lát, tôi định nói thì thấy xung quanh bỗng đen ngòm. Giống như ta đang ở trong một ngôi nhà có ánh điện vàng vọt, bỗng nhiên mọi ánh sáng đều biến mất. Tôi biết nhật thực đã đến lúc toàn phần.
Ne mọi người nói, khi ta nói điều gì vào lúc nhật thực toàn phần thì điều đó sẽ biến thành sự thực.
Nĩ đến đây tôi không kiên nhẫn được nữa.
Tôi thích lắm vì Huệ Mỹ đã quay lại, cô bạn thân nhất của tôi đã quay lại.
Tang lễ được tổ chức hết sức bình thường, tôi không nhìn thấy bố cô bé, mà thực ra tôi đã gặp bố cô bé bao giờ đâu. Hình như cô bé sống với mẹ.
Mẹ Huệ Mỹ mặc một chiếc váy liền màu đen, đeo kính đen, mái tóc dài được cột lên gọn gẽ sau gáy. Trông mẹ cô bé rất buồn, nhưng tôi cảm thất người phụ nữ ấy có một niềm vui sướng thầm kín, chắc vì đã được giải thoát. Ne nói, mẹ Huệ Mỹ không yêu quý gì con gái. Cô ấy đau mất hai ngày mới sinh được Huệ Mỹ. Khi lọt lòng, cô bé chẳng khác gì một con mèo con, toàn thân nhăn nheo. Mọi người kể rằng mẹ Huệ Mỹ nhìn thấy cô bé thì sợ rồi chẳng buồn cho con bú sữa.
Tôi không biết bố Huệ Mỹ là ai, có lẽ ngay đến mẹ Huệ Mỹ cũng không biết điều đó. Mỗi khi nhắc đến mẹ Huệ Mỹ là mẹ tôi lại có thái độ hằn học, ét bỏ.
“Chẳng hiểu mẹ cái Lệ nuông chiều nó thế nào. Chơi bời với không biết bao nhiêu đàn ông ở ngoài. Giờ thì thấy rồi nhé, cũng xảy ra chuyện rồi đấy.”
Mẹ tôi thường xuyên kể xấu Lệ - mẹ của Huệ Mỹ, nhưng cô ấy luôn có thái độ tôn trọng tôi. Đám tang hôm nay mẹ tôi không mắng Lệ, nhưng vẫn cố tình xa lánh cô ấy. Tuy vậy, mẹ tôi rất quý Huệ Mỹ.
“Mỗi khi Huệ Mỹ đến, An Kỳ nhà tôi luôn tươi cười. Huệ Mỹ về là con bé lại lặng lẽ.” Mẹ tôi gặp ai cũng nói vậy, còn tôi thì vờ như không ne thấy gì.
Đám tang sắp đến lúc kết thúc, vị linh mục đã hoàn tất khâu cầu nguyện. Lệ bỗng đến tìm tôi.
“Mình đi nói chuyện một chút nhé?”
Tôi không trả lời ngay mà nhìn sang mẹ tôi. Hình như mẹ tôi nói nhỏ câu gì đó rồi làu bàu bỏ đi. Tôi nĩ mẹ đã đồng ý nên để cho cô ấy dẫn đến một nơi yên tĩnh ở đầu nĩa trang, nơi đó có chiếc ế băng dài.
“Gần đây chị thế nào?” Huệ Mỹ xinh giống hệt Lệ, đằm thắm và duyên dáng, nhưng có nét gì đó hư ảo, không thật.
Tôi không thích Lệ, vì cô ấy lạnh nhạt với Huệ Mỹ.
“Tôi cũng tàm tạm.” Tôi lấy tay vân vê gấu áo, cúi đầu đáp. “Mọi chuyện sẽ tốt thôi.” Lệ bỗng ôm chầm lấy tôi. Cơ thể cô ấy vừa mềm mại vừa ấm áp giống như lông chim, lại cũng giống như cái bụng mèo.
“Tối qua tôi nhìn thấy Huệ Mỹ.” Tôi buột miệng nói ra.
“Hả? Gì cơ? Nó đi gặp cô?” Lệ không kinh ngạc như tôi tưởng. Tôi hơi thất vọng trước phản ứng của cô ấy, nhưng vẫn nói tiếp.
“Huệ Mỹ đã biến thành một con rắn.” Nói đến rằn, tôi nhớ ngay đến chiếc chăn bị nâng lên và đôi chân bên ngoài chăn. “Nó nói với tôi là chị thích rắn.”
“Làm gì có, tôi rất ét rắn. Tôi sợ rắn, mà tôi đã nói điều này với Huệ Mỹ rồi mà!” Tôi không biết tại sao lại hét toáng lên rồi nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi chiếc ế băng, nhưng chẳng đi được mấy bước thì bị vấp ngã. Lệ vội vàng bước đến đỡ tôi, phủi những bụi bẩn bám ở quần áo tôi. Cũng may là nền đất nên tôi không bị xây xước gì.
“An Kỳ, tôi biết cô rất nhớ Huệ Mỹ, Huệ Mỹ cũng nhớ cô. Dù Huệ Mỹ không còn trên đời nữa thì nó cũng rất yêu quý cô.” Nói dứt lời, cô ấy cúi đầu hôn lên trán tôi. Đôi môi cố ấy mỏng và lạnh giá. Lệ đi khỏi, tôi vẫn ngồi đó một mình trên chiếc ế băng. Tôi nhìn xung quanh, ngoài những nấm mộ nhấp nhô xen lẫn với những cây thông um tùm thì không thấy một bóng người. Hoặc nói cách khác, đâu đâu cũng thấy người nhưng chỉ toàn đang nằm mà thôi. Tôi muốn đứng lên để đi khỏi chỗ đó thì bỗng cảm thấy dưới chân mình lành lạnh.
Tôi cúi đầu xuống nhìn, thấy Huệ Mỹ đang nhìn tôi với con mắt bé tí tẹo, cơ thể cô bé giống như chiếc dây thừng quấn chặt quanh chân tôi, còn đầu cứ ngẩng cao nhìn mặt tôi.
“Huệ Mỹ?”
Tôi lẩm nhẩm một mình. Huệ Mỹ không đáp lời mà chỉ nhìn tôi. Tôi thấy cô ấy không phải không có con ngươi, chỉ là mắt nhỏ tí, giống như mắt rắn ban ngày, hay nhìn ti hí để mọi người khó phát hiện ra.
“Cháu biến thành rắn thật rồi!” Tôi không kiềm chế nổi sự hưng phấn. Tuy tôi không thích rắn, nhưng con rắn này chính là Huệ Mỹ biến thành. Trước đây tôi đã từng ne đến chuyện chó mặt người, nhện mặt người, lúc nhỏ còn ne kể về một nhà khoa học cổ quái đã dùng một chiếc máy kỳ lạ trộn lẫn mình và ruồi với nhau để biến thành ruồi mặt người. Nhưng rắn mặt người thì lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
À không phải, mẹ tôi đã từng kể chuyện về một con rắn xinh đẹp. “Cái Lệ là một con rắn nữ xinh đẹp.” Mỗi lần trước khi đi ngủ, nói đến Huệ Mỹ và mẹ cô bé là mẹ tôi lại không quên bồi thêm câu này. Cũng giống như mục đọc truyện đêm khuya trong máy thu thanh, đến đoạn cuối đều có câu “muốn biết hồi sau thế nào xin mời hôm sau ne tiếp.”
“Con rắn nữ xinh đẹp là gì?” Tôi luôn hỏi mẹ như vậy.
“Thì phụ nữ giống như cái Lệ ấy, mặt thì xinh, nhưng thân lại là rắn đi lôi kéo người khác, toàn hại người. Đàn ông luôn bị cô ta mê hoặc. Cô ta sẽ nuốt chửng họ lúc họ đang ngon giấc.”
“Thế Huệ Mỹ thì sao hả mẹ?” Tôi lại hỏi.
“Huệ Mỹ ư? Ôi dào, sau này lớn lên có khi cũng thế.” Nói đến đây mẹ tôi tỏ thái độ bất cần.
Tôi không hiểu tại sao mẹ lại luôn ét Lệ đến thế. Tôi nhớ mỗi lần ne mẹ nói chuyện với mọi người, tôi thấy mẹ luôn ấm ức kể tội Lệ: “Đồ không biết xấu hổ, ai đời lại đi dụ dỗ chồng người ta. Loại đàn bà ấy đúng là yêu tinh!”
Hóa ra là mẹ có nỗi hận thù gì đó với Lệ. Còn tôi thì chẳng ét cô ấy vì tôi rất quý Huệ Mỹ.
Nên dù Huệ Mỹ đã chết, biến thành rắn thì tôi cũng sẽ chăm sóc, nuôi nấng nó, vì cô bé là bạn tôi, là người bạn duy nhất của tôi.
Tôi gỡ Huệ Mỹ từ chân mình ra. Thoạt đầu cô bé không đồng ý, nhưng tôi vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ trán cô bé, vừa khéo léo dứt cô bé ra rồi cho vào trong túi áo mình. Lúc này chẳng hiểu mẹ tôi ở đâu chạy ra.
“Sao con lại ở đây?” - Mẹ hỏi với giọng lo lắng.
“Lệ đưa con ra đây. Con và cô ấy nói chuyện với nhau.” Tôi cười đáp, do dự không biết có nên nói chuyện Huệ Mỹ biến thành rắn và đang nằm gọn trong túi áo mình hay không.
“Đừng đến gần cô ta. Cô ta là kẻ xấu, có thể Huệ Mỹ do cô ta giết chết đấy.” Mẹ tôi làu bàu nói và đi đến dắt tay tôi. Tôi rất hay bị vấp ngã nên luôn phải có người dắt.
“À mà Huệ Mỹ chết như thế nào mẹ nhỉ?” Tôi ngả đầu vào người mẹ, có phần mệt mỏi.
“Con không biết ư?” Mẹ tôi ngạc nhiên hỏi.
“Con không biết, trí nhờ của con luôn kém mà.”
“Ne nói là tự nhiên treo cổ chết ngay trong nhà, cơ thể thì như chiếc ga giường bị vặn chặt vào, hai mắt lồi ra, lưỡi cũng thè ra, mặt tím đen chẳng khác nào mặt rắn. Nói chung là trông rất sợ. Qua điều tra, công an cho biết Huệ Mỹ đã tự sát, nhưng đứa trẻ mười tuổi thì làm sao biết lấy dây thừng thắt cổ tự tử chứ? Lại còn kê hai chiếc ế chồng lên nhau để trèo lên, mẹ ni là cái Lệ ét Huệ Mỹ nên đã giết nó. Mà nếu không phải nó làm thì lúc đó, nếu nó không đi đú đởn mà ở nhà trông con thì Huệ Mỹ làm sao mà chết được.” Mẹ tôi có vẻ hơi quá rồi, tôi tin là hổ dữ còn chẳng ăn thịt con thì làm gì có bà mẹ nào lại giết con mình.
“Không đâu mẹ ơi, làm gì có chuyện đó.” Không biết tại sao tôi bỗng thấy đau quặn bụng, đầu nặng trịch như đang đội một chiếc mũ rất nặng. Mọi thứ trước mắt tối sầm, tôi không còn cảm nhận được gì nữa.
Lúc tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm trên giường ở nhà. Phản ứng đầu tiên của tôi là giơ tay sờ sờ vào túi áo, cũng may là Huệ Mỹ vẫn còn đó. Cô bé ngoan ngoãn nằm trong túi áo tôi, trong phòng chẳng có một ai, cũng may là mẹ không biết tôi đã tỉnh dậy.
Ôi cơ thể vô dụng này, tôi tức tối đánh vào cơ thể mình, rồi nhấc Huệ Mỹ ra lòng bàn tay.
“Huệ Mỹ, cháu nói đi.”
Huệ Mỹ cứ thè cái lưỡi nhọn hoắt ra, cô bé nhìn tôi, không nói nửa lời.
“Cháu chết như thế nào?”
Cô bé vẫn im lặng, nhưng bỗng nhiên dựng đứng thân lên khiến tôi giật mình.
“Là mẹ.” Rồi cô bé cũng cất lời. Cô bé lại cúi đầu, chậm chạp di chuyển trên tay tôi. Tôi cảm thấy như lòng bàn tay mình đang có một vốc nước.
Tôi đặt Huệ Mỹ vào trong túi áo rồi chậm chạp lê từ trên giường xuống. Vì sợ ngã nên tôi lần theo tường để bước đi. Mẹ đang ngồi trong phòng khách đọc sách, nhìn thấy tôi dậy, mặt ngẩn ra rồi vội đặt sách xuống, chạy đến bên tôi.
“Sao con dậy mà không gọi mẹ một câu? Biết mình yếu rồi thì đừng có đi theo cô ta làm gì. Làm mẹ lo chết đi được.” Mẹ tôi trách móc đầy yêu thương.
“Con muốn gặp Lệ.” Tôi bình tĩnh nói.
“Cô ta à? Hình như chiều nay cô ta bay đi Mỹ rồi. Loại phụ nữ ấy gặp để làm gì? Đàn bà mà độc ác hơn cả loài rắn rết. Con vừa nằm xuống đã đòi đi Mỹ. Có khi đi Mỹ để kiếm thằng Tây mũi lõ mang về đấy.”
“Con muốn gặp Lệ!” Lần đầu tiên tôi nói cao giọng. Mẹ tôi ngẩn người rồi gật đầu khó khăn.
Tôi thò tay vào trong túi áo, nhẹ nhàng vuốt ve Huệ Mỹ. Tuy cảm thấy áy náy với mẹ, nhưng tôi cần phải tìm Lệ nói chuyện về việc linh hồn cô bé có được yên nghỉ hay không.
Mẹ đỡ tôi xuống dưới nhà, goi một chiếc tắc xi. Trên xe tôi gọi điện cho Lệ. Lệ còn đang thu dọn hành lý, nghe tôi nói muốn gặp, cô ấy vội đồng ý ngay.
Ngôi nhà của Lệ nằm trong một tòa nhà cao tầng gần ngay trung tâm thành phố. Nghe nói nhà ở đó đắt lắm, mẹ tôi thường cầm tờ quảng cáo xem rồi thần người ra, nói trước kia nhà chúng tôi cũng ở đó. Tôi đoán có thể là Lệ đã cướp cha tôi từ tay mẹ tôi rồi chiếm lấy ngôi nhà của chúng tôi. Chứ nếu không lúc lên trên nhà cô ấy làm sao mặt mẹ tôi cứ nặng như chì. Tôi thì không sao, chỉ cần một căn phòng nhỏ êm ái ấm áp đủ để mình ôm ấp Huệ Mỹ ngủ là đủ. Tiếc là bây giờ Huệ Mỹ đã bị vùi chôn trong đất sâu. Tôi nhất định phải tìm ra kẻ giết cô bé, như một cách bày tỏ sự thương nhớ cuối cùng với bạn bè.
Chúng tôi vào nhà, tôi thấy Lệ có vẻ mệt mỏi. Cô ấy ngạc nhiên nhìn chúng tôi, cô ấy luôn có vẻ gì đó né tránh, ăn năn với mẹ tôi, còn mẹ tôi thì ngẩng cao đầu như mình là chủ nhân của ngôi nhà, Lệ chỉ là người giúp việc mà thôi.
“Xin mời ngồi.” Lệ đưa tay ra mời, sau đó vào trong bếp rót cho chúng tôi hai cốc nước, lại còn lấy kẹo socola ra mời tôi ăn. Lệ biết tôi thích ăn kẹo socola, nhưng tôi quyết nuốt nước bọt từ chối vì sợ sẽ bị cho thuốc độc. Tôi nói mẹ không được uống nước vì nếu cô ta giết Huệ Mỹ thật thì có chuyện gì cô ta không làm được cơ chứ?
“Chiều nay em đi rồi, sau này sẽ không bao giờ quay lại nữa. Em biết mình sai rồi, chính em đã hại chị ra nông nỗi này. Em biết lỗi thật rồi, Huệ Mỹ cũng ra đi rồi, đó là sự trừng phạt đau đớn nhất đối với em.” Lệ ngồi đối diện với mẹ con tôi, cúi đầu nói, giọng run run. Tôi quay đầu lại nhìn mẹ, thấy môi mẹ cũng đang mấp máy run rẩy.
“Cô còn mặt mũi nào mà nói? Không phải vì cô thì mẹ con tôi đâu ra nông nỗi này? Cô thì sướng rồi. Huệ Mỹ chết đau đớn như vậy, tại sao cô không tìm ra thủ phạm giết nó? Nó là con gái cô cơ mà!” Mẹ tôi chỉ vào mặt Lệ, chửi rủa.
Lệ mỉm cười đau khổ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi lại nhìn tay tôi đang đút trong túi áo. Tim tôi thắt lại, lẽ nào cô ta biết Huệ Mỹ đang ở trong túi áo tôi?
“Huệ Mỹ là người thân duy nhất của cháu. Con bé chết rồi cháu cũng chẳng muốn sống ở đây nữa. Hai người đến đây rốt cuộc có việc gì? Cháu còn phải thu dọn đồ đạc. À, hay là ngôi nhà này?” Lệ bỗng như nhớ ra điều gì, liền bật cười khanh khách, đứng dậy ấn tay vào tường.
“Hai người vào đây mà ở. Chỗ ở của hai người không được tốt lắm, vừa ồn vừa ẩm ướt, không tốt cho sức khỏe của An Kỳ. Cô ấy cần được yên tĩnh. Trước kia Huệ Mỹ luôn miệng đòi cháu đón An Kỳ về sống với con bé. Cháu chần chừ, giờ thì muộn rồi.” Hễ nhắc đến Huệ Mỹ là sắc mặt của Lệ trông thật khó coi, giống như cây khô bị bóc mất lớp vỏ ngoài, quằn quại đau khổ trong ánh nắng.
“Chúng tôi không cần ngôi nhà này!” Mẹ tôi phản ứng, nhưng tôi biết bà rất muốn sống ở đây, nếu không bà đã chẳng luôn đọc mục quảng cáo rao bán nhà.
“Vậy thì có việc gì à?” Lệ dường như đã hết kiên nhẫn.
Mẹ nhìn tôi rồi nói: “An Kỳ nói có chuyện muốn nói với cô, nó một mực đòi như vậy, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”
“Cô nên đưa An Kỳ ra ngoài nhiều hơn, cứ ở mãi trong nhà đâu có tốt.” Lệ quay sang tôi mỉm cười thân thiết, còn tôi thì thấy khó chịu vô cùng.
Mẹ tôi không nói, thờ ơ ngả người trên ghế sô pha. “An Kỳ, vào đây đi. Em biết chị muốn nói chuyện riêng với em.” Lệ mở cửa phòng giơ tay vẫy tôi. Tôi miễn cưỡng đứng dậy và bước vào.
“Có chuyện gì vậy chị?”
“Huệ Mỹ đã đến chỗ tôi, tôi đã nói với cô rồi, cô còn nhớ không?”
“À, nhớ chứ chị.” Thái độ của Lệ cho thấy cô ấy cũng đang thờ ơ với tôi như thờ ơ với Huệ Mỹ. Trước đây Huệ Mỹ thường kêu với tôi rằng mẹ mình luôn mải bận bịu với những người xa lạ đáng ghét, cười nói, ăn uống với họ mà chẳng bao giờ chịu ở bên con.
“Tôi hỏi cô, ai đã giết cô bé? Cô nói đi.”
“Chị nói gì?” Lệ mỉm cười miễn cưỡng, người cô run lên từng hồi, tôi thấy ánh mắt cô rã rời, hoang mang, tôi bắt đầu tin lời của Huệ Mỹ.
“Con bé nói chính là cô đấy.” Khi nói ra những câu này tôi bỗng thấy mình thanh thản vô cùng. Tôi nghiêng người ra sức che chắn cho Huệ Mỹ, không để cho Lệ phát hiện ra.
“Cô nói lung tung!” Lệ tức giận nói, ngón tay thon nhỏ dứt tóc rồi giống như con chó cái bị điên, lao vào tôi. Tôi không kịp né, bị cô ta tóm ngay lấy vai.
“Ai nói với chị thế? Ai đã nói dối chị như vậy? Là mẹ chị à? Hay là ai? Họ nói dối! Tôi đời nào giết Huệ Mỹ, nó là con gái tôi, nó là con gái tôi mà!” Nói xong, Lệ như phát điên lên, người chùng xuống và đổ ập vào người tôi. Giọng nói yếu dần, yếu quá đến độ chẳng nghe thấy gì. Thay vào đó là tiếng khóc thút thít khiến người nghe nao lòng. Tiếng khóc chẳng khác gì tiếng nước chảy ban đêm, lúc được lúc không.
Tôi hoang mang đôi chút.
Tôi thò tay vào túi lấy Huệ Mỹ ra. Cô bé vẫn nhìn tôi như vậy. “Có thật vậy không? Có phải Lệ đã giết cháu? Tại sao cô cảm thấy không phải như thế?”
Huệ Mỹ không đáp, cứ thè lưỡi liên tục giống như đang trêu chọc tôi. Tôi đau khổ ném nó đi.
“Mi không phải là Huệ Mỹ! Mi là con rắn xinh đẹp, chỉ là con rắn xinh đẹp! Huệ Mỹ không đời nào dối ta, Huệ Mỹ cũng chẳng bao giờ biến thành rắn.”
Tôi thấy Huệ Mỹ rơi từ trên cao đánh “bịch” xuống sàn, quằn quại vài cái rồi bất động.
Lệ ngẩng đầu, ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn. Cô hết nhìn Huệ Mỹ đang nằm trên sàn nhà lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt sợ hãi và khó hiểu.
“Đó là một con rắn.” Lệ lắp bắp nói.
“Không, đó là Huệ Mỹ.” Tôi nói, lạnh lùng nhìn Lệ.
Tôi quỳ xuống, nâng khuôn mặt xinh đẹp của Lệ lên.
“Đó là con rắn, không phải là Huệ Mỹ. An Kỳ, hãy nghe tôi đi.”
“Đó là Huệ Mỹ! Tôi đã nói với cô rồi, Huệ Mỹ chết và biến thành rắn. Con bé chẳng bao giờ xa tôi. Tại sao cô không tin lời tôi?” Tôi đưa hai tay siết chặt chiếc cổ thon dài của Lệ.
Lệ không nói câu gì, sắc mặt dần dần chuyển sang màu đỏ, giống như bị dị ứng khi uống rượu.
“Đừng giết tôi. Tôi sai rồi. Tôi xin chị đấy, đừng giết tôi.” Lệ nhỏ nhẹ van nài, tay Lệ ra sức gỡ tay tôi ra khỏi cổ.
Không hiểu sao tôi thấy cảnh này quen đến thế.
Tôi ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy trên giá sách nhà Lệ có đặt một khung ảnh to bằng cuốn sách.
Trong khung ảnh ấy có hình chụp của ba người.
Đứng giữa là Huệ Mỹ mặc một chiếc váy rất đẹp, tóc buộc hai bên thật đáng yêu với nụ cười tươi rói.
Bên trái là Lệ, tuy có vẻ tiều tụy nhưng vẫn nhìn thấy được nét vui vẻ.
Còn bên phải, người đứng bên phải là ai?
Người phụ nữ ấy là ai? Là ai?
Mái tóc ngắn, đôi lông mày rậm, trán cao rộng, mũi cao, cằm chẻ, ánh mắt mơ màng, nhưng vẫn nở nụ cười ma quái. Nụ cười ấy có nét gì khó hiểu và đau khổ. Cảnh nền bức ảnh là một khu rừng xanh, hai người lớn quỳ ở hai bên đỡ lấy Huệ Mỹ, tay phải Huệ Mỹ cầm một cây pháo hoa, tay phải người phụ nữ xa lạ kia cũng cầm một cây pháo hoa.
Tôi thấy cổ họng mình như có cái gì đó muốn chui ra, nước mắt tuôn trào ra chảy xuống mũi và miệng, lành lạnh đến ngứa ngáy. Tôi nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của Lệ, trong con ngươi cô ta tôi thấy được khuôn mặt của người phụ nữ đứng bên phải.
Đó chính là tôi.
Trong chốc lát tôi dường như nhìn thấy mình không phải đang bóp cổ Lệ mà đang bóp cái cổ yếu ớt của Huệ Mỹ. Cô bé không chống lại mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt đau lòng.
Tại sao tôi lại giết con bé?
Tôi không nhớ nổi nữa. Tôi chỉ nhớ rằng lúc khuôn mặt cô bé đỏ ửng đến mức tím tái thì nó mấp máy nói với tôi: “Cháu luôn coi cô là mẹ mình.”
Ruột tôi bỗng như bị dốc hết ra, hai tay buông thõng. Lệ đổ gục lên sàn nhà và ho vài tiếng yếu ớt.
Đúng lúc này mẹ tôi xông vào ôm chầm lấy tôi.
“An Kỳ, An Kỳ, con sao thế? Con ngốc quá. Mọi việc đã trôi qua rồi, con đừng như vậy nữa. Đúng là Lệ đã cướp mất chồng con, nhưng đó là chuyện của quá khứ, đừng mãi sống trong quá khứ như thế. Mẹ không muốn con ra nông nỗi này.” Mẹ vừa ôm tôi vừa khóc, còn tôi thì không có phản ứng gì.
Trí nhớ của tôi bỗng giống như hơi nước nóng bốc lên trong nhà tắm, dần dần trôi về trước mắt, mọi việc mờ mờ ảo ảo. Tôi là một phụ nữ hạnh phúc, chí ít thì cũng đã từng là như thế. Tôi bị sẩy thai và mất đi cô con gái mà tôi định đặt tên là Huệ Mỹ. Nhưng đó chỉ là một khúc ngoặt của cuộc sống. Tôi có một cô bạn thân xinh đẹp và một người chồng hết mực yêu mình. Nhưng thật không ngờ, hai người họ đã chung đụng rồi có con với nhau lúc tôi đang mang thai. Tôi không chịu nổi cú sốc đó, làm sao mà chịu được! Thế là tôi điên tiết, cố tình lái xe lao vào họ. Lúc tỉnh dậy thì chồng tôi đã chết, chân tôi bị cụt. Còn bạn thân, cũng là tình địch của tôi lại sinh ra một bé gái xinh xắn. Tôi luôn cảm thấy cô bé ấy là của tôi nên Lệ đã đặt tên là Huệ Mỹ.
Tôi thực sự đã nhớ lại được rồi. Hôm ấy Huệ Mỹ dắt tay tôi vào trong căn phòng này, lúc đó chỉ có hai chúng tôi.
“Cô An Kỳ.” Huệ Mỹ gọi tên tôi.
“Hả?”
“Mẹ cháu không bao giờ quan tâm tới cháu, cháu thấy mẹ không yêu cháu.” Huệ Mỹ lụng bụng nói, cái miệng xinh xinh.
“Nhưng cô yêu cháu mà. Cô An Kỳ lúc nào cũng yêu Huệ Mỹ.”
“Thế thì Huệ Mỹ chẳng cần mẹ đẻ nữa, mà cháu muốn cô An Kỳ làm mẹ cháu.” Huệ Mỹ bỗng nhiên đi về phía tôi rồi ôm lấy tôi. Tôi ngẩn người ra.
Đây là con gái tôi hay là con gái của Lệ?
Không, con gái tôi đã chết rồi, nó chết từ lâu rồi. Nó không thể còn sống, còn nói thế này.
“Mẹ ơi.” Huệ Mỹ gọi.
Đừng đến đây!
Đừng đến đây! Đừng đến đây mà! Con đã chết rồi, con không thể là con gái ta.
Đúng rồi, đó là ma quỷ.
Tôi vẫn giơ tay ra, Huệ Mỹ nghĩ rằng tôi ôm lấy cô bé, nhưng không, tôi đã giơ tay ra bóp cổ cô bé.
Nhưng khi Huệ Mỹ thốt ra câu đó thì tôi cũng buông lỏng tay. Tôi luôn sợ hãi và ghét cái ánh mắt lo sợ và tuyệt vọng của con bé.
“Hóa ra cô cũng ghét cháu.” Huệ Mỹ đau khổ, bưng mặt khóc. Đôi môi tôi run rẩy nói không nên lời. Đến khi bình tĩnh lại, tôi thấy Huệ Mỹ đang ngồi khóc thút thít ở góc nhà. Tôi bỗng thấy phấn khích.
“Chết quách đi, mi đúng là của nợ!” Tôi đã nói như vậy đấy. Huệ Mỹ vẫn cúi đầu khóc.
“Để ta dạy mi nhé. Lấy dây thừng buộc vào dây phơi ở ban công, sau đó bắc hai cái ghế chồng lên nhau cho cao. Đấy, xong thì thắt nút vào.” Tôi lấy từ trong chiếc tủ quần áo ở đầu giường ra một sợi dây dài và mềm, thắt nút trước mắt con bé. Đó là việc tôi định làm trước vụ tai nạn kia.
Huệ Mỹ nhìn tôi chằm chằm và con bé thấy thoải mái hơn hẳn.
“Có phải con chết rồi thì cô không ghét con nữa?”
“Ừ. Chắc chắn cháu sẽ biến thành rắn và ta sẽ luôn mang cháu bên mình như mang con gái mình vậy.” Tôi thắt xong sợi dây rồi vắt nó lên dây phơi ngoài ban công dưới sự hỗ trợ của Huệ Mỹ.
“Đấy, như thế là xong, nhưng đừng có chết bây giờ. Phải đợi ta đi về đã. Việc hôm nay đừng có nói cho ai biết, nếu không chúng ta sẽ không còn là bạn của nhau. Tôi đặt dây thừng vào bàn tay nhỏ bé của Huệ Mỹ. Cô bé gật đầu liên tục.
Tôi rời khỏi ngôi nhà, thấy Huệ Mỹ đang cầm dây thừng đứng ở ban công ngó nhìn dây phơi bằng kim loại màu đen trên nóc nhà. Cái đó chắc chắn lắm, thừa sức đỡ một đứa trẻ. Nhớ đến đây tôi thấy thân mình lạnh toát như có một con rắn đang trườn quanh người. Hóa ra con bé coi tôi là mẹ thực sự.
Đôi chân trong phòng ngủ ban đêm chẳng qua là đôi chân giả của tôi mà thôi. Thật nực cười.
“Đúng là con điên. Chị điên thật rồi. Chị giết Hiểu Đông, giờ lại muốn giết tôi. Chị chẳng sống sung sướng hồi nào cả. Đồ thần kinh, hãy cút ra khỏi nhà tôi mau.” Lệ lấy hết sức đứng dậy, một tay che cổ, một tay chỉ ra ngoài cửa. Mẹ tôi tức quá chẳng nói được câu nào, vội đỡ tôi đứng dậy ra về.
Về đến nhà mẹ vẫn không nói gì, còn tôi thì ngồi trên giường ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. Nụ cười vẫn đọng trên khóe môi. Vì tôi đang nghĩ, Huệ Mỹ con gái tôi lần này sẽ biến thành gì? Con bé sẽ đến bên tôi với hình hài gì?
“Con ngoan, con ngoan của mẹ, mẹ đang chờ con đây…” Tôi khẽ cất tiếng hát và dần chìm vào giấc ngủ.